Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 126: Chương 126: Thời điểm khảo nghiệm thực lực đã đến




“Nói về Liên phu nhân Liên Hi đi.”

“Sư đệ, ngươi muốn làm gì?” Bùi Âm kinh ngạc nhìn sang, sau đó lắc đầu: “Vô dụng. Thủy Quân mất con, Quận Vương lại không chịu giao người, không có cách nào giải quyết. Vô luận là ai đều khó mà nhúng tay vào.”

“Trước tiên để ta suy nghĩ lại một chút. Liên phu nhân có xuất thân như thế nào? Có con nối dõi hay không? Tính cách như thế nào? Vì sao gả cho Thủy Quân?” Giang Vân Hạc truy vấn.

Hứa Sĩ Lâm trong lòng ngạc nhiên, nhưng vẫn nói sự thực: “ Nghe nói, bản thể của Liên phu nhân là một đầu Xích Luyện Xà, trước kia cùng một đại yêu có mâu thuẫn, sau này nhờ Thủy Quân bao che, gả cho Thủy Quân làm thiếp. Còn tính cách, nghe nói rất tàn nhẫn, chuyện khác ta không rõ, cũng là ngẫu nhiên nghe nói.”

Giang Vân Hạc xoa trán, nếu như là loài rắn thành tinh mà nói, hình như thật sự có chút ít khả năng.

Trong tay mình có gì, nói không chừng có thể đánh động đối phương.

Phải mạnh lên, nói không chừng có thể đánh động hắn.

“Có thể tìm cách cầu kiến vị kia Liên phu nhân kia không?” Giang Vân Hạc hỏi.

“Sư đệ! Việc này xét đến cùng là chuyện của triều đình, hiện giờ triều đình chưa có động tĩnh, ngươi cần gì phải bận tâm?” Bùi Âm nhíu mày.”Trong khu vực đó có hai môn phái, còn có một vị Tinh Cung chân nhân, bọn hắn đều đối với chuyện này sống chết mặc bau, ngươi cần gì phải như vậy?”

“Bùi sư tỷ nói đúng lắm.” Hướng Chi gật đầu nói.

“Có một số việc dù sao cũng phải có người làm.” Giang Vân Hạc vẻ mặt thoải mái, nhưng lời nói của hắn làm rung động không ít người.

Lời nói nhẹ nhàng và đại nghĩa khiến cho mọi người đặc biệt rung động.

“Giang sư huynh nói hay lắm, đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, ta nguyện đi cùng Giang sư huynh. Dù liều cái mạng này, cũng phải mang Giang sư huynh về.” Từ Hạo Thanh lập tức vỗ bàn nói.

Ngưỡng Bá ngửa đầu ôm lấy bình rượu, vò miệng bay thẳng xuống dưới, quần áo xốc xếch.

Sau đó đem cái bình ném xuống, mặt nghĩa khí: “Ta cũng đi cùng Giang sư huynh.”

Giang Vân Hạc luôn cảm thấy động tác táo bạo của bọn hắn có chút... trung nhị (1)?

“Ta có thể tự mình đi.” Giang Vân Hạc cười nói: “Việc này không cần nhiều người.”

Thầm nghĩ, nếu như mình đối mặt với Liên phu nhân còn có chút biện pháp.

Chỉ cần là nữ, mặc kệ là nữ nhân hay là nữ yêu, Giang Vân Hạc cảm thấy đều có thể giao lưu.

Hai sư đệ đến lúc đó đã không giúp được gì, nói không chừng còn xảy ra chuyện xấu.

“Các ngươi không cần lo lắng cho ta, ta chỉ muốn nỗ lực hết sức mình. Nếu như không thành, ta liền trở về.” Giang Vân Hạc trấn an mọi người.

Những người khác không biết, hắn lại hiểu, lộ tuyến phu nhân là con đường đã được lịch sử chứng minh, vô số người đã đi qua con đường này, hiệu quả rất xuất sắc, thường đạt được hiệu quả ngoài dự liệu.

Quay người hỏi Hứa Sĩ Lâm: “Có biện giáp nào gặp được Liên phu nhân không?”

Hứa Sĩ Lâm nghe Giang Vân Hạc nói “Có một số việc cần phải có người làm”, tức khắc đối với vị đệ tử Tử Thần Tông này rất là bội phục, mặc dù trước đó hắn chưa từng nghe qua danh tự này, hắn sau này nếu không sớm vẫn lạc, nhất định có thể nổi tiếng một phương.

Trong lòng cực kỳ bội phục, nhưng nghe Giang Vân Hạc tra hỏi, hắn cười khổ nói: “Ta nào có biện pháp? Nhân vật như vậy, chúng ta muốn gặp cũng không gặp được.”

