Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 112: Chương 112: Tức đến khó thở




Tuy nói trước đây hắn đã từng gặp qua Chẩm Đầu Phong, Tiểu Thanh, tiểu Bạch, Hắc Lang Quân, Hoàng đại nương, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Giang Vân Hạc nhìn thấy Yêu Loại tụ tập cùng một chỗ đông như vậy, khiến hắn không thể không liếc mắt nhìn thêm vài lần.

Dù sao, số lượng đám yêu vật này không hề nhỏ, yêu phong khắp nơi, phải mất một thời gian hắn mới nhìn thấy toàn bộ, thi thoảng lại lưu luyến nhìn mấy cái đuôi sói tai mèo.

Giang Vân Hạc dám nói, bản thân mình tuyệt không có ác ý gì.

Nhưng không nghĩ tới, bên trong đám yêu vật lại có một cỗ khí tức bạo ngược truyền ra, một đại hán mặt đen trừng trừng nhìn hắn: “Tiểu Bạch Kiểm, ngươi nhìn cái gì?”

Đại hán mặt đen thái độ rất không tốt, nhưng Giang Vân Hạc cũng không tức giận, hắn ôm quyền cười xoà: “Lúc trước có quen mấy vị bằng hữu Yêu Tộc, ta muốn nhìn một chút xem hôm nay có thể gặp lại bạn cũ hay không, nhưng tìm không thấy, có chút thất vọng. Ta muốn mời bọn họ uống chút rượu.”

Nghe được lời này, đại hán kia cũng hơi chột dạ, hắn gãi gãi đầu hỏi lại: “Bằng hữu của ngươi tên gì?”

Tuy nói nhân yêu cùng song song tồn tại, nhưng tu sĩ cùng yêu tộc có liên hệ vẫn không nhiều.

Đại hán này tính tình chân chất, gặp qua Giang Vân Hạc thái độ hiền lành, chân thành, ngược lại có chút xấu hổ.

“Thiết Thủ!” Cách đó không xa, một yêu vật miệng đầy răng nanh khẽ quát.

Đại hán chợt như nhớ tới gì đó, sắc mặt nghiêm lại, không để ý tới Giang Vân Hạc nữa.

Giang Vân Hạc bật cười, hắn lại nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra một chút vấn đề.

Kể từ khi yêu vật lộ diện, Mộng Nữ liền cùng Tư Không Quy rút lui.

Giang Vân Hạc suy đoán, có lẽ lát nữa hai bên sẽ đánh nhau to, nghĩ vậy, hắn liền nháy mắt với hai người Ninh Vân Thai Bảo, rút lui theo hướng Mộng Nữ.

Lại gặp hắn, Mộng Nữ lập tức thấp giọng chua xót: “Ngươi cách ta ra một chút được không?.”

“Ta và Tư Không huynh, Trác cô nương cùng chung chí hướng, tâm đầu ý hợp, tự nhiên phải cùng nhau tiến cùng nhau lùi chứ.” Giang Vân Hạc cười ha hả.

“Khụ khụ, thật ra...chúng ta cũng không quen như vậy.” Tư Không Quy thấy Mộng Nữ không muốn Giang Vân Hạc tới gần, trong lòng biết nhất định có lý do, nói không chừng mìng sẽ bị Giang Vân Hạc liên lụy, khuôn mặt lập tức thay đổi.

Tư Không Quy đã không biết xấu hổ, da mặt Giang Vân Hạc lại càng dày.

“Mấy tháng nay, ta cùng Trác cô nương cùng ăn cùng ở, rất quen thuộc.”

Mộng Nữ khẽ cắn môi, trừng mắt giận dữ nhìn Giang Vân Hạc.

“Bây giờ ngươi có thể nói đến cùng sẽ phát sinh cái gì?” Giang Vân Hạc nhẹ giọng hỏi.

“Tô Tiểu Tiểu.” Mộng Nữ không lay chuyển được hắn, bất đắc dĩ nói.

“Tô Tiểu Tiểu như thế nào?” Giang Vân Hạc hiếu kì hỏi tiếp.

“Không rõ ràng, ta chỉ mơ thấy một phần nhỏ, dù sao ta vẫn bị ngươi hại khổ.” Mộng Nữ thở dài.

Nghe vậy, Giang Vân Hạc lại càng hiếu kì hơn, nhưng có hỏi tiếp cũng không hỏi được gì, hắn đành đem ánh mắt nhìn xuống, mở ra Chân Thực Thị Giới.

Một lát sau, hắn khẽ nhíu mày, có thể nhìn ra đúng là thần đạo quang huy, nhưng không tìm thấy vị trí cụ thể.

Lại qua hai khắc đồng hồ, một vị trí phía dưới Bạch Long đại trạch đột nhiên xuất hiện lam quang không dịch chuyển.

Hai người Thai Bảo, Ninh Vân lập tức mừng rỡ.

