Yêu Nữa Được Không

Chương 17: Chương 17




Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, Tuệ Lâm thấy mình đang ôm Duy và ngủ ngon lành. Ngủ ngon thật, đặc biệt là được nằm trong vòng tay một ai đó. Lâm tủm tỉm cười với cái suy nghĩ ấy, cô trở mình và nằm sấp lại ngắm nhìn Đoàn Duy lúc anh vẫn còn ngủ say.

- Trông đẹp trai đó chứ ! Sao mình chỉ nhận ra trong lúc hắn ngủ vậy ?

Rồi nhìn lại cảnh vật xung quanh, Lâm ấm áp trong chiếc áo khoác của Duy. Cô chợt cảm thấy lòng mình được sưởi ấm giữa trời đông. Không lạnh như ở Mỹ, nhưng dù sao Lâm cũng thích cảm giác se se lạnh vào sáng sớm thế này đây….

- Mặt tôi dính gì ư ?

Lâm giật mình ngồi bật dậy, Đoàn Duy mở mắt ra và ngồi dậy. Anh nói :

- Con gái say xỉn ngáy ghê thật. Tôi mất ngủ cả đêm !

- Tôi ngáy bao giờ ? Chưa bao giờ tôi ngủ ngáy.

- Tùy cô. Lại còn thêm cái tật nói mớ, hại tôi chẳng thể ngủ.

- Vậy sao không đi chỗ khác.

- Vì hôm qua tôi cũng đã quá xỉn rồi.

- Tôi và anh chẳng bao giờ ngủ chung lần thứ hai. Anh đừng lo về điều đó.

- Cô nghĩ cô được ngủ cạnh tôi thêm lần thứ hai à ?

- Đáng ghét ! Tôi ghét anh …

Vẫn chiêu cũ, Tuệ Lâm định lôi giày ra quăng vào mặt Duy. Nhưng cô tìm mãi vẫn không thấy, nhìn xuống thì chỉ còn lại đôi vớ bao quanh đôi bàn chân. Lâm ngạc nhiên :

- Giày của tôi đâu rồi ?

Duy cười hả hê :

- Hôm qua lúc cô say xỉn, cô đã quăng hết xuống sông rồi. Xuống dưới mà nhặt !

- Sao lại ở dưới?

- Hỏi tôi à?

- Lúc đó sao anh không chụp lại ?

- Tôi thích nhìn cảnh thế này này.

- Rồi làm sao tôi đi được ? Tôi để xe ở công ty.

- Mặc xác cô. Sáng rồi ! Tôi về đây !

- Ừ … Đi đi ! Đi đi ! Đồ đáng ghét !

Duy đứng dậy và nhìn Tuệ Lâm, cô nàng ấm ức không nói gì bỏ đi trước còn cố va chạm thật mạnh với Đoàn Duy. Con đường đi xuống bờ sông đá lởm chởm, đi chỉ với đôi vớ thì quả thực rất đau và dễ bị thương. Duy thở dài :

- Lâm, chờ đã !

- Không cần. Tránh xa tôi ra !

- Cô sẽ bị thương đấy.

- Không phải anh nói anh thích nhìn thấy thế này lắm sao ? Đứng đó mà thưởng thức đi.

- Là cô nói đấy nhé ! Không cần giúp thì thôi.

- Đi chỗ khác. Không cần.

Duy đi ngược hướng với Tuệ Lâm, được vài bước thì đã nghe tiếng thét của cô nàng. Duy quay lại, Lâm nằm sóng xoài trên nền đất đá. Duy chạy lại đỡ Tuệ Lâm :

- Không sao chứ ?

Tuệ Lâm cáu kỉnh vung tay định đánh nhưng Duy đã nắm chặt cổ tay cô lại :

- Tôi thuộc bài rồi.

- Vậy thì có bài mới.

Lâm cũng nhanh nhẹn dùng tay còn lại mà tát vào má Duy làm anh đau điếng. Nhưng nhìn thấy hai đầu gối đầy máu của Tuệ Lâm, Duy cũng không nỡ ăn thua đủ với cô. Với lại, anh cũng cảm thấy xót xa và có vẻ có lỗi. Kéo Lâm đứng dậy rồi đặt cô lên vai, Duy cõng Lâm đi. Đi một đoạn đường khá dài, Duy nói :

- Sao cô thích tát vào mặt người khác vậy ?