Nói trắng ra, Hứa gia là gia tộc tu tiên bản địa, mặc dù không có cao thủ Khí Hải cảnh, làm sao có khả năng cùng Thủy Quân có quan hệ.

“Sư đệ, hay huynh gởi thư cho sư tỷ, để sư tỷ biết được chuyện xảy ra ở đây, nói không chừng biết sư trưởng là ai.” Bùi Âm khuyên nhủ.

“Không cần, không kịp.” Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu, từ nơi này gửi thư tín trở về Linh Cơ Viện, đợi tin tức truyền về, nhanh nhất cũng phải hai ngày.

“Thủy Phủ ở nơi nào? Ta tự mình đến nhà bái phỏng, nói không chừng nể tình mặt mũi tông môn, có thể gặp được một lần.” Giang Vân Hạc đột nhiên nói.

Chỉ là Giang Vân Hạc kiên trì muốn đi, liên tục dò hỏi nhiều lần, Hứa Sĩ Lâm nhận được vị trí, hướng về mọi người nói: “Chư vị ở đây đợi ta, đi chút liền về.”

Đi ra ngoài viện, hất tay ném ra Hỏa Diên hạc giấy, ngồi lên liền bay nơi xa đi.

“Sư tỷ, Giang sư đệ chắc chắn không sao đâu.” Hướng Chi nói với Bùi Âm.

Thân phận đệ tử Tử Thần Tông, chỉ cần trong lãnh thổ tam quốc, đều phải cấp chút ít mặt mũi.

Thân phận này chính là Hộ Thân Phù.

“Giang sư huynh lần này đi, không biết có hay không hi vọng.” Từ Hạo Thanh thở dài nói.

“Khó, khó, khó!” Hướng Chi chua xót nói: “Việc này khó! Thủy Quân mất con, sao có thể từ bỏ ý đồ? Quận Vương cự tuyệt không giao người, không nhìn mặt mũi Thủy Quân? Lúc này, đã thực sự tức giận, chưa nói đến việc Giang sư huynh có thể hay không khuyên Liên phu nhân, coi như khuyên được, Liên phu nhân có thể làm như thế nào để cho Thủy Quân lui binh?”

Mọi người đối Giang Vân Hạc lòng mang bách tính đều rất bội phục, nhưng đối với kế hoạch của Giang Vân Hạc một chút cũng không coi trọng.

Tựa như Hướng Chi nói, quá khó khăn, cho dù là Tinh Cung chân nhân đến, đều không có ích lợi gì, huống chi là một đệ tử Khí Hải cảnh.

Giang Vân Hạc một đường hướng về Tây Nam, không bao lâu nhìn thấy một con sông lớn, chỉ là lượng nước đã giảm đi phân nữa.

Dọc theo sông bay lên trên hơn hai ngàn dặm, liền nhìn thấy một hồ lớn, địa phương khác đất khô vạn dặm, duy chỉ có mực nước trong hồ không bị ảnh hưởng.

Giang Vân Hạc đáp xuống mặt nước khoảng hai mét, không tới năm phút đồng hồ, xuất hiện một người trên mặt có Hắc Lân, trong tay mang theo hai cái chùy Thủy Phủ dẫn đầu hai ngư đầu nhân lên khỏi mặt nước.

“Ngươi là tu sĩ nào? Đến đây làm gì?” Hán tử Hắc Lân hét lên.

“Tại hạ là môn hạ của Nam Nguyệt chân nhân Tử Thần Tông, tới đây cầu kiến tướng quân.” Giang Vân Hạc ôm quyền nói.

Hán tử Hắc Lân khi biết người tới là môn hạ của chân nhân, thần thái liền chậm lại rất nhiều, liền nói: “Thủy Quân không ở trong phủ thượng, ngươi muốn tìm Thủy Quân thì đi Giang Phổ.”

“Nếu Thủy Quân không ở đây, có thể bẩm báo với Liên phu nhân không, nói môn hạ Nam Nguyệt chân nhân có chuyện quan trọng cầu kiến.” Giang Vân Hạc đưa tay xuất ra một túi nhỏ Linh Châu ném qua, bên trong ước chừng năm trăm khỏa, xem như một khoản tài vật không nhỏ.

Hán tử Hắc Lân mở túi nhìn thoáng qua, trực tiếp treo ở trên lưng.

Không thể không nói, người bình thường thu lễ, nào có ngay thẳng như vậy? Tuy nhiên, yêu quái này lại không có kinh nghiệm, sống mấy trăm năm chưa nghe nói sự tình này, tận mắt nhìn thấy, lập tức đối với Giang Vân Hạc ấn tượng rất tốt.

“Ngươi chờ.”

Sau đó, hán tử liền chui xuống nước.

Một lát sau, lại từ bên trong nước xuất hiện nói: “Ngươi vận khí rất tốt, phu nhân bằng lòng gặp ngươi, đi theo ta.”

