Tại Phó Gia, Hiểu Nhiên vừa bước trở về thì đã thấy không khí vô cùng căng thẳng. Cô lướt qua Thuần Dương đang ngồi trên ghế sofa thì anh lên tiếng:
Sao bây giờ cô mới về? Chẳng phải đến công ty tôi đưa đồ rồi về nhà liền sao?
Cô quay lại nhìn anh cười gượng đáp:
A...tôi đi dạo cùng anh Diệc Thiên nên về trễ a
Nghe vậy anh đứng dậy tiến lại gần cô nheo mày nói tiếp:
Cô nói dối không biết ngượng à, tên Diệc Thiên đã về từ mấy tiếng trước rồi, thế sao cô không lo về mà làm việc nhà hả?
Cô đành cúi đầu lấp mấp:
A...tôi xin lỗi, tôi đi làm ngay đây
Cô đang quay đi thì anh lên tiếng:
Khoan đã
Cô trơ mặt nghoảnh lại nhìn anh hỏi:
Anh còn gì căn dặn à?
Anh nheo trán miễn cưỡng hỏi:
Hôm qua cô...cùng Diệc Thiên đi mua quần áo cho tôi à?
Cô ngạc nhiên rồi gật đầu đáp:
Vâng
Thế lí do gì cô lại...mua toàn bộ quần áo của tôi đều giống với cậu ta hả?
Anh nheo mày dần hằn giọng nói, tay nắm chặt vạt áo mình nhăn mặt tức giận thì cô vẫn thản nhiên đáp:
A...tôi thấy nó đẹp mà
Đẹp cái khỉ, cô biết sáng nay mọi người đều nói gì không? Rằng tôi và Diệc Thiên mặc áo đôi đấy, ngay cả khi cái áo cô đem tới cũng y hệt cái cậu ta đã măc, cô muốn bị phạt phải không?
Anh tức giận nói thì cô giơ tay liếc mắt chỗ khác gượng nói:
Chỉ giống có vài cái thôi mà, dù gì số quần áo này tôi đều mua ở cửa hàng anh ấy nên giống nhau cũng phải
Anh tiếp lời:
Hừ, tôi ghét ai đó mặc áo giống mình, cô nên biết điều đó
Cô lên tiếng:
A...nếu anh không mặc thì cho tôi đi
Anh liếc mắt nhìn cô rồi bóp mũi cô lên nói tiếp:
Cô đang đùa sao? Cô lấy áo một người đàn ông làm gì hả?
Cô nhăn mặt giật tay anh ra khỏi mũi mình khó chịu nói:
A...anh làm gì vậy? Thật quá đáng, sao dám bóp mũi một cô gái chứ?
Anh bật cười nhạt:
Ai quan tâm chứ, trả lời câu hỏi của tôi đi, cô lấy áo tôi làm gì?
Cô bĩu môi đáp:
Thì...anh nói anh ghét ai đó mặc áo giống mình mà, nếu anh bỏ thì thật lãng phí chi bằng cho tôi đem đi bán lại cũng có một ít tiền a
Bỗng anh nheo mày:
Bán? Cô nghĩ đồ của Phó Thuần Dương tôi là đồ có thể đem bán thì bán à? Nếu tôi không mặc thì chỉ đem vứt chứ không một ai được mặc nó
Cô trễu mắt nghĩ:
( Đúng là tên phách lối)
Rồi cô nghoảnh lưng nói:
Được rồi anh đem vứt hay làm gì tùy anh, bây giờ tôi phải đi làm việc rồi
Cô vừa bước đi mất thì anh nắm chặt ngực áo mình nghoảnh lưng đi tự hỏi:
Sao tự dưng...lại thấy hụt hẫn thế này?
Anh chợt nhớ lại khoảnh khắc nét mặt cô ở công ty đi cùng Diệc Thiên rất hưng phấn, lại còn cười nói với nhau thật thân thiết, chợt anh nhăn mặt vò đầu mình ngẫm nghĩ:
(Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện đó? Đúng là bực mình mà)
...