- Không phải ai tôi cũng đánh.

- Vậy tôi là loại người gì đối với cô… Kể từ lúc chúng ta gặp nhau tới giờ tôi đã chịu bao nhiêu cái tát của cô rồi ?

- Anh làm tôi ghét. Anh là loại đàn ông tôi chưa nghĩ nhiều hơn 2 phút.

Duy ngạc nhiên vì câu trả lời này. Nhưng Duy không hề biết rằng, chàng người yêu quá cố của Tuệ Lâm còn nhận nhiều cái tát của cô gấp chục lần anh lúc mới quen. Không phải tự nhiên mà lãnh nhận nhiều cái tát thế đâu. Anh cảm thấy có một thoáng thất vọng trôi nhanh qua. Duy nhoẻn cười :

- Ừ… tôi đâu phải Tiến Mạnh.

- Không liên quan đến anh Mạnh. Nếu anh có giống hay khác gì anh ấy thì tôi vẫn không có thiện cảm với anh. Đừng nhắc tới anh Mạnh.

- Chưa gì đã xù lông nhím. Không thích thì thôi. Đụng tới người yêu nên cáu à ?

- Không phải người yêu.

- Ừ. Thì thôi.

Duy cõng Tuệ Lâm đến một shop giày Converse lớn và sang trọng rồi dắt cô vào trong. Tuệ Lâm vẫn không vui và nhìn Duy :

- Chuyện gì ?

- Mua cho cô một đôi giày mới. Cõng suốt à ?

- Tôi không mua đâu.

- Tại sao ?

Tuệ Lâm ngồi bệt xuống ăn vạ :

- Chọn giày lúc tâm trạng không vui thì nó sẽ xấu hoắc.

- Vậy khi nào mới có thể lựa giày ?

- Lúc tâm trạng bình thường.

- Thôi mệt quá. Vào đây đi ! Cô mất giày cô không vui nhưng tôi thì bình thường. Tôi sẽ lựa !

Tuệ Lâm nhìn dáo dác xung quanh, Duy cũng vờ đi lòng vòng nhưng thực sự anh rất chú ý ánh mắt của Tuệ Lâm đang đảo mắt lựa giày. Duy để ý Lâm rất thích đôi giày cổ cao màu cà phê sữa nằm ở góc phía trong của cửa hàng. Duy nhoẻn cười rồi bước lại và lấy rồi giả bộ như ngẫu nhiên chọn :

- Đôi này ! Được không ?

- Xấu òm !

- Xỏ vào đi ! Hôm khác mang lại trả tôi.

Không chờ Tuệ Lâm trả lời, Đoàn Duy ngồi thấp xuống và nắn nót đặt chân Tuệ Lâm vào đôi giày. Anh chọn số rất vừa vặn với đôi chân mềm mại của Tuệ Lâm. Điều này làm cô hơi bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ bằng việc Duy ngồi xuống và mang giày cho mình. Lúc anh vào tính tiền, cô chủ cửa hàng nói :

- Anh ơi, đó là giày cặp. Chúng tôi không bán rời đâu ạ !

- Giày cặp ? Sao chỉ trưng bày có một đôi kiểu nữ ?

- Không đâu. Lúc nãy đã có đôi khác mua, chúng tôi chưa kịp lấy kiểu nam trưng thêm thôi ạ !

- Căng thế hả ….

Duy lưỡng lự tí, nhìn Tuệ Lâm đứng bên ngoài rồi nói :

- Được rồi. Tính tiền hai đôi cho tôi đi. Tôi sẽ lấy đôi kiểu nam.

Thấy Duy gói ghém bước ra, Tuệ Lâm hỏi :

- Gì thế ?

- Không. Áo khoác thôi. Chà, giày đẹp quá !

- Tạm biệt. Tôi sẽ trả lại sớm.