“Làm phiền rồi.” Giang Vân Hạc cười ôn hòa.

Có thân phận, có bối cảnh thì phải dùng đến, nếu không một tu sĩ Khí Hải cảnh, người ta dựa vào cái gì để gặp ngươi?

Hán tử đối với Giang Vân Hạc có ấn tượng rất tốt, không kiêu ngạo như những người khác, trọng yếu nhất là có Linh Châu mở đường.

Còn khuyên bảo một câu: “Gặp phu nhân, nói chuyện không nên thất lễ.”

“Đa tạ, không biết Liên phu nhân tâm tình như thế nào?”

Giang Vân Hạc lại nhét thêm 500 Linh Châu.

Hán tử có chút xấu hổ, nhưng dùng tay nắm chặt cái bao, nhỏ giọng nói: “Hình như hơi mất bình tĩnh.”

Giang Vân Hạc hiểu rõ.

Đưa Giang Vân Hạc vào trong nước, thấy Giang Vân Hạc không thoải mái, phất tay, nước xung quanh Giang Vân Hạc tách ra, hình thành một viên cầu.

Giang Vân Hạc chắp tay, theo hán tử vào nước, qua mấy phút đồng hồ, liền nhìn thấy một mảnh kiến trúc xuất hiện ở phía trước, rất lộng lẫy, tuy rằng có chút kinh ngạc với Thủy Phủ Bạch Long đại trạch, nhưng chênh lệch lại không lớn.

Bên ngoài Thủy Phủ có một lớp màng sáng đem nước ngăn cản, hán tử kéo lấy Giang Vân Hạc đứng trên một cái đài, cả hai hoa mắt, liền xuất hiện trong thủy phủ.

Trong thủy phủ, có rất nhiều yêu vật lui tới, nhiều nhất là bạng (2) nữ, ngư nữ, sau đó là quy tinh, còn như binh tướng thì không nhiều lắm, chắc hẳn đều theo Thủy Quân tấn công quận thành.

Hai người quanh đi quẩn lại đến một cung điện, bên ngoài có hai ngư nữ, trên đầu dùng vỏ sò trang sức, bên hông đều treo kiếm.

Phải nói rằng, hai vị này phá vỡ hầu hết ảo tưởng của Giang Vân Hạc đối Mỹ Nhân Ngư.

Từ đôi mắt nhìn thấy, hẳn là cá vàng thành tinh.

Cặp mắt kia quá sinh động, không cần đoán cũng biết nguyên thân là gì.

“Đây là người Liên phu nhân muốn gặp.” Hán tử mặt đen nói.

“Ngươi lui ra đi, còn ngươi đi theo ta.” Một ngư nữ có đôi môi dày nói.

“Đi theo ta.”

Giang Vân Hạc theo ngư nữ tiến vào đại điện, bên trong điện rất là tĩnh mịch, hai bên là từng hàng ngọc trụ cao lớn, phía trước nhất bày một tấm bàn phẳng làm bằng gỗ, hai chiếc ghế tựa, chỉ là không một bóng người.

“Ngươi ở đây đợi, phu nhân sẽ sớm xuất hiện.”

Giang Vân Hạc gật đầu, vừa quan sát xung quanh, vừa nghĩ một chút về lời nói.

Khoảng mười phút đồng hồ, liền nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng vang nhỏ, Giang Vân Hạc ngẩng đầu nhìn, từ cửa, một nữ tử mặc hồng sắc Nghê Thường, áo bào đen, tóc búi cao đi ra.

Hai ngư nữ cầm quạt đi theo phía sau nữ tử.

Liên phu nhân đi tới ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ đó, Giang Vân Hạc lúc này mới nhìn rõ diện mạo, có thể nói khuôn mặt như hoa đào.

Một đôi con ngươi mang theo ba phần hững hờ, ba phần dò xét, ba phần lười biếng, khóe mắt ửng hồng như hoa đào, bờ môi đỏ tươi, giống như liệt hỏa, cái cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo.

Quả nhiên là một vị tuyệt sắc.

Giang Vân Hạc biết, thời điểm khảo nghiệm thực lực của hắn đã đến.

- ----------

Chú thích:

(1) Trung nhị: Chūnibyō (中二病) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病; trung học sinh nhị niên bệnh), chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì như ảo tưởng sức mạnh, thường xuyên pha lẫn thế giới ảo và thế giới thật với nhau... Tại Việt Nam, trung nhị đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì“.

(2) Bạng: con trai ở dưới sông dưới biển (trong thịt trai có chất nhớt dính tích mãi thành ra ngọc trai).

- ----------

Kha Nguyệt Hội xin phá lệ đăng 2 chương để thông báo Yêu Nữ Xin Tự Trọng (Bản Dịch) chính thức trở lại!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.