“Mặc kệ xuất hiện cái gì, chúng ta vẫn nên tránh xa ra một chút, miễn bị lan đến gần. Chúng ta chỉ đến xem để thám thính, những cái khác không quan hệ.” Giang Vân Hạc tâm tính rất kiên định.

“Là phủ đệ Thủy Quân xuất hiện, lam quang là lối vào.” Ninh Vân thấp giọng.

Giang Vân Hạc hơi sững sờ.

Thấy hắn không hiểu, Ninh Vân giải thích thêm một chút: “Trước kia ta có gặp qua loại tình huống này, nên vừa nhìn là biết.”

Lúc này, phía bên những Yêu Loại kia đã có chút ngo ngoe muốn động.

Đột nhiên, một yêu vật có sừng trên đầu lao xuống phía dưới, hành động này như chọc phải tổ ong vò vẽ, bên phía tu sĩ lập tức có mười mấy pháp bảo phóng ra.

Nhưng yêu vật này tựa như mộng huyễn, lập tức vỡ tan, thì ra là hàng giả.

Giữa sân đột ngột yên tĩnh.

“Đồ đần.” Giang Vân Hạc thầm mắng.

Hắn thấy rõ, bên trong mười mấy người này có hai người là chính đạo tu sĩ Vạn Sinh Quốc, trong đó một người chính là Vu Lập, còn một người gọi là Trương Tử.

Sắc mặt mười mấy người ném ra pháp bảo đại biến.

“Các ngươi động thủ trước, đáng chết.” Một yêu vật gầm thét, hóa thành một đầu đại bàng, trên đầu có hai sừng, tấn công về phía Vu Lập.

Những yêu vật khác cũng gần như đồng thời động thủ, hoặc là hiện ra nguyên hình, hoặc là tế ra pháp bảo.

Vu Lập biết ngăn cản không nổi, liền quay đầu bỏ chạy, bay về phía mấy vị chính đạo tu sĩ, miệng hét to: “Các đạo hữu! Cứu ta!”

Một vài yêu vật đuổi theo hướng Vu Lập, những con khác nhào về phía Nhậm Như Ngọc. Khi Vu Lập bỏ chạy, Nhậm Như Ngọc vừa mới tế ra một tấm gương, chiếu về phía không trung, đại bàng kia lập tức như ở bên trong nhựa cao su, tốc độ chậm lại.

Ban đầu, nàng còn nghĩ bằng mấy món pháp bảo phụ thân cho, nếu cùng Vu Lập hợp lực, cũng đủ để ngăn chặn một vài yêu quái, có thể vừa đánh vừa lùi.

Nhưng khi nhìn thấy Vu Lập bỏ chạy, Nhậm Như Ngọc lập tức trợn tròn mắt.

Lúc này nàng muốn chạy cũng không kịp, chỉ có thể lại ném ra một pháp kì bảo vệ toàn thân, trong lòng thầm mắng, Vu Lập ngươi là tên hỗn đản vương bát đản, bình thường thì dương dương đắc ý, không hạ độc thủ, vậy mà gặp chuyện liền chạy.

Trong lòng Nhậm Như Ngọc thầm chửi rủa, hận Vu Lập tới thấu xương.

Đặc biệt là hướng Vu Lập chạy về những đạo hữu gần nhất, nếu họ giúp hắn, làm sao giúp mình đây?

Một Yêu Loại giống như con người ném ra một đôi Khúc Trưởng giác, như loan đao bổ vào tiểu kỳ, thân cờ tức khắc run lên.

Lại có một Yêu Loại há mồm phun ra độc thủy màu vàng nâu.

Yêu Loại thứ ba hóa thành nguyên hình, là một đầu Thanh Ngưu, đâm mạnh vào tiểu kỳ, Nhậm Như Ngọc phun ra một ngụm máu tươi, tấm gương trong tay cũng khống chế không nổi, đại bàng thoát ly khống chế, trong lòng đại hận, mở ra đôi cánh, song trảo vồ xuống.

“Xong.” Nhậm Như Ngọc chỉ có suy nghĩ này trong đầu.

Ngay tại thời điểm tâm ý Nhậm Như Ngọc nguội lạnh, nàng lại cảm thấy mình bị một ai đó ôm vào lòng, lao tới nơi xa.

Từ việc tự nghĩ hẳn phải chết tới khi được người cứu, Nhậm Như Ngọc tràn đầy niềm vui sướng.

Cách xa vài trăm mét, chủ nhân cánh tay mới buông Nhậm Như Ngọc xuống, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy một gương mặt anh tuấn đang nở nụ cười.

“Giang đạo hữu!” Nhậm Như Ngọc vui mừng.

Không nghĩ tới người cứu mình lại là Giang Vân Hạc lúc trước lui về phía xa, so với người lúc trước cạnh mình, kết quả Vu Lập gặp chuyện liền chạy, trong lòng Nhậm Như Ngọc cảm xúc ngổn ngang, ánh mắt như nước.