Chưa kịp nói gì thì Tuệ Lâm đã đón Taxi và leo lên. Duy tự thưởng cho mình một nụ cười buồn bã, anh không nghĩ mình đã bị từ chối. Nhưng Duy không vui khi Tuệ Lâm tỏ vẻ không thích mình ra mặt. Đang đi lang thang thì anh gặp Tiến Mạnh, tâm trạng cũng sầu khổ không kém gì Duy. Không bia rượu nữa, Mạnh và Duy cùng đi dùng điểm tâm sáng. Sau khi nghe bạn tâm sự, Duy nói :

- Cậu không có ý kiến gì khi Nhã quyết định vậy hả ?

- Tớ làm gì bây giờ. Tớ đã dùng hết cách rồi, từ cương quyết tới mềm mỏng. Tớ không muốn bọn tớ cứ cãi nhau mãi.

- Khâm phục tình yêu của cậu quá.

- Nhưng tớ đang đứng trước nguy cơ … tớ không biết … nhưng tớ nghĩ rằng nếu có chuyện gì xảy ra thì Nhã sẽ vĩnh viễn rời khỏi tớ. Ở bên cô ấy mà lúc nào tớ cũng lo rằng một ngày không được gặp cô ấy nữa.

Thấy Duy cũng có vẻ thông cảm, Mạnh hỏi :

- Tớ thấy cậu và Tuệ Lâm cũng có gì với nhau rồi hả ?

- Có gì chứ. Tớ không tài như cậu, không còn cơ hội mà cô ấy vẫn say cậu đấy.

- Duy, hỏi thật đấy.

Duy mở to mắt nhì, Mạnh nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi :

- Cậu thích Tuệ Lâm đúng không ?

- Đùa hả ? Làm gì có.

- Đừng gạt tớ. Có phải không ?

Duy cười hằng hặc, rồi lại không vui vẻ gì và thở dài :

- Thích để làm gì ? Cô ta chưa bao giờ nghĩ tớ là một người tốt, thậm chí tớ chả ở trong đầu cô ta nhiều hơn 2 phút. Rồi còn hùng hồn cho rằng, tớ có giống cậu hay không thì cũng không bao giờ có thiện cảm với tớ cả. Nghe cũng vui thật !

Anh chàng không vui ra mặt, Mạnh nói :

- Vậy là cậu đang thất vọng đó à?

- Chẳng biết. Trống rỗng !

- Là tại cậu cả thôi.

- Tại tớ cái gì ?

- Thể hiện đi. Để Tuệ Lâm nhìn cậu là một Lý Đoàn Duy khác. Không như cô ấy nghĩ !

- Này, nói cho rõ. Tớ không yêu Huỳnh Tuệ Lâm.

- Ai mà biết được cậu nghĩ gì. Nhưng như thế này, nếu cậu muốn chinh phục người con gái nào, ít nhất cậu phải để người đó biết được thành ý và thái độ của cậu. Tình yêu không tự đến với mình đâu, phải biết đi tìm, nâng niu và bảo quản nó cho tốt.

Tuệ Lâm không hiểu tại sao mình đối xử với Đoàn Duy như vậy. Nhưng cô không vui với cách mà anh tiếp xúc với cô, tại sao một người hợp với cô như Duy lại không thể có những cư xử như Tiến Mạnh như vậy. Lâm nhăn nhó mặt mày cả ngày với hai cái đầu gối bó kín. Bảo Yến chép miệng :

- Không ai tốt đến nỗi cõng cậu đến 2 lần một đoạn đường xa như cậu tả đâu. Đúng người rồi đó !

- Đúng cái gì ?

- Tớ thấy anh chàng Đoàn Duy đó được hơn gã Tiến Mạnh bóng bẩy trước kia.

- Anh Mạnh mà bóng bẩy hả ?

- Nghĩ sao thì tùy cậu. Tớ nói không lại. Tớ chỉ nói vậy thôi.

- Cậu lúc nào chả vậy.

- Đã yêu đâu mà tỏ ra lành nghề vậy bạn?

- Không biết thì đừng nói nhé ! Có nhiều thứ về tớ sẽ làm cậu bất ngờ đấy !

