Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 47: Chương 47: Tam phần hỏa




Sau ba ngày, Giang Vân Hạc một mạch uống cạn sạch kim sắc thiềm tô, nhiệt khí trong cơ thể hắn cùng linh khí đã hội tụ lại với nhau, cuối cùng phân một thành hai nửa.

Một nửa thì nóng rực, một nửa thì mát lạnh, hai dòng khí ở trong người chia làm hai bên, mỗi bên truyền đi nửa vòng, sau cùng hội tụ ngưng thật thành một viên cầu rắn.

Theo linh khí không ngừng dũng mãnh tiến vào, viên cầu từ từ ngưng thật, mặt bên ngoài bắt đầu xuất hiện vết nứt, cuối cùng dường như bị vỡ ra, hai đạo linh khí phun trào ra ngoài, tốc độ nhanh gấp mười lần so với linh khí trước đó lưu chuyển ở trong người rồi quay lại chỗ cũ, hình thành một vòng lưu chuyển linh khí lặp đi lặp lại.

Giang Vân Hạc mở mắt, ánh mắt đang ôn hòa hiện bất chợt lên một tia sắc bén kiên quyết, sau một lúc lâu mới dần dần lắng xuống, khôi phục hình dạng vốn có.

“Khi bắt đầu đột phá đưa tới đại lượng thiên địa linh khí, số lượng so với trước khi đột phá cao gấp ba lần, tốc độ vận chuyển cũng đề cao gấp mười lần. Thân thể ta vừa được linh khí thanh tẩy, có lẽ cũng có một chút tăng cường, chắc là khoảng một thành.” Giang Vân Hạc cảm thụ một lát rồi đưa ra kết luận.

Nhưng đây chỉ là vừa đột phá mà thôi, sau khi đột phá sẽ nhanh chóng đề cao số lượng linh khí, phải gấp mười lần trước đó rồi tốc độ mới dần dần chậm lại.

Kế tiếp đây hắn sẽ phải tu luyện từ năm này qua năm khác, hoặc là mượn ngoại vật đem Dũng Tuyền mở rộng thành hồ nước, thậm chí hải dương, sau cùng là thành tựu Khí Hải.

Tuy nhiên hiện tại linh khí trong cơ thể hắn mới chỉ như một con suối hơi lớn mà thôi...

Làm quen một chút với biến hóa của thân thể, lần thứ hai Giang Vân Hạc đem Tam Phần Đăng lấy ra, mở Chân Thực Thị Giới.

Đột phá đến Dũng Tuyền Cảnh, không chỉ đơn thuần là lượng linh khí đột phá, mà tốc độ vận chuyển linh khí cũng tăng nhiều, vì vậy có thể điều động nhiều linh khí hơn, một vài thứ nhìn không rõ lắm cũng có thể thấy được rõ ràng.

“Thì ra là thế!” Giang Vân Hạc rốt cục cũng thấy rõ bộ phận mã hiệu trung tâm của Tam Phần Đăng.

Chỉ có sáu bộ phận là mã hiệu trung tâm.

Trong đó ngọn lửa chiếm bốn bộ phận, bấc đèn một chiếm bộ phận, mà dầu thắp cũng một chiếm bộ phận. Tam Phần Đăng, nếu nói đốt người, đốt cả thần, đốt cả quỷ thì cũng có hơi khoa trương.Nhưng đối với người và quỷ quả thật có lực sát thương tương đối lớn, còn đối với hương hỏa thần linh thì cũng có hiệu quả sát thương nhất định.

Bây giờ chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, sử dụng Tam Phần Đăng lần cuối, xem xét khi đem linh khí vào bên trong thì phát sinh những biến hóa gì.

Nghĩ đến liền làm.

Giang Vân Hạc cầm Tam Phần Đăng đi tới Khu luyện tập thuật pháp của Hỏa Nha Quân, cầm trong tay Tam Phần Đăng, trong cơ thể số liệu như nước cuốn thành một đoạn mã hiệu âm dương linh khí, thổi Tam Phần Đăng hướng ra đằng trước.

Trước đó Giang Vân Hạc đã phát hiện số liệu không có cách nào trực tiếp sử dụng ở trên thuật pháp, nhưng nghiên cứu hồi lâu hắn mới phát hiện, cần phải dựa theo thứ tự nhất định tạo thành đoạn mã hiệu, rồi chuyển hóa thành linh khí như những người khác thì mới có thể sử dụng pháp khí và pháp thuật.

