Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 15: Chương 15




Cuối tuần, Diệc Thiên đi vào Phó Gia, anh bước ngang qua phòng khách thì Thuần Dương ngồi ở ghế chợt lên tiếng

Diệc Thiên, đi đâu vậy?

Diệc Thiên quay lại mỉm cười rồi đáp

À không, cậu vẫn chưa đưa Tư Diệp tiểu thư đi chọn trang phục à, còn vài tiếng nữa là đến vũ hội rồi mà

Thuần Dương bật cười nhẹ

Cô ấy bảo muốn tự mình đến cửa hàng mua sắm nên chút nữa tôi sẽ lái xe đến cửa hàng đó đón cô ấy

Diệc Thiên tiếp lời

Vậy à mà thôi cậu cứ lo việc của cậu đi, tôi đi tìm Hiểu Nhiên đã

Thuần Dương nheo mày hỏi

Cậu tìm cô ta làm gì?

Tôi mời cô ấy đến dự tiệc cùng mình, dù gì cậu cũng đi với Tư Diệp tiểu thư rồi, nếu tôi đi một mình thì tủi thân lắm

Diệc Thiên vừa nói xong Thuần Dương bật cười nhẹ

Tôi biết nhưng cậu không mời ai lại đi mời cô ta, chẳng phải làm trò cười cho cả buổi tiệc sao?

Diệc Thiên tiếp lời

Sao lại làm trò cười được? Hiểu Nhiên tuy có chút không hiểu biết về giới thượng lưu nhưng cô ấy khá dễ thương nên tôi chọn cô ấy đi cùng mình

Thuần Dương nhếch môi

Tôi đảm bảo cậu mà đưa cô ta đi thì chỉ vạ thêm sự xấu hổ thôi, cô ta quê mùa như thế thì chỉ chuốc thêm phiền phức

Diệc Thiên bật cười nhẹ

Thuần Dương, trông cậu có vẻ ghen tỵ với tôi nên nói mấy lời độc miệng đó, tôi không trách đâu

Thuần Dương nhăn mặt trả lời

Ghen tỵ cái gì chứ? Bớt ảo tưởng đi

Rồi Diệc Thiên đi thẳng vào trong vừa đi vừa nói

Đến giờ rồi, tôi không có thời gian nói chuyện với cậu đâu, vậy nhé

Diệc Thiên vừa rẽ đi mất, Thuần Dương nheo mày lẩm bẩm

Diệc Thiên trước giờ không đi cùng phụ nữ, cậu ta làm gì dám vênh váo vậy chứ?

Một lát sau, Diệc Thiên đưa Hiểu Nhiên đến một cửa hàng thời trang lớn, cô ngạc nhiên to mắt nhìn rồi hỏi

Anh Diệc Thiên, anh đưa tôi đến cửa hàng lớn thế này làm gì?

Diệc Thiên bật cười

Thế cô nghĩ cô mặc thế này đến buổi tiệc à, nếu đã đi cùng tôi thì cô phải thật tỏa sáng, đi thôi

Nói xong anh kéo tay cô đi vào cửa hàng mất.

Bên trong cửa hàng, Diệc Thiên lựa vài chiếc váy rồi vứt lên tay Hiểu Nhiên nói

Cô mặc thử đi, bộ nào đẹp thì lấy

Cô to mắt lấp mấp

Nhưng mà...tôi...

Bỗng hai cô nhân viên cạnh đó cười nói lên tiếng

Diện mạo tiểu thư đây vốn đã rất xinh đẹp, nếu cô mặc những chiếc váy này lên thì đẹp biết bao

Diệc Thiên mỉm cười nói

Phiền hai cô đưa cô ấy đi thử đồ, sẵn tiện trang điểm cho cô ấy giúp tôi, vì tối nay tôi sẽ đưa cô ấy đến một buổi tiệc hoành tráng

Hai cô nhân viên ngại ngùng cười khúc khích thì thầm nhau

Chắc là ngài ấy dự định cầu hôn bạn gái mình rồi

Ghen tỵ quá a

Hiểu Nhiên cười gượng

(Nếu là vậy thì tôi cũng mừng rồi, chỉ tiếc là mối quan hệ chúng tôi còn chưa bay lên đến mức đó nữa)

Bỗng hai cô nhân viên liền kéo hai tay Hiểu Nhiên đi vào trong mất.

