Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 20: Chương 20




Buổi sáng, đứng trước bàn ăn, Hiểu Nhiên vừa tức tối vừa đặt các đĩa thức ăn lên bàn thì Thuần Dương đang ngồi vênh mày hỏi:

Cô bị câm à?

Cô nheo mày bực dần

Anh muốn gì đây?

Ít nhất mỗi bữa cơm cô đều phải chúc tôi ngon miệng, còn nữa, nét mặt của cô hiện giờ là đang đưa tang sao?

Anh nghiêm giọng nói thì Hiểu Nhiên càng khó chịu hơn rồi nghĩ:

( Mình phải nhịn, hiện tại anh ta là chủ nên có quyền chửi mắng mình, nếu muốn lấy lại sợi dây anh Diệc Thiên đã tặng thì mình phải đành mỉm cười cho anh ta vừa lòng đã)

Rồi cô thay đổi nét mặt cố mỉm cười nói:

Mời chủ nhân ăn sáng ngon miệng

Thuần Dương vừa lòng thì bật tiếp lời:

Tốt, xem ra cô biết điều hơn rồi, với lại tuyệt đối sau này nếu bị tôi mắng cô phải im lặng, nếu cải lại một tiếng tôi liền phạt cô

Hiểu Nhiên miễn cưỡng gật đầu trả lời

Tôi hiểu rồi

Cứ thế mỗi ngày Thuần Dương đều gọi cô nhiều lần để sai vặt. Anh đứng giữa phòng khách lớn giọng gọi:

Bạch Hiểu Nhiên

Bỗng cô từ nhà bếp chạy ra đáp:

Vâng, anh gọi tôi

Anh liếc nhìn sàn nhà ra lệnh:

Lau sàn nhà sạch lại đi

Cô nhìn sàn nhà rồi nói:

Một lát nữa tôi sẽ lau, bây giờ tôi phải rửa bát

Bỗng anh nheo mày nói:

Làm đi, đây là lệnh

Cô đành miễn cưỡng gật đầu

Tôi biết rồi

Một hồi sau cô đang lau sàn nhà thì tiếng anh vọng trên phòng lại gọi lớn:

Bạch Hiểu Nhiên

Cô liền chạy một mạch đến phòng anh hỏi:

Anh gọi tôi gì vậy?

Anh nheo mày vứt cho cô thêm đống quần áo nói:

Giặt đi, nhớ là giặt tay đấy

Cô ôm lấy đống đồ nheo mày trả lời:

Nhưng tôi còn chưa lau sàn xong, hay để một lát nữa tôi sẽ...

Bỗng anh cắt lời:

Cô dám cải lệnh tôi à?

Cô lại đành cắn răng miễn cưỡng gật đầu rồi ôm đống quần áo đi ra ngoài mất.

Tại phòng giặt ủi, cô ngồi vò từng chiếc áo nhíp mắt mệt mỏi

( Đáng ghét, anh ta tính hành mình đến chết hay sao? Nhiều công việc như vậy sao làm hết một lượt chứ)

Tiểu Mễ thấy thế đi lại hỏi:

Hiểu Nhiên, tôi vừa giúp cô rửa bát rồi, chủ nhân lại bắt cô giặt quần áo sao?

Hiểu Nhiên gật đầu ra nét mặt đáng thương nói

Đúng vậy, Tiểu Mễ cảm ơn cô đã giúp tôi

Tiểu Mễ cúi xuống tiếp lời

Hay để tôi phụ cô giặt quần áo nhé

Hiểu Nhiên lắc đầu

A không cần đâu, cô cũng có việc phải làm mà

Tiểu Mễ bật cười đáp

Tôi làm xong cả rồi, bây giờ rảnh nên đến giúp cô

Nếu vậy thì...

