Thời gian nhoáng một cái đã tới ban đêm, Giang Vân Hạc vẫn một mực nán lại góc tường, nhìn Tô Tiểu Tiểu thi thoảng lại mở miệng kích động Chấp Nguyệt.
Ngay lúc này hắn cũng tiện quan sát, phán đoán thêm tính cách của Chấp Nguyệt.
Bỗng nhiên phía bên ngoài truyền đến tiếng bước chân huỳnh huỵch, Giang Vân Hạc quay đầu ngó ra ngoài nhìn,hàm răng của hắn liền tê lại.
Bên ngoài là một con heo rừng toàn thân đầy lông đen đang lẩm bẩm đi tới, nó hướng trên mặt đất lăn một vòng, liền biến thành một đại hán.
Đầu tên đại hán là đầu heo, hai cái răng nanh trưởng thành dài ra ngoài, thân trên hắn vẫn ở trần, thân dưới mặc một cái quần màu đen, toàn thân đầy cơ bắp.
“Ta xin ra mắt với tiên tử.”
Theo sau câu nói kia liền là một vẻ mặt đầy quê mùa.
Tiếp đó là một tiểu cô nương chừng bảy tám tuổi, từ đằng sau lưng đại hán thò đầu ra,rụt rè nói:
“Tiểu Bạch gặp qua tiên tử.”
Nhìn vào đôi môi thỏ của cô bé và đôi mắt đỏ,Giang Vân Hạc liền đoán được bản thể của nàng là gì.
Đứng bên cạnh đó,đại hán heo rừng hướng về phía Giang Vân Hạc lộ ra một nụ cười hết sức thật thà.
Trời mới biết làm sao hắn nhìn thấy sự thật thà trong khuôn mặt đó?
Tiểu Bạch thì liếc nhìn Giang Vân Hạc một cách sợ hãi, sau đó rụt đầu lại, hồi lâu nó lại ló đầu ra thăm dò,rồi tiếp tục rụt lại lần nữa.
Không tới hai phút đồng hồ sau, một nữ tử áo xanh, dung mạo vũ mị, trên trán có một khối vảy nhỏ nhỏ trong rừng đi ra, trong mắt nàng phảng phất mang theo nước, cho người ta một loại cảm giác phóng khoáng, thần sắc nàng cũng rất trang nghiêm.
“Tiểu Thanh xin phép gặp qua tiên tử.”
Nàng nói chuyện, một cái lưỡi rắn từ trong miệng bắn ra.
Tiếp theo là một đôi hầu tử (1)cao cỡ một thân người,toàn thân đỏ rực đi ra.
Sau đó là một đầu Hắc Hùng (2)ngây thơ đáng yêu vô số tội, lung la lung lay đi tới.
Dưới chân Tiểu Thanh,một vài con tiểu xà không biết từ lúc nào đã xuất hiện, quấn quanh mắt cá chân của nàng,phì phì lưỡi rắn.
Trên trời thì có một đầu kim sắc phi điểu to lớn bay xuống, hai mắt nó chuyển động,lóe ra quang mang, đem cho người ta một loại cảm giác cực kì sắc bén, nhưng tại thời điểm nó nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, liền có chút cúi đầu, đứng sang một bên đợi chờ ở đó.
Rồi một nhóm khác gồm bốn con hồ ly và hai con sói đến, nhưng điều đứng cách xa cự điểu, tỏ ra rất lo lắng.
Giang Vân Hạc nhìn thấy xa xa có một đóa hoa, một đóa hoa cao khoảng nửa người và trên nó có một đóa hoa trắng lớn,từ từ trong rừng bước ra.
Mỗi khi nó di chuyển một bước,có thể nhìn thấy bùn đất xung quanh rung chuyển, giống như nó đang bò bằng rễ cây vậy.
Khi đến gần hơn, hắn mới phát hiện có một tiểu nhân nhi (3)lớn chừng bàn tay ở trung tâm đóa hoa,phần thân dưới nó gắn liền với đóa hoa, phần thân trên xuất hiện với một gương mặt nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng cười, gật đầu nhìn về phía đám người.
‘’ Như Ngọc xin gặp qua tiên tử, ra mắt các vị.’’
Trong bộ y phục thổ cẩm màu vàng hắn nhìn thấy khi chiều, lão bà đeo trâm cài trân châu từ dưới đất chui ra.
Lão bà bà cung kính nói: ‘’ Tiên tử, tại trong vòng ba trăm dặm này tất cả các yêu quái có linh trí đều đã đến.’’