Diệc Thiên lấy điện thoại ra rồi xem bảng tin trên mạng xã hội, lướt đến tin Tư Diệp đăng ảnh cùng Thuần Dương ở cửa hàng vừa mới 30 phút trước, anh bật cười nhẹ nghĩ

(Xem ra cậu ta vui vẻ hơn nhiều rồi, nếu là hai năm gần đây từ khi Tư Diệp tiểu thư bỏ sang nước ngoài, ngày nào Thuần Dương cũng nhắc tên cô ấy)

Một giờ sau, tiếng cộp cộp của giày cao gót bước ra, Hiểu Nhiên nhìn Diệc Thiên đang ngồi chờ bên ngoài, cô lên tiếng gọi

Anh Diệc Thiên, tôi...tôi xong rồi

Anh chợt quay lại ngạc nhiên tột độ, Hiểu Nhiên bây giờ như một người khác,thậm chí anh còn chẳng nhận ra cô, trong cô bây giờ chẳng khác gì một nàng công chúa khoác lên mình một chiếc váy trắng tinh khôi, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng và kiểu tóc xoăn lọn nhẹ xõa dãi trông thật dễ thương, anh bước lại gần giơ tay đến vuốt nhẹ lọn tóc bên tai cô, mỉm cười nói

Cô đẹp lắm

Cô ngại ngùng đỏ mặt lấp mấp

A...thật sao? Lúc này nhìn vào gương tôi cũng không nhận ra đây là mình nữa

Rồi anh kéo tay cô nói

Đi thôi, đến buổi tiệc nào

Cô chợt nhìn bàn tay anh nắm chặt lấy cô, liền tưởng tượng cười thầm

(Thế này chẳng khác gì mình và anh Diệc Thiên là một đôi, nếu có thể nắm tay anh ấy thế này thì tốt quá rồi)

Lúc này tại buổi tiệc, Tư Diệp đi đến ôm lấy cánh tay Thuần Dương mỉm cười

Thuần Dương, chúng ta sang kia uống rượu đi

Anh gật đầu rồi đi theo cô qua kia, bỗng cánh cửa mở ra Hiểu Nhiên bật run khoác tay Diệc Thiên đi vào buổi tiệc, cô to mắt nhìn mọi người xung quanh đang hướng nhìn về mình, cô nhíp mắt nghĩ

( A...thì ra đây là phong cảnh của buổi tiệc sao? Xa hoa quá đi)

Đột nhiên mọi người xung quanh hướng nhìn bàn tán

Nhìn kìa, Lăng thiếu đến rồi, bên cạnh không phải là bạn gái anh ấy chứ?

Không thể nào, anh ấy trước giờ chưa từng có bạn gái, sao bây giờ lại...

Mà có phải nhìn rất hợp đôi không? Cô gái đi bên cạnh anh ấy cũng xinh đẹp không kém, không biết là thiên kim nhà nào?

Hiểu Nhiên ngượng ngùng nghe những lời nói đó, cô bật run run thì Diệc Thiên cúi xuống mỉm cười nhìn cô nói khẽ

Hiểu Nhiên đừng lo lắng, cô bây giờ chẳng khác gì ngôi sao sáng cả

Cô lấp mấp thiếu tự tin

Nhưng tôi...

Anh áp hai tay lên má cô mỉm cười ôn hòa như ánh mắt trời

Đừng sợ, có tôi bên cạnh cô mà

Cô đỏ mặt gật đầu

Vâng

Tư Diệp đứng gần đó nheo mày nhìn

(Đó là Lăng Diệc Thiên, bên cạnh chẳng phải là nữ hầu nhà Thuần Dương sao? Vậy Thuần Dương có biết cô ta cũng đến không?)

Cô ngẫm nghĩ rồi nhìn sang Thuần Dương đang uống rượu trò chuyện với những người bên kia.

Diệc Thiên đưa nước trái cây cho Hiểu Nhiên cười nói

Cô lần đầu đến đây nên uống nước trái cây đi

Cô cầm lấy rồi mỉm cười

Cảm ơn anh

Một hồi sau, bỗng Hiểu Nhiên chợt thấy căng thẳng giữa chốn xung quanh bữa tiệc, cô lên tiếng

Anh Diệc Thiên, tôi muốn đi rửa tay một chút

Diệc Thiên ngạc nhiên rồi gật đầu

Ừm cô đi đi

Cô nói xong liền đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.