Hiểu Nhiên lưỡng lự thì Thuần Dương đi vào khoanh tay đứng dựa vào thanh cửa lên tiếng:

Ai giúp cô ta tôi liền phạt quỳ gối ngoài trời cả ngày

Bỗng Tiểu Mễ giật mình đứng lên cúi đầu lấp mấp:

Chủ...chủ nhân

Hiểu Nhiên nhìn anh trong lòng đầy tức tối

( Hắn chắc chắn là cố tình trúc giận mình rồi)

Rồi anh nhìn cô vênh mày lên tiếng:

Bây giờ cô lập tức đi pha cho tôi cốc cafe

Hiểu Nhiên lại nhăn mặt

Nhưng tôi đang giặt quần áo mà

Anh lại vênh mặt nói

Đây là lệnh

Cô đành đứng dậy rửa tay mình rồi lướt qua anh ra ngoài pha cafe. Tiểu Mễ đứng gần đó lo lắng thầm nghĩ

(Hiểu Nhiên đã làm gì để rồi bị chủ nhân hành hạ như thế chứ?)

Một lát sau, cô đặt cốc cafe lên bàn cho anh, anh liếc nhìn cốc cafe đang còn nóng ấy liền hỏi:

Cô tính làm tôi bỏng miệng luôn hay sao?

Cô cố mỉm cười nói

Chủ nhân, anh có thể đợi một lát, cafe sẽ nguội theo ý anh muốn mà

Anh nheo mày nghiêm giọng

Tôi muốn uống liền

Cô chướng mày nhưng vẫn cô cười nói:

Vậy anh dùng đá không? Tôi sẽ đi lấy

Lấy đi

Anh bảo, cô liền đi vào trong mang đá ra thì thấy anh đã uống sạch cốc cafe từ lúc nào, cô liền hỏi:

Anh uống hết rồi sao?

Anh cắm mắt vào cuốn sách trên tay trả lời

Cô lấy lâu quá nên tôi uống sạch rồi

Cô nheo mày nghĩ

( Mình chỉ vừa bước vào trong có vài phút, mà là lâu sao?)

Anh lại lên tiếng:

Giặt quần áo xong, cô ra đây gặp tôi

Cô liền gật đầu rồi đi vào trong mất.

Sau một hồi, cô đã phơi toàn bộ quần áo ra ngoài trời, rồi lau trán mình thở phào lẩm bẩm:

Phù, cuối cùng cũng xong

Bên trong phòng khách, cô bước đến gần anh nói

Tôi làm xong việc rồi

Nghe vậy Thuần Dương đóng quyển sách trên tay lại rồi đứng dậy tiếp lời

Đi theo tôi ra sân

Nói xong anh liền bước đi nên cô đành lẽo đẽo đi theo dù không biết sắp tới lại bị bắt làm công việc gì.

Đến sân vườn thoáng mát, cô liền lên tiếng hỏi:

Sao anh lại đưa tôi đến đây? Ở đây là làm gì?

Anh vẫn im lặng rồi đi đến một bụi cỏ, vạch ra để lấy một chiếc đĩa bay đồ chơi cho chó đã giấu bấy lâu.

Anh cầm lên thì cô ngạc nhiên khó hiểu lẩm bẩm:

Cái đó...

Anh quay lại cười nhạt rồi ném đi thật xa, cô hướng mắt nhìn chiếc đĩa bay đó bay trên không dần mất dạng, rồi quay lại nhìn anh hỏi:

Anh làm gì vậy?

Nhặt lại cho tôi

Anh nói, cô như sét đánh vào tai mà trố mắt hỏi:

Cái....gì?

Anh vênh mặt gian tà tiếp lời:

Tôi bảo cô nhặt lại cho tôi, không nghe sao?

Cô sửng sờ hỏi

Nhưng cái đó chẳng phải dành cho chó sao?

Anh nhếch môi

Tôi biết, vậy nên tôi mới ra lệnh cho cô nhặt lại, nếu trong vòng 10 phút nữa cô vẫn chưa nhặt được và trở về đây, cô sẽ bị phạt

Cô cắn răng

(Anh ta dám xem mình là chó sao?)

