- Chào anh! Anh mua hoa à?
- Phải. Nhiều hoa quá nhỉ?
- Anh định tặng người yêu, bạn bè hay ba mẹ?
- Tặng bạn.
- Anh thích loại nào? Lyly, thủy tiên, tulip…
- À, để tôi tự chọn nhé!
Duy mím môi đợi cô bán hàng đi khỏi rồi mới bắt đầu chọn lựa. Đập vào mắt anh là những hoa hồng trắng. Ngẫm nghĩ thế nào, Duy lại chọn ngẫu nhiên 14 hoa hồng trắng. Lúc thanh toán tiền, cô bán hàng không khỏi ngạc nhiên:
- Tôi cứ nghĩ anh tặng hoa cho bạn gái.
- Không. Nhưng tôi thích hoa hồng trắng. Đặc biệt thích!
- Hoa hồng trắng tượng trưng ột tình yêu thanh cao, trong sáng. Vậy anh có biết số lượng 14 hoa có ý nghĩa là gì không?
- Tôi không quan tâm nhiều lĩnh vực lãng mạn này bằng các cô. Tôi chọn ngẫu nhiên mà!
- Google có đầy mà anh. 1 đứa lớp 7, lớp 8 vào đây cũng quyết mua bằng được số lượng đã được đăng hàng loạt trên đó. Số lượng hoa hồng cũng có ý nghĩa đấy.
- Vậy đó là gì?
- Tượng trưng cho sự kiêu ngạo.
- Thế à?
Duy nhếch mép cười, trả tiền thật nhanh rồi lái xe đi. Nhưng tới nhà thì căn nhà tối thui, chẳng có chút không khí Giáng Sinh nào. Gọi điện thoại cho Tuệ Lâm thì cô không bắt máy. Duy mở cửa, ôm bó hoa ra xe rồi đứng chờ dưới trời đông lạnh lẽo. Trong khi đó, Tuệ Lâm cùng Tiến Mạnh và Khiết Nhã đã có đêm Noel không thể vui hơn. Bỏ qua những lãng mạn của tình yêu, cả ba đã thỏa sức vui chơi những trò chơi hết sức thú vị. Những món ăn nóng bốc khói đã được cả ba chèn chén no say. Tuệ Lâm vẫn không thể vui được 100%, nụ cười của cô lúc nào cũng có phần bị gượng ép. Duy thì liên tục gọi điện thoại và đay nghiến:
- Sao lại nói với tôi cô sẽ về nhà? Chơi khăm tôi đó hả?
Tiến Mạnh nói:
- Thứ 2 tuần sau, Nhã sẽ đi làm lại đấy. Em có nghĩ cô ấy sẽ làm tốt vai trò của mình như trước không?
- Anh muốn hỏi ý kiến của em hay hoài nghi về vị hôn thê của anh thế?
Nhã véo má Tiến Mạnh cười:
- Anh thấy chưa? Chỉ có anh là chê em thôi.
- Anh có chê em đâu. Anh càng muốn em làm tệ hơn thôi.
- Để làm gì?
- Công ty sẽ đuổi việc em. Để em thất nghiệp và ở nhà với anh.
- Suốt à?
- Ừ. Phải sinh con cho anh nữa chứ.
- Nói xa quá đi!
Không thể nhịn nữa, cả hai ôm hôn nhau đắm đuối, nhưng được một lúc Khiết Nhã lại đẩy ra vì Tuệ Lâm còn ngồi bên phía đối diện. Tiến Mạnh gãi đầu:
- Anh quên mất là có em.
- Không sao. Nhưng em thấy mệt, em về trước được không?
- Thôi, để anh chị đưa em về.
- Em tự về cũng được.