Ngày hôm sau, Tuệ Lâm rời khỏi bệnh viện. Anh chàng Khoa Nam nhìn gương mặt khó đăm đăm ẩn sau cặp mắt kính dày cộm, Bảo Yến thì lủi thủi xách túi đồ đi theo:
- Nghe lời anh cậu đi! Về Mỹ đi!
- Cậu không cho tớ ở nhà cậu thì thôi, nói thẳng, tớ sẽ dọn đi nơi khác chứ tại sao lại thông báo cho anh trai tớ biết chứ.
- Tớ lỡ lời thôi.
- Lỡ là lỡ thế nào?
- Tớ đang nói chuyện với anh Nam bằng Yahoo, thình lình lại có điện thoại của anh Duy. Tớ hét toáng lên và mọi việc mới đổ vỡ… Không cố ý thật mà!
- Nguyên nhân sâu xa lại là cái tên Lý Đoàn Duy! Tức thật!
- Bây giờ có tại ai thì anh và em cũng phải về Mỹ. Anh không để em long bong nữa.
- Em không về. Nhất định không về.
- Anh không có thời gian đâu Lâm.
- Ai cần anh đâu.
- Anh sẽ từ em đấy!
- Tùy anh.
Khoa Nam bực dọc bỏ ra ngoài, Tuệ Lâm nằm yên trong phòng. Lúc này Tiến Mạnh vẫn chưa về còn Đoàn Duy thì đã bị cô mắng té tát nên chẳng ai có thể giúp cô ra khỏi nhà. Bảo Yến thì năn nỉ:
- Thôi mà anh Nam, hay là để cậu ấy ở đây cũng được. Tuệ Lâm không như trước kia nữa đâu!
- Thình lình một ngày em thông báo với anh em gái anh đang ở cạnh em, còn bị trúng độc nữa. Thử hỏi anh làm sao có thể không điên? Nó là đứa em gái anh yêu thương nhất.
- Em biết… Nhưng …
- Em biết vậy mà còn giấu anh gần 3 tháng trời kể từ ngày nó về đây. Em xem anh như thằng khùng vậy hả? Em có biết …
- Đủ rồi, anh im đi! Tuệ Lâm là em gái anh, còn em là gì của anh hả? Anh xem em là cái gì? Bảo mẫu của Tuệ Lâm hả? Cậu ấy mất tích thì mắng em, xảy ra chuyện thì trách em. Anh có giỏi thì quản thúc đứa em gái của anh đi. Anh xem thường em vừa phải thôi. Vậy mà em cũng đã tin đủ lời hứa hẹn của anh, rồi em có gì? … Vô bổ thật!
Lúc đó Tuệ Lâm vừa bước xuống nhà định đi lấy gì đó bỏ bụng, tình cờ nghe cuộc đối thoại giữa hai người. Tuệ Lâm ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cả hai. Nam bực dọc:
- Có gì mà nhìn. Đi chỗ khác!
- Ra là vậy. Hiểu hết rồi! Bảo Yến và anh hai …
- Tuệ Lâm, không phải. Tớ và anh cậu không có gì hết.
Bảo Yến giật tay ra khỏi bàn tay Khoa Nam, mắt cô ướt nhòe. Nam nóng nảy:
- Ok! Là em nói đấy nhé! Không phải là anh phủ nhận và anh cũng không xem thường em. Vấn đề là em không tin tình cảm của anh. Mà nếu yêu nhau mà không tìm được chìa khóa tin tưởng dành cho nhau thì anh cũng không thiết tha gì với tình yêu này nữa.
- Anh có bao giờ thiết tha với nó?
- Em thích nói gì thì tùy. Anh không quan tâm!
Đến lúc này Tuệ Lâm mới chứng kiến cảnh Bảo Yến khóc và đẩy Khoa Nam ra khỏi nhà. Dĩ nhiên cô nàng thừa hiểu anh trai mình có tính tự ái cao hơn chiều cao 1m81 của anh ta rất nhiều, dù thực sự không muốn như vậy nhưng Khoa Nam vẫn bỏ ra khỏi nhà và bực tức nói lời chia tay với Bảo Yến. Tuệ Lâm hỏi:
- Cậu và anh tớ … từ khi nào vậy?
- Bọn tớ đã bí mật yêu nhau từ những tháng cuối cùng tớ ở Mỹ.
- Kéo dài đã 2 năm rồi sao?
- Ừ. Dù về Việt Nam nhưng tớ và anh ấy vẫn liên lạc, anh ấy hứa hẹn đủ điều. Thế mà tớ cũng tin. Nhưng dần dần tớ cảm thấy sự lạnh nhạt từ anh trai cậu.
- Bảo Yến, anh Nam không phải vậy đâu. Cậu cũng thừa biết anh ấy có tính tự ái mà.
- Vậy ai có lỗi thì anh ấy cũng có quyền trút lên đầu tớ sao?
- Thôi mà. Dám cá anh Nam sẽ trở lại làm hòa với cậu nhanh thôi.
- Tớ không rãnh nghĩ tới chuyện đó. Thôi tớ ra ngoài có tí việc. Chào cậu!
- Yến … Yến …
Tuệ Lâm thở dài, cô bạn đã bỏ đi. Lâm cũng có phiền muộn cho riêng mình cơ mà, cô đâu muốn quay về Mỹ, đồng ý ở nơi đó Lâm có gia đình được lo lắng, chăm sóc và yêu thương, nhưng cô lại không thích, cô thích sống tự do hơn. Nghĩ tới, Lâm lại thấy tức tối Lý Đoàn Duy sao không hiểu ý cô đang muốn giúp hôm ở bệnh viện. Từ bé đến giờ, cô nàng chưa hình dung ra người nào cô ghét nhiều mà nhận lại cái ghét đó nhiều như vậy. Cũng chẳng có tên con trai nào ăn thua đủ với cô kiểu đó. Nghĩ tới cái tên Duy luôn đem lại cho Lâm cảm giác bực tức và khó chịu. Nhìn trong TV, một cảnh mưa đang rơi, Lâm lại nhớ đến tối hôm ấy, lúc Duy kéo Lâm vào lòng. Lần đầu tiên lòng cô có cảm giác ấm lại sau những đau thương mất đi người yêu. Hay lần cõng cô đi một đoạn rất dài và chính tay ướm thử đôi giày xinh xắn, Lâm vẫn cất giữ nó chứ không đi thường xuyên. Đâu phải Duy không có điểm tốt, ít ra, ngoài cái bản tính nói năng cộc lóc thì Duy vẫn là một chàng trai ga-lăng và sẵn sàng ra tay nghĩa hiệp lúc cần thiết. Cầm điện thoại trên tay, rồi lại thở dài đặt xuống. Cô định gọi cho Lý Đoàn Duy, nhưng chẳng biết phải nói gì với anh…
- Ủa? Mẹ chưa ngủ sao?
- Chào con!