Rồi cô ngạc nhiên nghĩ tiếp

(Khoan đã, tên này thật sự đầu óc không được bình thường, mấy ngày trước còn được bác sĩ tâm lý bang cho lọ thuốc an thần mà, nhưng trước hết đành phải làm vừa lòng anh ta đã)

Rồi cô nghoảnh lưng chạy đi nhặt lại đĩa bay mất, anh bật cười thầm đứng nhìn bóng dáng cô khuất mất mà nghĩ:

(Ha...nếu nghe lời chủ thế này thì tôi đâu phải cất công dạy dỗ cô)

Buổi trưa đến, cô chạy từ xa tay cầm chiếc đĩa bay đến chỗ anh đang ngồi trên bãi cỏ thảnh thơi, cô cúi gối thở dốc lấp mấp nói:

Tôi...tôi nhặt được rồi

Anh cầm lấy chiếc đĩa bay rồi đứng dậy lại tiếp tục ném đi, cô lại trố mắt lấp mấp:

Này...anh...

Nhặt tiếp đi

Anh lạnh nhạt nói, cô nhăn mặt trả lời:

Anh thật quá đáng, anh đang...

Cô đang nói thì bị anh lườm một cái khiến cô nghoảnh lưng tiếp lời:

Tôi...tôi sẽ đi nhặt

Cô lại chạy đi mất, anh lại ngồi xuống bãi cỏ thảnh thơi bật cười nhạt tự hỏi:

Khi nào chó con mới trở về đây?

Buổi chiều, cô thở dốc kiệt sức ngã khuỵu nằm xuống bãi cỏ sau khi phải chạy khắp nơi trước mặt anh, mở nhẹ mắt giơ chiếc đĩa bay đến cho anh lấp mấp hụt hơi nói

Tôi...tôi nhặt rồi đây, làm ơn...đừng ném...đi nữa

Anh ngồi chống tay ra sau bãi cỏ, rồi nhìn bộ dạng nhễ nhãi đầy mồ hôi của cô, hơi thở tỏa ra hộc hộc không còn chút sức lực, anh nghĩ

(Hành hạ cô thế này đủ rồi)

Rồi anh đứng dậy nói

Vào nhà thôi

Nói xong anh liền nghoảnh lưng đi thì cô vẫn nằm kiệt sức trên bãi cỏ

( Trời ơi, mỏi chân đến mức không thể đứng dậy được nữa, đợt tập thể dục này đúng là khủng khiếp)

Anh đang đi thì khựng chân lại quay ra sau nhìn cô chướng mày vì vẫn thấy cô nằm đó. Anh bước đến hỏi:

Sao còn chưa vào?

Cô ngước mắt nhìn anh trả lời

Tôi kiệt sức rồi, ê ẩm cả hai chân nên không ngồi dậy nổi

Anh vểnh mày nói

Đúng là yếu kém, tôi chỉ mới bắt cô chạy vài vòng thì đã không đi nổi

Cô nheo mày

Thế thì anh thử đi nhặt xem, tôi phải chạy mấy vòng,vượt rào,vạch bụi cây, còn bị chó nhà hàng xóm rược đuổi mới tìm được chiếc đĩa bay anh ném, tôi sắp chết rồi

Cô ra sức than vãn, anh bật cười nhẹ khiến cô ngạc nhiên

( Anh ta cười ư?)

Anh cười xong lại nghiêng đầu vênh mặt hắc ám ngước xuống nhìn cô nói:

Vậy ngày mai...chúng ta lại tiếp tục nhé

Cô trố mắt lấp mấp không thành lời, miệng mấp máy từng tiếng:

Tôi...không...muốn

(Tên này đúng là tâm thần rồi, trước khi trả nợ hết mình sẽ bị anh ta hành hạ còn lại bộ xương khô, sau đó về gặp bà nội như thế nào đây, mình không thể nghĩ đến cảnh tượng đó)

Cô lắc lư đầu nhíp mắt nói:

Tôi không muốn sống nữa, giết tôi đi'

Bỗng hai cánh tay chạm đến nâng người cô lên dần, cô ngạc nhiên mở mắt ra nhìn anh đang bế mình đi, lấp mấp hỏi:

A...anh làm gì vậy?

Anh lạnh nhạt nói

Chẳng phải cô nói không đi nỗi sao?

Tôi biết nhưng anh không cần phải làm như thế, tôi tự đi được

Cô trả lời nhưng anh vênh mày nói

Im lặng đi

Bên trong phòng khách, Tư Diệp đang ngồi cầm gương tô lại đôi môi nhỏ của mình, bỗng giọng nói thấp thoáng đi vào dần khiến cô bật mừng mà phán đoán:

Là giọng của Thuần Dương, anh ấy vừa đi đâu vậy?

