Sân bay Tân Sơn Nhất …
- Chào, là tôi đây !
- Anh về rồi đó hả ?
- Tôi đã cố giữ lời hứa với cô ấy. Nhưng tôi không chịu nổi và phải hoàn tất công việc sớm 4 ngày.
- Anh về thì lo vào đây nhanh đi.
- Giọng điệu sao thế? Có chuyện gì rồi hả?
- Thì anh cứ vào.
- Trần Khải An, không nói là có chuyện nữa đấy. Khiết Nhã xảy ra chuyện gì?
Mạnh vừa định leo lên xe của công ty để về nhưng anh đổi ý và đón Taxi
tới bệnh viện. Mạnh chạy thật nhanh và thấy Khải An đứng trước cửa phòng :
- Mẹ kiếp, chuyện gì vậy Khải An ?
- Cô ấy đã cố làm cho anh bất ngờ.
Gương mặt buồn bã của Khải an cho biết có chuyện không hay sắp xảy ra. Mạnh xách áo anh chàng ốm yếu lên nóng nảy :
- Có chuyện gì? Sao anh chắc như đinh đóng cột sẽ giúp tôi trông chừng Khiết Nhã. Bất ngờ là bất ngờ cái gì…
- Cô ấy đã cố che giấu anh để đồng ý làm phẫu thuật.
- Rồi mọi chuyện thế nào?
- Anh Mạnh, anh có còn yêu Khiết Nhã nếu cô ấy phải sống trong mù lòa suốt đời không?
- Anh nói cái gì? Thất bại rồi hả?
Mạnh ngẩng người ra rồi nhìn vào phía trong qua cửa kính, Khiết Nhã
ngồi quay lưng lại và nhìn ra cửa sổ. Mạnh thấy mắt mình như nhòe đi,
anh không biết phải đối mặt với cô thế nào. Quay lại nhìn Khải An, anh
chậm rãi:
- Để tôi vào gặp cô ấy đi !
- Cô ấy muốn anh trả lời câu hỏi đó.
- Im đi đồ khốn ! Lẽ nào tôi hết yêu Khiết Nhã nếu cô ấy bị mù. Đừng khiến tôi phải đấm anh thêm vài lần nữa nhé !
Mạnh từ từ bước vào, Khiết Nhã vẫn ngồi bất động. Anh bước tới từ phía sau và ôm chặt lấy cô :
- Nhã … Anh đã về đây !
- Anh đấy à?
- Em à, Khải An đã nói hết cho anh. Tại sao em lại đặt với anh câu hỏi
đó ? Lẽ nào em nghĩ tình cảm của anh sẽ thay đổi trước khi và sau khi em làm phẫu thuật ư?
- Yêu một người mù không ích lợi gì đâu. Em không xứng đáng !
- Anh là người đã mong em làm phẫu thuật nhất. Bởi vì dù thắng hay
thua, mình cũng là kẻ chiến thắng được căn bệnh. Quan trọng là em được
sống. Biết không?
Tiến Mạnh mỉm cười, xoay bờ vai Khiết Nhã lại rồi nhìn cô bằng cặp mắt âu yếm. Và đôi mắt của cô cũng cử động, ngước lên
nhìn anh, nhoẻn cười. Tuệ Lâm và Khải An bước vào vỗ tay :
- Vở kịch kết thúc rồi nhé !
Mạnh tròn xoe mắt rồi quay lại nhìn Tuệ Lâm và Khải An, ai cũng nhoẻn cười nhìn anh. Khải An nói :
- Đúng là đã có một cuộc phẫu thuật diễn ra. Nhưng Trần Khải An này đã xuất sắc hoàn thành. Không để lại bất cứ di chứng nào.
- Như thế có nghĩ là …
Khiết Nhã bật cười với vẻ mặt ngẩng ngơ của người yêu rồi âu yếm đặt nụ hôn lên môi anh khẽ nói :
- Có nghĩa là em vẫn đang nhìn anh bằng chính đôi mắt của em và thấy hết những gì nãy giờ anh làm.
- Sao lại gạt anh?
- Em muốn biết anh có cảm giác thế nào nếu lần phẫu thuật này thất bại
thôi. Đó cũng là điều bất ngờ em muốn dành cho anh cơ mà. Anh không giận em chứ ?