Trông Bảo Yến không giống một người đang yêu mà nhìn cũng chả phải người độc thân. Tất cả các dịp lễ tết, không khi nào thiếu một bó hoa hồng to hay những món quà giá trị. Chỉ có điều, toàn được gửi qua đường bưu điện và được gửi bằng thư đảm bảo. Tuệ Lâm thở dài, nghĩ đến công việc, Lâm vẫn yên tâm với công việc của mình. Trong thời gian Khiết Nhã vắng mặt, không có nhiều xáo trộn. Tan việc, Lâm đem một túi cam đến thăm Khiết Nhã. Trông cô vẫn yếu ớt, Nhã hỏi :

- Stress à ?

- Không ạ.

- Bắt đầu từ lúc vào đây, chị để ý, em đã thở dài gần 10 lần rồi.

- Chỉ suy nghĩ thôi mà chị.

- Thăm chị mà không vui thì chị không cho thăm đâu nha.

Khiết Nhã cười, Tuệ Lâm cũng cười gượng :

- Như chị đây mà còn có thể nở nụ cười. Chị vô tư thật !

- Phải làm thế nào bây giờ hả em ? Chị không vui nhưng cũng không thể để người bên cạnh chị không vui chứ.

- Chị nói tới anh Mạnh hả ?

Nhã khẽ gật. Tuệ Lâm nói :

- Em khâm phục tình yêu hai người dành cho nhau. Lúc nào anh ấy cũng yêu chị, và chị thì chưa lúc nào muốn anh ấy buồn đau. Anh chị yêu nhau sâu đậm quá !

- May mắn thôi em… Nhưng mà… Không kéo dài lâu nữa em ạ !

- Sao chị lại thiếu tự tin với căn bệnh của mình ?

- Chị không thiếu tự tin. Ngay từ lúc đầu chị đã không tin... chị không muốn chữa căn bệnh này. Lúc nhỏ chị đã sống trong cảnh cô đơn không có ba mẹ bên cạnh, chị rất sợ bóng tối.

- Còn cơ hội để chị thấy ánh sáng, thấy anh Mạnh mãi mãi mà chị. Ít, nhưng không thử làm sao không biết không thành công.

Khiết Nhã suy nghĩ lâu lắm. Rồi cô lại nhoẻn cười :

- Thôi, nói chuyện của em đi. Chuyện đó chị sẽ suy nghĩ thêm.

- Chuyện gì ạ

- Chị vẫn chưa biết gì về em, ngoài cái tên của em.

- Em sinh ra và lớn lên ở San Francisco, cùng ba mẹ và anh trai. Một cuộc sống không có gì không gọi là tuyệt vời ở bên đó. Em cũng từng yêu, yêu trong say đắm, lãng mạn và hạnh phúc. Cuộc sống êm đềm của em những tưởng sẽ kéo dài nhưng không … Bi kịch sớm xảy ra !

- Chuyện gì vậy em ?

Giọng Lâm buồn buồn :

- Anh ấy qua đời trong một cuộc hỏa hoạn trong trường Đại học hồi đầu năm nay… Vài tháng sau đó, em cũng bằng mọi cách để bị đuổi học. Em về lại Việt Nam và ở nhà một người bạn thân đã biết em lúc còn học bên đó.

- Gia đình em không biết à ?

- Em không biết có phải vì vắng anh ấy mà em trở nên ngán tận cổ trường đại học hay không. Rồi em lén bỏ về bên này.

- Gia đình không quan tâm đến em à ?

- Em nói dối họ. Em bảo chuyển đến New York học.

- Em cũng hay đấy. Về đây lâu chưa ?

- Gần 4 tháng ạ !

- Anh Mạnh có kể cho chị nghe, có vẻ em và Đoàn Duy có nhiều chuyện vui nhỉ ?

- Chị cũng biết Lý Đoàn Duy à ?

- Sao lại không. Chị và Duy học chung lúc nhỏ mà. Sau này chị mới biết Tiến Mạnh.

- Anh ta so với anh Tiến Mạnh, còn cách một đoạn đường dài.

- Nếu em so sánh như vậy, Chúa chỉ cần tạo ra một Adam và Eva thì có đủ rồi.

- Chị nói vậy là sao ?

- Em phải nhìn ra cái tốt của họ rồi hãy đánh giá họ. Hãy đếm những số lần cậu ta giúp đỡ em trước khi nhớ những lần cậu ta chọc cho em cáu.