“Ầm!” Một con hỏa long đường kính hơn một thước từ trong Tam Phần Đăng lao ra, hướng phía cái bia đằng trước đâm tới.

Khi hỏa long biến mất, bia ngắm làm từ kim thiết kia cũng bốc hơi hoàn toàn.Luồng khí nóng bỏng làm tóc Giang Vân Hạc bị cháy sém một ít, nhưng Giang Vân Hạc không để ý chút nào, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tam Phần Đăng, vô số chữ số trong mắt bắt đầu lưu động.

Một lát sau, Giang Vân Hạc nhắm mắt lại, đại não chỉnh sửa lại những thứ vừa xem qua một lần.

Lại vội vã chạy về phòng, tiện tay đem Tam Phần Đăng vứt qua một bên, một tia lửa trên pháp khí này đã hoàn toàn tắt ngấm, bấc đèn đã chạm đến đế, dầu thắp cũng đã khô cạn, trên ngọn đèn cũng đầy những vết nứt nẻ, hoàn toàn bị hỏng.

Giang Vân Hạc cầm giấy bút không ngừng viết lại thứ gì đó, mãi cho đến tối muộn, hắn thiêu hủy tất cả hơn hai mươi trang giấy mình viết, sau đó sắc mặt tái nhợt ngã xuống giường.

...

“Thống lĩnh, tình huống hiện tại như thế nào?” Liễu Trạch vô cùng thân thiết tựa vào đầu vai Kế Nguyên.

“Căn cứ vào phỏng đoán, mấy ngày gần đây bọn chúng có lẽ sẽ động thủ, mục tiêu chính là Thành Thịnh Châu.” Kế Nguyên sắc mặt thong dong, nhìn không gấp gáp chút nào.

“Tra ra được là ai không?”

“Bọn chúng rất cẩn thận giấu diếm tung tích. Nhưng mà Thịnh Châu có Hỏa Nha Quân, có Thịnh Châu thư viện, có ba vị hương hỏa thần cấp bậc mười vạn tin chúng, bây giờ có phòng bị, phải chắc chắn dù thế nào cũng sẽ không để cho bọn chúng đắc thủ.”

Liễu Trạch chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới mấy chuyện vừa mới nghe được, cười cười nói về hành vi Giang Vân Hạc làm buổi chiều.

“Thống lĩnh, ngươi thấy người này như thế nào?”

“Hắn không xuất thân ở môn phái lớn, bằng chừng ấy tuổi liền có thể đột phá, chứng tỏ thiên phú rất tốt. Có người nói Giang đạo hữu vừa hạ sơn, lần đầu tiên tới Thịnh Châu gặp phải việc này, dù mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng cũng đi báo tin cho ta, tâm tính rất cao.

Thiên phú không tệ, tâm tính cao, là nhân tài đáng bồi dưỡng.”

“Hay hắn muốn mượn cơ hội này đầu nhập vào đây!” Liễu Trạch nói.

“Hắn trước đây cũng nói qua không muốn vào Hoả Nha Quân, đây không phải giả dối.” Kế Nguyên khẽ lắc đầu.

“Vậy nếu như mời hắn gia nhập Hỏa Nha Quân?” Liễu Trạch cười hỏi, nàng rất tin tưởng vào lời nói của Kế Nguyên.

Kế Nguyên nói lời của Giang Vân Hạc là thật, vậy nhất định là thật.

“Công pháp của Giang đạo hữu có chỗ đặc thù, nếu là làm hỏa nha kỵ sĩ đi chiến đấu thì có chút đáng tiếc. Hắn nếu nguyện ý đầu nhập vào, không bằng chiêu nhập môn hạ, bồi dưỡng thật tốt, lúc điều tới phủ Khánh Dương, có thể làm một trợ lực. Nhưng lai lịch sư môn hắn cần tra rõ.”

“Hôm nào ta thăm dò hắn một chút.” Liễu Trạch nói.

...

Giang Vân Hạc sau khi tỉnh lại vẫn đang từng bước tu hành, hắn bắt đầu nếm thử thứ mà ngày hôm qua viết lại.