Tiến Mạnh lắc đầu, khẽ rút chiếc hộp nhỏ xíu trong túi
ra. Mọi người há hốc mồm ngạc nhiên, cả Khiết Nhã cũng vậy. Anh bắt đầu
quỳ xuống và trịnh trọng :
- Vậy thì anh còn điều bất ngờ hơn muốn dành cho em
- Xem ra điều này còn bất ngờ hơn nữa.
Tuệ Lâm và Khải An quay sang, Đoàn Duy đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Anh
chàng đang bắt đầu lấy điện thoại và quay lại cảnh này. Nhưng cả hai
không thắc mắc nhiều và vẫn tiếp tục hướng về cặp đôi đang đứng bên cửa
sổ. Tiến Mạnh tiếp tục nói :
- Anh không có thời gian để tìm một
địa điểm lãng mạn hay ít ra là để em ăn vận đẹp hơn. Nhưng mà với anh
thì bao giờ em cũng đẹp. Anh đã mất 10 ngày để suy nghĩ những gì anh có
thể nói sau khi mua chiếc nhẫn này. 10 ngày không gặp em làm anh nhớ em
rất nhiều, và anh nhận ra, cuộc sống này sẽ ra sao nếu anh thiếu em. Anh không trả lời được, không thể nào Nhã ạ ! Và ngày hôm nay, trước bất
ngờ em dành cho anh, anh cũng đã chắc chắn rằng, ở phía em, anh cũng có
một tình yêu như vậy. Anh muốn duy trì nó lâu dài, có lẽ là suốt cuộc
đời anh. Anh muốn duy trì nó bên cạnh em. Trang Khiết Nhã, em làm vợ anh nhé !
Ai cũng cảm động trước lời cầu hôn lãng mạn của Tiến Mạnh,
cả người được cầu hôn cũng phải khẽ chấm nước mắt ứ đọng trên khóe mi.
Cô nhìn Mạnh hơi lâu rồi bẽn lẽn gật đầu. Anh chàng cười toét miệng :
- Anh không chần chừ đeo nó vào tay em đâu.
- Hay quá ! Mọi việc lại diễn ra theo hướng tốt đẹp rồi.
Tuệ Lâm tròn xoe mắt vỗ tay ầm ĩ. Cả hai đang bận hôn nhau nên không để ý gì đến xung quanh, lúc buông ra thì mới hay là có khách. Tiến Mạnh
bắt tay Đoàn Duy :
- Sao hay tớ về hôm nay?
- Đâu có hay cậu về. Tình cờ ghé thăm bạn thân thôi mà. Phải không, Nhã?
Khiết Nhã nhoẻn cười nhìn Đoàn Duy rồi cả hai trao nhau một cái ôm thân mật. Tuệ Lâm cũng không hiểu tại sao Duy lại tỏ ra thờ ơ với chuyện
diễn ra vào mấy đêm trước. Một là anh không nhớ, hai là anh chỉ xem đó
là trò đùa. Duy thoáng nhìn Tuệ Lâm khi thấy cô liên tục dán mắt vào
mình :
- Có chuyện gì thế?
- Không. Không có gì cả…
Đoàn Duy nháy mắt với Tiến Mạnh:
- Tớ sẽ gửi cho cậu đoạn clip này!
Tiến Mạnh không quan tâm đến những gì Đoàn Duy nói, anh chàng mãi mê
đùa giỡn với Khiết Nhã. Cả ba cùng rời phòng bệnh, Khải An thở dài giọng lạc quan:
- Vậy là cuối cùng cô ấy cũng hạnh phúc với tình yêu. Tôi đã có thể yên tâm … tán tỉnh một cô gái khác !
- Vậy là anh đã từng … thích chị Nhã à ?
Khải An chỉ nhoẻn cười. Còn Đoàn Duy chỉ im lặng đi phía sau, Khải An nói :
- Chắc có lẽ vì tôi nhát. Tôi không thể hiện mình với Nhã trong lúc Nhã phiền muộn về Mạnh. Có lẽ khi đó tôi mãnh liệt hơn 1 tí thì bây giờ …
- Thế hả ? Vậy là anh đang hối tiếc đó ư?
