CHƯƠNG 20. CÔNG VIÊN NƯỚC VÀ NGHIÊM PHẠT LÚC VỀ NHÀ
Em biết sai rồi, em xin nghiêm túc kiểm điểm, lần sau thực sự không dám nữa.
———
Giữa những ngày hè này, khu vui chơi đầu tư tiền tài và thiết kế lấy chủ đề chính là nước cuối cùng cũng mở cửa.
Từ ba tháng trước, khi Hạ Trăn nhìn thấy phần quảng cáo có nhắc đến nơi như vậy trong tạp chí thì đã ồn ào nói đợi sau khi xây dựng xong thì nhất định phải đến đó chơi. Ngước đầu trông mong tròn ba tháng, ngày thứ hai sau khi công viên nước khai trương thì cậu đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, kéo Vu Nhược Tường tiến thẳng đến mục tiêu.
Mà khi đó, Tiểu Ưu và Khang Tích đang ai oán trông tiệm.
“Ông chủ đâu rồi?”
” ‘Ngày mai ông chủ của hai người có việc bận nên không thể đích thân đến tiệm, vậy nên anh ấy nhờ tôi báo cho hai người biết.’ — Này, đây là tin nhắn hôm qua Hạ Trăn gửi cho chị.”
“…”
Nghe nói công viên nước này chiếm diện tích hơn một trăm năm mươi mẫu, trong công viên có xây dựng hồ nước, bãi cát, còn có hơn ba mươi loại trò chơi trượt nước mạo hiểm kích thích khác.
Đi vào phòng thay đồ rộng rãi dành cho nam thay quần bơi trước, Hạ Trăn thầm cười hì hì quỷ dị.
Thứ bắt mắt nhất trong công viên chính là trò ‘Cơn lốc cát’. Đó là một hồ tạo sóng được thiết kế theo phong cách nhiệt đơi, nước biển màu lam cùng bãi cát xinh đẹp khiến người ta cỏ cảm giác như bản thân đã được đến vùng nhiệt đơi. Mỗi cột sóng sau lại cao hơn cột sóng trước đổ ập về phía mọi người, trên đầu sóng nhấp nhô các loại phao cứu sinh đủ màu sắc cùng từng đoàn nam nữ đứng ở ven bờ, tiếng thét chói tai vang lên liên tục, quả giống như bản thân vừa bước vào một cảnh giới kỳ lạ khác.
Hạ Trăn lúc đầu còn không biết độ mạnh của sóng, lúc đứng ở dưới nước còn vẫy vẫy tay gọi Vu Nhược Tường hãy còn ở trên bờ cát:
“Nhanh nhanh xuống đây đi! Không hề đáng sợ đâu, không hề –”
Cậu còn chưa nói dứt lời thì một con sóng lớn từ phía sau ập xuống bao trùm toàn thân cậu, vì thế cậu lập tức la hoảng lên. Vu Nhược Tường đứng ở trên bờ nhịn không được bật cười ha ha, người kia đầu tóc ướt sũng, lỗ tai cũng bị nước vào hô với anh đang ở trên bờ:
“Anh cười cái rắm! Đồ khốn nhà anh xuống đây cho em!!”
Ở trong ‘Phiêu lưu nhiệt đới’, Vu Nhược Tường nằm trên chiếc thuyền cứu hộ mới thuê về trôi nổi lập lờ trên mặt nước, vô cùng thích ý. Lúc đang nghĩ nên quay qua tìm Hạ Trăn thì chiếc thuyền đột ngột bị lật úp, anh không hề đề phòng lập tức bị ngã xuống nước. Anh bị sặc mấy ngụm nước nên ho khan vài tiếng, thấy nhóc con kia đang đeo kính bơi dáng vẻ vô cùng đắc ý, lại vì đã thực hiện được trò đùa dai của mình mà chống nạnh cười to – Đây rõ ràng là trả thù trắng trợn!
Hai người cùng ngồi trên chiếc thuyền cũng đủ rộng rãi xuôi dòng đi phiêu lưu. Trong khuôn viên khu ‘Phiêu lưu nhiệt đới’ dài hơn 1200 mét được nói là khu vui chơi dưới nước nội địa dài nhất châu Á, trên đường đi có rất nhiều chỗ vui chơi, du khách có thể tùy ý lựa chọn một trò mà mình cảm thấy hứng thú rồi tùy tiện ‘xuống xe’ vui chơi.
Lúc nhìn thấy ‘Khe sâu can đảm’, Hạ Trăn tràn đầy nhiệt huyết càng kích động hơn.
“Cái này này! Nhất định là cực kỳ kích thích!”