“Ân cứu mạng, suốt đời khó quên!”

“Sao phải phức tạp như vậy, lần sau mời ta uống rượu, uống đến không say không về!” Giang Vân Hạc cười, ngẩng đầu nhìn về phía trước, cách đó không xa có hai người, bất lực nhìn hắn.

“Thật là khéo, hai ngươi cũng tới tiếp ứng Nhậm đạo hữu?” Giang Vân Hạc ngạc nhiên sau đó suýt chút nữa bật cười.

Trước mặt hai người không phải ai khác, chính là Tư Không Quy cùng Mộng Nữ.

Nói đi nói lại cũng không thể trách mình, tốc độ Âm Dương Toa quá nhanh, bản thân dùng nó phi độn rất khó điều khiển, phải cần chạy về một hướng mới có thể điều khiển được.

Hai người gần như thất vọng, khi xung đột bắt đầu, hai người rút lui, dù sao hai người chỉ đến để xem.

Không nghĩ tới Giang Vân Hạc cứu được Nhậm Như Ngọc, lại còn đi thẳng đến chỗ hai người.

Một câu này phải nói sao đây.

Tiếp ứng em gái ngươi!

Ngươi có thể cách chúng ta xa một chút được không?

Một trận gió lớn nổi lên từ không trung truyền đến, đại bàng trên lao thẳng tới chỗ hai người Giang Vân Hạc.

“Cẩn thận.”

Giang Vân Hạc đưa tay đẩy Nhậm Như Ngọc tách ra, phát động Âm Dương Toa đâm vào cặp sừng cong phía sau ba lần, chủ nhân sừng cong kêu thảm, chỉ thấy cặp sừng cong xuất hiện vài vết nứt.

“Đạo hữu xuất môn ra bên ngoài, nhiều địch nhân không bằng nhiều bằng hữu, không bằng chúng ta dừng tay ở đây?” Giang Vân Hạc ôn hòa nói, đối với Âm Dương Toa hắn rất hài lòng.

Nhưng linh lực phát động Âm Dương Toa tiêu hao quá lớn, chỉ vài lần ngắn ngủi, từ cứu người tới đối địch, linh lực bản thân hắn đã tiêu hao một phần tư.

Nhìn thấy nơi xa có mấy Yêu Loại đuổi tới, sắc mặt hắnkhắc khẽ biến.

“Dừng tay cái rắm.” Đại bàng đuổi theo, miệng nói tiếng người mắng to, sau đó há miệng phun kim quang về phía Nhậm Như Ngọc.

“Mà thôi, mà thôi.” Tư Không Quy khẽ lắc đầu, cả hai không thể quay đầu bỏ chạy được sao? Vẫn nên đánh lui mấy tên Yêu Loại này trước.

Mộng Nữ lại tiếp tục nghiến răng nghiến lợi.

Giang Vân Hạc thu hồi Âm Dương Toa, móc ra hồ lô, nhìn Thanh Ngưu xông tới, lập tức phun ra hỏa hà thiêu đến, Thanh Ngưu giật nảy mình, vội vàng tránh ra, mặc cho một chân tản mát ra vị thịt bò nướng.

Ở phía bên kia, Tư Không Quy ném ra một thanh bảo kiếm chiến đấu cùng một đầu như biên bức(dơi).

Cùng lúc đó, một số người cấp tốc vọt xuống dưới Bạch Long đại trạch, muốn thừa cơ hội này nhanh chân đến trước.

Nhưng vào lúc này, vô số ngân ti đột nhiên xuất hiện bên trên đại trạch, hướng phía trên cuộn lại, liền đem năm sáu người cuốn vào, thanh âm kêu thảm không dứt.

Những người còn lại bị dọa vội vàng dừng lại, trong lòng mắng to.

Một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đang đứng trên nước, thân hình theo mặt nước lên lên xuống xuống, cười vô cùng ngọt ngào, chính là Tô Tiểu Tiểu.

“Đây là của ta, ai cũng đừng hòng cướp.” Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói.

“Khẩu khí thật lớn, trước tiên tiếp ta một đao rồi nói.” Một người từ trên đỉnh núi Vĩ sơn bay ra, chém ra một đao quang hơn mười trượng, như thể trực tiếp chém vỡ không gian, xuất hiện trước mặt Tô Tiểu Tiểu.

“Dù ngươi chém một trăm đao, có thể làm gì được ta?” Tô Tiểu Tiểu cười duyên, quanh người nàng u quang quét ra bên ngoài một cái, đao quang lập tức vỡ vụn.

“Vậy ta liền chém một trăm đao.” Người kia cười lớn, trường đao trong tay như Long Tuyết bạch trường long, cuốn lên một trận bão lớn chém tới Tô Tiểu Tiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.