Ngay tại cửa, Thuần Dương bế Hiểu Nhiên vào, cô nhăn mặt nói:

Bỏ tôi xuống được rồi, tôi đã bảo không cần...mà

Bỗng Thuần Dương nhìn sang ghế phòng khách, anh bỡ ngỡ nhìn Tư Diệp đang ngồi nhìn anh một cách kinh ngạc, Tư Diệp sửng sờ không thể ngờ điều mình đang thấy trước mắt nên làm rơi cả thỏi son đang cầm trên tay xuống đất vang lên tiếng lạch bạch. Cô lấp mấp to mắt nói:

Thuần...Dương

Đột nhiên anh liền giật mình nhanh chóng thả Hiểu Nhiên lăn xuống đất, lên tiếng hỏi:

Tư Diệp, em đến đây từ lúc nào?

Tư Diệp nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn hỏi ngược lại:

Chuyện này là sao? Sao anh lại bế cô ta?

Hiểu Nhiên đứng dậy giơ tay lấp mấp giải thích

A...không phải như cô nghĩ đâu, tôi bị mỏi chân nên chủ nhân giúp tôi vào nhà thôi

Tư Diệp khoanh hai tay bật cười nhẹ

Ha, mỏi chân rồi được chủ nhân bế vào sao? Cô tưởng cô đang lừa ai? Có mỏi chân cũng không đến lượt Thuần Dương phải bế cô vào tận nhà thế đâu

Thuần Dương đi đến tiếp lời:

Khoan đã Tư Diệp, anh thật sự chỉ giúp cô ta bế vào trong nhà chứ không có ý gì khác

Tư Diệp nheo mày nói

Anh nghĩ nói vậy em sẽ tin sao? Trong khi cô ta có liệt cả hai chân thì anh cũng không có quyền được bế cô ta đi vào nhà đâu

Thuần Dương nhíu mày hỏi

Em không tin anh? Anh và cô ta hoàn toàn không có gì

Tư Diệp bật cười nhẹ

Em cứ tưởng anh một mực chung thủy với em, hóa ra không phải

Nghe vậy Thuần Dương lớn giọng nói:

Còn em thì sao? Ngay cả khi em bỏ anh sang nước ngoài hai năm và cắt đứt luôn liên lạc, quay trở về thì lại giang díu với người đàn ông khác ở quán bar. Em có tư cách gì nói anh hả?

Hiểu Nhiên đứng gần đó, cô nhón nhẹ chân đi từng bước định chuồn lẹ, vừa đi vừa nghĩ:

(Chết rồi, chết thật rồi, không ngờ mình lại bị Lạc tiểu thư hiểu lầm trầm trọng như thế, mình không nên đứng đây thì hơn)

Tư Diệp chợt nắm lấy hai cổ tay Thuần Dương, hạ giọng nói:

Em xin lỗi chỉ là vì em không muốn mất anh nên em sẽ tin anh lần này, được không hả Thuần Dương?

Ánh mắt cô nhìn anh đáng thương, anh lại không kìm lòng mà ôm cô nói khẽ:

Sau này em đừng nghĩ lung tung nữa, anh sẽ không làm thế với bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài em

Tư Diệp gật nhẹ đầu trả lời:

Ừm

Rồi ánh mắt cô hiện lên sự gian xảo ngay sau lưng anh nghĩ thầm

( Hừ, tưởng em sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Em có thể tin anh nhưng còn cô ta thì không)

Rồi anh buông cô ra hỏi tiếp:

Mà em đến đây lúc nào? Sao không báo cho anh biết trước một tiếng?

Tư Diệp mỉm cười trả lời:

Em vừa đến thì không thấy anh, nên ngồi ở phòng khách chờ anh một lát

Rồi cô tiếp lời

Tối nay...em ở lại đây được chứ?

Anh ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Tư Diệp nói muốn ở nhà anh qua đêm, anh liền mỉm cười gật đầu

Được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.