Cậu vội vàng kéo Vu Nhược Tường chạy sang bên kia.
‘Đường hoa cáp treo’ cao cao, cả độ cao lẫn độ dốc đều không cần phải bàn, lúc đi lên giống như là bay lên vậy. Thấy người lao từ trên ‘Đường hoa cáp treo’ xuống đều thét chói tai không ngừng, Hạ Trăn xuýt xoa:
“Oa, trò này thật là vui. Em muốn chơi trò này!”
“… Thật à?”
“Đúng vậy ~ nào nào nào, chúng ta đi cùng nhau!… Sao thế? Anh không dám à?”
“…”
Anh là sợ em không dám ấy…
Lúc đứng trên chỗ đài cao nhất chờ đợi, nhìn thấy từng người một ở đằng trước rơi xuống, tốc độ cực nhanh, tiếng kêu cũng thê thảm, Hạ Trăn nuốt nước miếng.
“… Vu Nhược Tường… Hình như, rất vui đấy…”
“Hạ Trăn, thực sự rất cao.”
“Nói thừa! Em, em biết rõ mà…”
“… Lướt thẳng từ trên xuống như vậy rất khinh khủng.”
“…”
“Thưa ngài?”
Nhân viên cứu hộ trên đài cao gọi Hạ Trăn.
Xem ra… cũng chỉ có thể liều mình thôi.
“Lúc trượt xuống thì cố gắng khép chặt hai chân lại, thả lỏng thân thể ngửa ra phía sau là được.”
“… Ừm.”
Thấy Hạ Trăn bồn chồn giống như sắp phải lên pháp trường, Vu Nhược Tường không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhóc này trước giờ vẫn luôn như vậy.
“Này, em đừng hồi hộp mà, anh ở ngay phía sau em đấy.”
Hạ Trăn mở to mắt nhìn anh hồi lâu rồi nhắm mắt lại trượt xuống. Tiếp đó, Vu Nhược Tường nghe thấy một tiếng hét ‘A ~~~!!!’ kéo dài liên tục thảm thiết hơn bất cứ ai.
… Giết lợn cũng không đến mức đó đi?
Vu Nhược Tường trượt xuống ngay phía sau. Lúc tìm được Hạ Trăn ở chỗ cửa ra, Vu Nhược Tường cố nén cười hỏi cậu:
“Không cần phải kêu to như vậy chứ?”
Hạ Trăn vẫn còn đang đứng trong chỗ nước cạn, nghe vậy thì tức giận vung chân lên muốn hất hết đám bọt nước về phía Vu Nhược Tường, không ngờ lại không giữ được thăng bằng nên ngã cắm đầu vào trong nước.
Người biến mất?
Vài giây sau Vu Nhược Tường không thấy người liền cuống quít bơi qua tìm cậu, lại không hề nhìn thấy người đâu.
“Hạ Trăn? Hạ Trăn!?”
Gọi hai tiếng vẫn không có ai trả lời.
Đeo kính bơi vào tiếp tục bơi vào bên trong, ngụp dưới nước tìm kiếm bóng dáng cậu, anh lo lắng nhỡ như xảy ra chuyện gì mất rồi. Từ khu trẻ em nông nhất đến khu nước cạn rồi khu nước sâu, anh đều không tìm thấy cậu.
“Hạ Trăn!!”
Lại gọi một tiếng, vẫn không có ai trả lời… Rốt cuộc là ở đâu rồi?!
Vu Nhược Tường bơi lại về khu nước cạn tiếp tục tìm. Người ngụp trong nước, thỉnh thoảng lộ ra nửa thân trên đưa mắt gấp gáp tìm kiếm bóng người quen thuộc. Bất chợt bị người ở dưới nước ôm chặt lấy eo, anh bị dọa giật mình, chân thiếu chút nữa là trượt đi.
Cảm xúc quen thuộc đến không thể quen hơn, ngón tay men đến chỗ bụng dưới sờ soạng một hồi rồi người kia mới vươn ra khỏi mặt nước.
“Hì hì.”
“… Em dọa chết…” Anh.
Còn chưa nói dứt lời thì người kia đã nhẹ nhàng ‘xuỵt…’ một tiếng với anh, rồi cậu lại bướng bỉnh luồn vào trong nước. Bàn tay đặt trên eo anh không hề buông ra, trái lại còn lúc có lúc không lướt xuống bên dưới.
Người trong khu nước cạn rất nhiều. Anh có thể cảm giác được có người bơi qua bơi lại bên người anh, nhưng thằng nhóc kia vẫn còn tiếp tục động tác hư hỏng ở bên dưới. Khi ngón tay của Hạ Trăn lướt đến vị trí quan trọng thì Vu Nhược Tường giật mình hoảng sợ vươn tay xuống dưới nước túm lấy cậu.