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu, vung tay lên một cái, bên trong viện tất cả nến, đèn lồng đều sáng lên, hai bó đuốc ngoài cửa ra vào hừng hực cháy, khắp nơi treo lụa hồng, đèn đuốc sáng bừng lên không khí ngày đại hỉ.
‘’ Hôm nay là ngày đại hỉ của chưởng lệnh Tử Thần Tông và người hầu của ta, mời các ngươi tới góp vui.’’ Tô Tiểu Tiểu trên mặt nở nụ cười, nói.
‘’ Hai người thực sự là trai tài gái sắc, lão thân xin tặng miếng kim giáp này, coi như lễ vật chúc mừng ngày vui.’’ Lão ẩu mở lòng bàn tay với gương mặt đau đớn, một miếng kim loại kích cỡ bằng nắm tay,phát ra ánh sáng năm màu bay tới chỗ Tô Tiểu Tiểu.
‘’ Đưa cho ta làm gì, cũng đâu phải ngày vui của ta.’’ Tô Tiểu Tiểu đầu lông mày giật giật, đầu ngón tay bắn ra,miếng kim loại liền bay tới trong ngực Giang Vân Hạc.
‘’ Thu về liền tốt.’’
‘’ Ta có một gốc Trường Sinh thảo! Có thể gia tăng ba mươi năm tuổi thọ, xin tặng hai vị!.’’
‘’ Nô gia có một viên minh châu, trở nên cực độc khi ở trong nước,dính phải thì toàn bộ cơ thể sẽ bị thối rữa mà chết, gọi là Lam Độc châu, hôm nay xem như quà mừng tặng hai vị.’’ Tiểu Thanh cười nói.
Sắc mặt của Giang Vân Hạc lập tức co lại, thứ này, đụng vào sẽ không sao chứ?’’
Nhưng nhìn thấy hạt châu Tiểu Thanh ném ra chậm rãi rơi xuống bàn tay mình, nghĩ chắc là sẽ không có chuyện gì.
“”Ta…Ta…Ta làm một đôi giày, có thể chạy trốn như bay, nhưng làm thủ công nên không được tốt lắm.’’ Tiểu Bạch rụt rè lấy ra đôi giày ra khỏi chân, vung lên một cái tới trước mặt Giang Vân Hạc, sau liền lại vội vàng rụt đầu trở về.
Kim sắc cự điểu phun ra một hạt châu, bay tới trước mặt Giang Vân Hạc
‘’ Nó có thể giải bách độc.’’ Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Giang Vân Nhạc đôi mắt mở to nhìn, âm thanh của cự điểu với ánh mắt bễ nghễ nhìn hết thảy của nó hoàn toàn không tương xứng.
Hai con hầu tử đưa ra hai quả trái cây đỏ rực, có thể ngửi được hương thơm ngọt dù chưa đưa vào trong miệng, làm cho nước miếng người ta không kìm chế được chảy ra.
Một nhóm hồ ly kia đưa ra một mảnh vỡ không được xác định, phát ra bạch quang ngàn nhạt, nó vừa lấy ra, ánh mặt của các yêu quái khác liền xoay qua chỗ khác.
“Sơn Quân ấn toái phiến! Thì ra Sơn Quân của các ngươi chết rồi.” Tô Tiểu Tiểu hơi có chút kinh ngạc, sau đó sóng mắt lưu chuyển:
“Các ngươi cũng là thông minh. Thứ này tại trong tay các ngươi, không phải chuyện tốt.”
‘’ Vật này ta sẽ lấy.’’ Tô Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay, toái phiến liền bay tới tay nàng. Suy nghĩ một lúc, nàng đưa ra một khối mộc bài:’’ Sau này nếu găp phải kẻ địch khó đối phó, thì bóp nát mộc bài này.’’
Mấy con hồ ly nhận được mộc bài liền thích thú ngắm nhìn, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Hai con sói thì đưa lên một miếng Hoàng Cốt nhưng cũng không biết của loài nào, nhưng một khi nó được lấy ra, chứng tỏ nó cũng có tác dụng nào đó.
Mấy con tiểu xà từ dưới chân tiểu Thanh bò tới, từ trong miệng phun ra một cái vảy màu xanh,rồi ngoắc ngoắc cái đuôi bò về.
‘’ Đây là Thanh Lân cứng rắn nhất của tộc ta, có thể làm tài liệu luyện khí.’’ Đứng cách đó không xa, tiểu Thanh nhẹ nhàng nói.
‘’ Ta có một bình Nguyệt Lộ, tặng cho hai vị.’’ Cuối cùng là tiểu nhân nhi khoa khoa tay nói, một bình nhỏ hình dạng giống như bản thể của nàng bay tới trong tay Giang Vân Hạc.