- Anh ta chẳng có gì tốt.

- Đừng cố chấp. Hãy từ từ. Không khó để từ chối một người bạn nhưng rất khó để có một người bạn tốt đấy. Không dễ trong cuộc sống ngày nay để còn được những người như Đoàn Duy đâu.

- Chị nghĩ em và anh ta thích nhau hả ?

Khiết Nhã cười bí mật và lắc đầu. Gần tối, Lâm ra về. Cô đi vi vu khắp nơi bằng chiếc xe đạp điện, lúc đang suy nghĩ về những gì Khiết Nhã nói. Lâm nghe tiếng ngã nhào từ phía sau, thì ra cô đã bất cẩn đụng phải một người đang cố băng qua đường. Lâm chạy lại :

- Ơ… Xin lỗi ! Tôi không cố ý !

- Lái xe phải tập trung chứ.

Lâm xem thử và nhìn ra người đàn bà trông khá quen. Bà cũng hí hửng :

- Lại là con ! Tuệ Lâm phải không ?

- Biết con hả ?

- Không nhớ cô sao. Cô là mẹ của Đoàn Duy đây !

- Chào cô. Cô không sao chứ ?

- Không có gì. Nhưng cô cảm thấy đau chân quá, con đưa cô về bằng xe của con nhé.

- Con chỉ có xe đạp điện thôi.

- Có gì đâu. Như thế này vừa mát lại ngắm cảnh. Thôi, đưa cô về. Cô có thuốc ở nhà !

- Vâng.

Lâm đỡ bà Quế vào trong nhà, quản gia hỏi :

- Bà chủ, bà có sao không ?

- Làm cho tôi 2 ly nước cam. Nhanh lên !

- Vâng ạ !

Rồi quay sang Tuệ Lâm, bà niềm nở :

- Cháu uống nước cam nhé !

Lâm gật đầu. Lúc bà đang nói huyên thuyên thì tiếng xe hơi về đến. Bà Quế nói :

- Kìa, Đoàn Duy đã về !

Trông anh chàng khá mệt mỏi lại đang cáu tiết khi tắt điện thoại. Tuệ Lâm gật đầu chào, Duy nhìn bà Quế đang chườm đá ở chân, Duy hỏi :

- Cô làm gì ở đây ?

- Tôi đụng trúng cô Quế. Tôi đưa cô ấy về !

- Chắc mình biết chạy xe thì hãy lái xe. Không thì cứ đi Taxi đi !

- Đoàn Duy, sao con lại nói chuyện với bạn gái như vậy ?

- Cô ta không phải bạn gái của con.

- Chào cô con về !

- Ơ … Khoan. Cháu cứ ngồi đây. Chờ bác một chút !

Bà Quế nói :

- Duy, con làm sao vậy ?

- Chẳng sao hết. Con và cô ta không có bất cứ mối quan hệ nào cả. Con chỉ có một bạn gái là Phương Thy thôi.

- Chấp nhận thực tế đi ! Con bị bỏ rồi.

- Cũng không vì thế mà mẹ nghĩ người này là bạn gái của con.

Duy bực tức bỏ lên phòng. Bà Quế nói :

- Tuệ Lâm, tối thứ bảy con rãnh chứ ?

- Dạ. Có chi không ạ ?

- Thứ bảy cô sẽ cho người đến đón con. Hôm đó là sinh nhật cô !

- Con ….

- Từ chối thì cô sẽ giận đấy.

Tuệ Lâm ra cửa mà lòng bâng khuâng. Cô không biết cách từ chối nên đã đồng ý. Lâm thắc mắc tại sao Duy lại lạnh lùng với mình. Chẳng lẽ vì thái độ của cô hôm trước đã làm thay đổi mối quan hệ của hai người.

- Làm gì có mối quan hệ nào chứ !

Họ nghĩ về nhau. Thắc mắc hành động của nhau. Và không hiểu vì sao đối phương lại như vậy.

Có lẽ thần tình yêu đã bắt đầu đánh dấu cho một cặp đôi mới. Sẵn sàng mang họ đến bên nhau, như trong số hàng triệu cặp đôi trên thế giới đã may mắn được như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.