Người kia cuối cùng cũng bị túm cổ lôi ra, gương mặt tươi cười xấu xa. Biết rõ Vu Nhược Tường cũng sắp phản ứng lại rồi, Hạ Trăn cười hai tiếng vô hại ghé sát bên tai anh hỏi:
“Kích thích đúng không?”
Da mặt anh lại không dày như Hạ Trăn. Người trong khu nước cạn nhiều như thế, cũng không thể làm gì ngoài việc gõ gõ lên trán cậu:
“Này, em chừng mực một chút cho anh.”
Hạ Trăn nhéo mắt ôm trán:
“A, đau đau đau…”
Vu Nhược Tường liếc mắt nhìn cậu thầm nghĩ, không dùng chút lực nào thì đau quái gì?!
…
Đương nhiêu, trêu chọc Vu Nhược Tường nhiều lần như vậy ở công viên nước cuối cùng sẽ mang đến sự trừng phạt lúc về nhà.
Chẳng qua việc này không có ý nghĩa giống như trừng phạt thực sự. Ở bên nhau đã lâu, trong lòng Vu Nhược Tường hiểu rõ nhất việc gì có thể coi là trừng phạt nghiêm khắc với Hạ Trăn.
Kéo về nhà OOXX? – Đương nhiên không phải! Là kéo về nhà rồi từ chối OOXX!
Ngày hôm nay Hạ Trăn chơi vô cùng vui vẻ, nếu như còn có thể có thêm một buổi tối tràn đầy hạnh phúc nữa thì hôm nay quả thực chính là một ngày hoàn mỹ!
Chỉ đáng tiếc, trời không chiều lòng người, tiểu công nhà cậu cũng không thỏa mãn mong ước của cậu. Khi cậu nghiêng người đến cọ cọ, Vu Nhược Tường liếc mắt nhìn cậu rồi phun ra hai chữ qua kẽ răng:
“Không làm.”
— Năm tia sét đánh xuống.
“Vu Nhược Tường…”
“Không làm.”
“… 555, Vu Nhược Tường…”
“… 666, 777 cũng không làm.”
Biết rõ Vu Nhược Tường không vui vì trò đùa dai của cậu ở công viên nước, Hạ Trăn ngoan ngoãn nhận sai:
“… Em sai rồi.”
“Ừ, vậy đi ngủ thôi.”
“Em sai rồi, em sẽ nghiêm túc kiểm điểm, tha lỗi cho em đi…”
Thực ra là muốn nói ‘Làm đi…’
“Tha thứ cho em, ngủ đi.”
Hạ Trăn buồn bực thầm nghĩ sao hôm nay anh lại cứng đầu kiên quyết như vậy chứ? Ông đây cũng không tin là anh không muốn tôi!
A ha ha, anh muốn cứng đầu thì ông đây cho anh cứng.
Ôm lấy anh từ phía sau, lay lay anh mấy cái:
“Vu Nhược Tường…”
Em đang chơi xấu đây!
“…”
Không có phản ứng.
Tiếp tục đùa.
“… Chạm vào em một cái đi.”
“Đừng có sờ mó.”
Bàn tay sờ soạng chỗ bụng dưới anh bị gạt ra, không cam lòng, tiếp tục sờ.
…
Hì hì hì hì hì… Đàn ông mà. Lúc nên cứng sẽ cứng, lúc không nên cứng… cũng vẫn sẽ cứng.
“… Em ngoan ngoãn chút đi.”
“Không ngoan không ngoan không ngoan…”
Cậu thầm nghĩ, đúng là trò chơi xấu vẫn có tác dụng đó.
“Em biết em sai rồi mà, em sẽ nghiêm túc kiểm điểm lại, lần sau thật sự không dám nữa đâu… Vu Nhược Tường… Cho em đi…”
Mẹ nó, yêu nghiệt.
Không còn cứu vãn được nữa, cũng chỉ đành đổ thừa cho thằng nhỏ của mình không chịu thua kém mà thôi.
…
Sau này Vu Nhược Tường mới biết được, cái câu ‘Em biết em sai rồi mà, em sẽ nghiêm túc kiểm điểm lại, lần sau thật sự không dám nữa đâu…’ của Hạ Trăn chính là một câu chơi xấu điển hình.
Bởi vì cậu chưa từng nghiêm túc hối lỗi, cũng chưa từng có chuyện nào mà cậu không dám làm…
— To be continued —