- Quan trọng là mình phải thể hiện. Để đối phương biết mình nghĩ gì.
Duy ở phía sau nghe hết và lẩm bẩm :
- Thể hiện ? …
Lúc ra xe về, Duy vẫn còn lẩm bẩm câu đó và suy nghĩ. Chẳng lẽ lâu nay
Tuệ Lâm vẫn nhìn anh như một thằng ngố ư? Thực chất thì mối quan hệ giữa họ là gì thì Duy vẫn chưa thể lí giải được. Đi một đoạn xa, tới cua
quẹo, Duy vẫn thấy Mạnh và Nhã đang âu yếm nhau, anh ước gì mình cũng
được như vậy. Ngồi lật đống hồ sơ chất cao hơn cả Duy ở trên bàn, thấy
có một số điều thắc mắc, anh chính tay xách qua hỏi ông Trần Kiên, vừa
đi tới đã thấy cánh cửa khép chưa chặt, Duy nghe tiếng ông đang nói điện thoại với ai :
- Phải theo dõi ông ta kĩ hơn. Không được để lộ bất cứ thông tin nào mà chúng ta đã che giấu suốt hơn 25 năm nay. Mau dẹp
cái phòng trà chết tiệt đó, để không ai còn biết Nguyễn Hoàng Lan là ai
nữa.
Duy giật bắn người khi nghe lời nói sặc mùi sát khí từ ông
Trần Kiên, lẽ nào người đang đứng trong kia lại là con sói già độc ác đã rắp tâm hãm hại ba anh và người tình của ông. Duy toát mồ hôi hột đến
nỗi làm rơi cây bút bi trong túi áo. Ông Kiên nghe tiếng động hoảng loạn :
- Ai vậy? Ai đứng ngoài cửa?
Cố gắng bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Duy bước vào :
- Chú Kiên, là con ! - Sao hôm nay lại chủ động tới tìm chú thế ?
- Có một chút sai số trong bảng thống kê. Chú duyệt lại đi ! Con còn nhiều việc bận rộn.
- Cứ để đó gọi chú qua lấy là được …
- Con cũng phải tranh thủ đi thăm dò xem, nhân viên của công ty làm
việc thế nào chứ. Chú đang gọi điện cho người yêu hay sao mà lén lút thế ?
- Chú làm gì có người yêu đâu con …
- Đâu có. Trông chú có vẻ là người đứng tuổi độc thân hấp dẫn nhất công ty này ấy chứ.
Duy nhếch mép cười đối mặt với vẻ đăm chiêu của ông Kiên rồi bỏ đi.
Buổi tối, ông Kiên đang một mình uống rượu trong phòng riêng thì một
tiếng chuông cửa làm vẻ mặt ông vui hẳn. Trao nhau cái ôm tình tứ, ông
âu yếm một người phụ nữ sắc nước hương trời. Sau màn “thăm hỏi” nhau như thế, cả hai đã bắt đầu vào chuyện chính :
- Anh nói nó đã bắt đầu nghi ngờ sao?
- Anh ghét cái nhìn giống hệt Lý Gia Đoàn của nó. Nó có vẻ như đã biết tẩy của anh.
- Em nuôi nó từ nhỏ tới lớn. Nó chưa đáo để đến vậy đâu.
- Bắt đầu câu chuyện đi, tại sao em lại muốn anh xóa xổ cái tên Nguyễn
Hoàng Lan? Tại sao em lại nghĩ đã có người biết về người tình bí mật của Lý Gia Đoàn?
Bà Quế, người phụ nữ ấy quay lại với đôi mắt đen huyền ảo thấp giọng:
- Bắt nguồn từ việc tấm ảnh của đôi gian phu gian phụ đó đã mất trong
cuốn sổ tay mà không lúc nào ông ta muốn người khác đụng tới.
- Và em nghĩ ai có thể ?
- Em không biết. Nhưng trước giờ thằng Duy không quan tâm nhiều lắm tới chuyện này…
- Anh sẽ cố gắng để ý nó nhiều hơn. Dù gì nó vẫn còn giá trị lớn trong
kế hoạch của chúng ta. Có những chuyện rồi cũng sẽ bù đắp được dù nó
không còn nguyên vẹn, em à !