Chỉ trong vòng một lúc, Giang Vân Hạc đã ôm một đống đồ vật, nhưng trong lòng hắn lại mờ mịt, bởi vì phần lớn đồ vật hắn không biết có thể làm được gì.
Dù sao, những ngày này đều gặp phải những việc khá ly kỳ và kỳ quái, dù chuyện hôm nay có chút kỳ lạ nhưng cũng không có gì đặc biệt để cho người ta khiếp sợ.
‘’ Ngày lành tháng tốt tới.’’ Một giọng già nua vang lên, lão Lai không biết từ lúc nào đã biến thành người, tay lão cầm kèn, đưa nó lên miệng rồi thổi một đoạn hỉ nhạc vang dội nhưng lại nhẹ nhàng sung sướng.
Tô Tiểu Tiểu đưa tay ra, Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt liền bay lên, tiến vào bên trong căn phòng lớn.
Ngoài phòng vang lên âm thanh tiếng kèn, bên tai đều là hỉ nhạc, trong phòng thì hai ngọn nến lớn màu hồng cháy nhè nhẹ, ngọn lửa bập bùng ở giữa đem bóng dáng mọi vật vặn vẹo kéo duỗi như đang giương nanh múa vuốt.
Một dải lụa đỏ quấn quanh trên người Giang Vân Hạc và Chấp Nguyệt, chỉ một lát nữa thôi,hai người sẽ trở thành một đôi tân trai tài gái sắc.
Nếu không nhìn khuôn mặt xám xanh của Chấp Nguyệt cùng gân xanh trên trán, sẽ không hiểu được cái cảm giác muốn mở miệng nói nhưng lại không thể mở miệng được của nàng, đoán chừng nàng cũng bị động tay động chân.
Giang Vân Hạc cảm thấy nàng tức giận muốn giết chết hắn.
Nhưng mà chính hắn cũng không khá được bao nhiêu, tất cả đều là do Tô Tiểu Tiểu bày ra. Ban đầu, hắn chỉ định quan sát tính cách của Chấp Nguyệt một chút để còn lừa gạt nàng lấy món đồ vật cho Tô Tiểu Tiểu.
Tuy đó không phải là việc làm tốt, nhưng cũng sẽ cứu được Chấp Nguyệt trước tính khí vừa chính trực vừa xấu xa của Tô Tiểu Tiểu, sẽ làm nàng không cần thiết phải hành hạ Chấp Nguyệt.
Trước đó câu nói ‘’ Ta bán nghệ chứ không bán thân.’’ Của Giang Vân Hạc là sự thật.
Kết quả lại bị Tô Tiểu Tiểu ép buộc vào tình huống hiện tại.
Giang Vân Hạc nghĩ muốn phản kháng lại một lần, nhưng vẫn đề là có được không? Sau một hồi dắn đo suy nghĩ, hắn từ bỏ việc vùng vẫy, dứt khoát nằm ngửa ra.
Dù sao nó cũng là giả.
Tuy nhiên, Giang Vân Hạc trong lòng càng trở nên hoảng loạng khi nhìn thấy cây nến lớn màu đỏ,nhìn thấy Chấp Nguyệt trùm khăn cô dâu đang bị trói chặt bằng dải tơ lụa đỏ.
Không có lý do, như thể không thở nổi, giống như một con cá rời khỏi nước.
‘’ Ta..’’ Giang Vân Hạc há miệng, muốn nói.
‘’ Nhất Bái Thiên Địa!.’’ Giọng nói của Tô Tiểu Tiểu trực tiếp che giấu lời muốn nói của Giang Vân Hạc, Giang Vân Hạc chỉ cảm thấy rằng mình như một con rối với một sợi dây treo trên người, thân thể hoàn thoàn bị mất khống chế.
Dưới sự chứng kiến của nhóm yêu quái và Tô Tiểu Tiểu, hai người đi tới ngoài cửa, cúi đầu.
‘’ Nhị Bái Cao Đường!.’’
Tô Tiểu Tiểu đi lên phía trước ngồi xuống, gương mặt đầy ý cười, sóng mắt như nước.
‘’ Phu Thê Giao Bái!.’’
Giang Vân Hạc trong lòng này càng buồn bực, những âm thanh ở xung quanh ngày càng xa, cuối cùng một hơi chưa hít thở tới, trước mắt hắn liền tối sầm lại.
Tại trước khi ngất, trong đầu hắn chỉ hiện lên hiện lên một suy nghĩ…
‘’ Ta thực sự rất sợ kết hôn!’’
——————————
(1):Hầu tử:khỉ
(2):Hắc Hùng:gấu đen
(3):Tiểu nhân nhi:đứa trẻ con