“Đầu tiên phải tìm vật để dẫn truyền ngọn lửa.” Giang Vân Hạc tùy tiện tìm một nhánh cây đặt ở trong tay, tay phải sờ vào một cái, đầu cành cây liền bốc lên ngọn lửa.

Trong nháy mắt, cành cây dài hơn nửa thước trong tay biến thành tro tàn trắng bệch.

“Thật lợi hại!” Giang Vân Hạc sợ hãi than.

“Xem ra cần trước tiên cải biến đặc tính vật truyền dẫn.” Giang Vân Hạc lại cầm lấy một nhánh cây, một lần nữa viết vào bên trong mã hiệu viết bấc đèn.

Nhưng dòng mã hiệu vừa đưa vào, cành cây lại trực tiếp hóa thành tro bụi.

“Không được?” Giang Vân Hạc cau mày suy nghĩ chỉ chốc lát, lần thứ hai tiến hành thí nghiệm, qua nửa ngáy hắn phát hiện cành cây bình thường hoàn toàn không có cách nào thừa nhận một bộ phận mã hiệu, nó sẽ bị phá hư tính ổn định của chất liệu.

Vậy là phải tuyển lại chất liệu vật truyền dẫn.

Mở ra Chân Thực Thị Giới dạo qua một vòng, cầm các loại vật phẩm vào trong gian phòng đến thực nghiệm, toàn bộ đều không thể thừa nhận, nhưng sau cùng hắn lại phát hiện một loại đồ vật mà hắn hoàn toàn không nghĩ tới là vật truyền dẫn tốt nhất.

Linh lực thủy!

Vốn là Giang Vân Hạc là muốn dùng vật thể chịu tải ngọn lửa, lại lợi dụng linh khí cùng ngọn lửa giao hòa hình thành phun ra hình dáng.Đương nhiên, cũng có thể trực tiếp dùng bấc đèn chất liệu gỗ, đáng tiếc hắn không có.

Nếu dùng nước làm vật truyền dẫn, Giang Vân Hạc phải thay đổi quyết định trước đó.

Giang Vân Hạc miệng ngậm một ngụm nước đầy, nhắm mắt tính toán trong chốc lát.

Khi hắn mở mắt ra, “Phụt!” Một hỏa trụ từ trong miệng hắn phun ra hơn tám thước, đánh vào trên tường viện, chỉ trong nháy mắt bức tường trước mặt nóng chảy thành cái lỗ rộng hơn một thước, một ít cây cối phía sau cũng bị đốt thành tro.

Trên mặt đất xuất hiện một ấn ký cháy sạm.

Thấy lực phá hoại kinh người này Giang Vân Hạc cũng có chút giật mình, thiếu chút nữa hắn hít ngược một hơi đem ngọn lửa hút trở lại miệng.

“Thật lợi hại nha, đây vẫn chỉ là một trong ba loại mã hiệu a.” Giang Vân Hạc cảm thán không thôi.

“Nhưng vẫn quá hao tổn linh khí!”

Giang Vân Hạc một ngụm lửa phun ra, tiêu hao tới bốn thành linh lực trong cơ thể.Tuy rằng tiêu hao hơi lớn một chút nhưng hắn vẫn cực kỳ mừng rỡ.

Cũng không phải bởi vì uy lực hoả trụ, mà là hắn trải qua quan sát số liệu, ghi lại mã hiệu, cùng với tính toán nên đã ra được công năng một loại pháp khí.

Loại cảm giác thành tựu này mới thật để cho người ta thỏa mãn.

Hơn nữa hắn tin tưởng với kho số liệu mà bản thân nắm giữ không ngừng được mở rộng, ngày sau mình có thể làm được càng nhiều chuyện hơn.

“Chiêu này liền gọi Tam Phần Hỏa đi.” Giang Vân Hạc suy nghĩ một rồi chút lấy một cái tên.

Ba phần, là hắn nắm giữ ba loại mã hiệu ngọn lửa, có thể ứng đối các tình huống bất đồng.

Trong đầu Giang Vân Hạc đột nhiên toát ra một ý tưởng, sau này nếu như mình thành tuyệt thế cao thủ, đứng ở trên mây, cởi ra đai quần, một bụng nước tiểu hỏa thiêu trăm dặm, đốt sạch yêu ma quỷ quái thì sao nhỉ?

Nghĩ lại cũng rất ngầu đó chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.