- Em đang cố quên ! Với những gì mà Lý Gia Đoàn gây ra cho em…
- Ừ … Và cả anh nữa chứ !
Họ tay trong tay trao cho nhau những cử chỉ của những người đồng cảm,
những cặp tình nhân, hay những kẻ đồng lõa của một âm mưu gì đó. Mà
người bí mật đứng bên ngoài nghe thì chẳng hiểu tí gì. Lén lút rời khỏi
căn nhà bởi người bí mật đó thừa hiểu chẳng ai trong căn phòng đó chú ý
đến những gì diễn ra bên ngoài nữa. Mặc cho sương đêm lạnh buốt, anh
chàng vẫn cố chạy thật nhanh về nhà rồi mặc cho bụng đói cồn cào, tâm
trạng nóng như lửa đốt. Đứng trước linh vị của ông Gia Đoàn, Duy bóp
chặt hai tay rồi nói:
- Ba, con hứa với ba. Con sẽ tìm ra lời giải
của chuyện này ! Cảm ơn ba đã phù hộ, đã cho con những chi tiết để có
thể giúp con tìm ra sự thật.
Rồi cả đêm đó. Duy lại lôi nhật kí ra
mà đọc, anh đọc đi đọc lại, đọc đến nỗi suýt xỉu vì đói bụng. Đứng dưới
bếp nấu mì gói, không muốn làm phiền người giúp việc, Duy tự tay chế
nước sôi, mải mê suy nghĩ làm nước tràn cả tô. Anh chàng hét toáng lên
làm cô giúp việc chạy ra hớt hải :
- Cậu chủ, có chuyện gì thế ạ?
- Không… Tôi thấy đói ! Cô vào ngủ đi !
- Sao cậu không gọi tôi nấu cho cậu ăn ?
- Dù gì thì tôi cũng nấu xong. Cô vào ngủ lại đi !
- Dạ, vậy chúc cậu chủ ngon miệng.
Nhận ra mấy ngón tay đã bị bỏng, Duy tìm kem thoa thuốc, ngồi trước tô
mì bốc khói ngùn ngụt trông thật ngán. Duy chợt có suy nghĩ :
- Hai người phụ nữ của ba, cùng một lúc có hai đứa con… Tại sao mình lại bị
mẹ xem như một công cụ trả thù. Còn đứa trẻ kia lại được mẹ nó yêu
thương và quyết dùng mạng sống để bảo vệ …
Rồi Duy ngước nhìn lên
tấm ảnh gia đình, lúc Duy còn nhỏ và cả lúc Duy trưởng thành. Trong ảnh
lúc nào cũng là ông Đoàn ôm ấp và ẵm bồng anh, còn bà chỉ như một người
mẹ ghẻ hay mẹ kế, Duy nhíu mày :
- Từ nhỏ, ngay cả 1 tô mì thế này
mà mẹ cũng chưa nấu được cho mình lần nào. Nói gì là chuyện bị bỏng thế
này. Không? Ít ra bà rất tích cực trong chuyện trai gái của mình đó chứ. Mà nhìn kỹ thì, nếu nói là giống ba thì cũng giống, nhưng mình thì chả
có cái gì mà giống mẹ hết…
Nội tâm của Duy lẫn lộn. Tặc lưỡi cho
qua và cố nuốt cho hết tô mì nguội lạnh. Buổi tối về giường ngủ, sau vài phút trở mình, Duy giấu cuốn nhật kí dưới gối như mọi hôm rồi cố nhắm
mắt lại :
- Mặc kệ những suy nghĩ lúc đói bụng đi. Vớ vẩn quá !
Có thể những cơn đói bụng làm người ta hoa mắt và nghĩ vớ vẩn vì thiếu
năng lượng. Nhưng những suy nghĩ thì không tự nhiên mà được lóe lên. Ít
nhất nó đã được hình thành từ những cơ sở mà tư duy của con người thanh
lọc để đi đến và hình thành một khái niệm để suy nghĩ. Và, trong đầu của Đoàn Duy đã có không ít những cơ sở như vậy để có khái niệm về sự hoài
nghi mối quan hệ mẹ con giữa anh và bà Quế cùng dấu hỏi anh đặt ra cho
cô ca sĩ phòng trà quá cố Nguyễn Hoàng Lan.