Lúc này ở quán cafe, Tư Diệp ngồi cùng Tiểu Huyên và Tiểu Nhã đắc ý cầm tấm thẻ của Thuần Dương ra khoe khoang nói:
Đây là thẻ của Thuần Dương cho tôi, một lát nữa mấy người mua gì tôi đều trả
Tiểu Nhã ngạc nhiên sáng mắt nói:
Tư Diệp, sao tự dưng cô lại được cho thẻ thế? Xem ra Phó Thuần Dương anh ta rất xem trọng cô
Tư Diệp bật cười trả lời:
Đương nhiên vì tôi là bạn gái anh ấy, chẳng qua 5 năm trước anh ấy vẫn chưa được thừa kế Phó Gia nên không thể cho tôi thứ gì thôi, bây giờ tôi có đòi cả kim cương hay lâu đài còn được đấy chứ
Tiểu Huyên nheo mày nói:
Tư Diệp, thật sự thì tôi không có ý xấu gì nhưng mà tôi cảm thấy Phó Thuần Dương anh ta rất đáng thương, cô không thể nghiêm túc trong mối quan hệ với anh ta được à?
Tư Diệp liếc mắt nhìn Tiểu Huyên rồi trả lời:
Gì chứ? Nghiêm túc là gì? Tôi cảm thấy mình vẫn chơi chưa đủ, có lẽ tôi lại phải tiếp tục lừa dối anh ấy, dù gì anh ấy cũng sẽ không bao giờ biết được phải không?
Tiểu Huyên thở dài lên tiếng:
Cô nghĩ sao cũng được, mà...Tư Diệp, có phải cô béo lên rồi không?
Bỗng Tư Diệp giật mình tái mặt nheo mày nói:
Cô nói gì vậy? Tôi có béo đâu chứ?
Tiểu Nhã cũng nhìn Tư Diệp một hồi rồi lên tiếng:
Phải rồi, hèn gì nãy giờ tôi cứ thấy Tư Diệp có gì đó rất lạ, chẳng phải trước giờ cô đều giữ dáng sao? Sao bây giờ lại...
Bỗng Tư Diệp cắt lời khó chịu nói:
Mấy cô nhầm rồi, tôi mà béo lên sao?
Rồi cô nheo trán ngẫm nghĩ:
( Phải rồi, dạo gần đây mình lại ăn rất nhiều, thậm chí còn buồn nôn, không phải là mắc bệnh gì rồi chứ)
Bỗng Tư Diệp đứng phắc dậy, cô quay người vừa đi vừa nói:
Tôi có chuyện phải đi trước, hai người cứ tự nhiên
...
Tại bệnh viện, sau một hồi kiểm tra trên giường thì Tư Diệp nhìn ông bác sĩ lên tiếng hỏi:
Tôi bị làm sao vậy? Có phải là do đường tiêu hóa có vấn đề không?
Ông bác sĩ trầm lặng một hồi rồi bật cười hỏi:
Có phải dạo gần đây cô thường hay buồn nôn không? Có cảm giác thèm ăn và ăn cũng rất nhiều, còn kèm theo triệu chứng mệt mỏi
Nghe vậy Tư Diệp gật đầu đáp:
Phải, như thế là bị gì?
Ông bác sĩ bỗng bật cười đáp:
Chúc mừng cô, cô đã có thai được hơn 1 tháng rồi đấy
Câu nói đó vừa khắc sâu vào tâm trí Tư Diệp khiến cô hoảng hốt bật ngồi dậy nói lớn:
Cái gì? Có thai, ông bị điên sao? Làm sao tôi lại có thai được chứ?
Ông bác sĩ tiếp lời:
Cô gái, tôi đã làm bác sĩ bao nhiêu năm nay lẽ nào còn khám sai sao?
Tư Diệp bàng hoàng tái mặt ngẫm nghĩ:
( Không thể nào, không thể nào được, cái thai này...hẳn là của tên lúc trước ở quán bar rồi, nếu như Thuần Dương biết chuyện này thì chẳng phải mình và anh ấy sẽ kết thúc sao?)
Cô vội đi ra ngoài mất, tâm trí cô lúc này vô cùng rối loạn liền liên tục lẩm bẩm:
Hay...mình phá cái thai này đi nhỉ? Nếu vậy anh ấy sẽ không bao giờ biết được
Bỗng Tiểu Huyên gọi đến thì cô liền bắt máy với giọng lo sợ nói:
Tiểu Huyên, tôi có chuyện muốn gặp cô
...
Sau một hồi, Tiểu Huyên gọi Tiểu Nhã cùng chạy tới công viên thì thấy Tư Diệp ngồi ở đó. Tư Diệp bật đứng dậy với nét mặt hoảng loạn cùng cực nói:
Làm sao đây? Tôi phải làm sao với cái thai này, tôi không thể mất đi tất cả chỉ vì nó được
Bỗng Tiểu Huyên vỗ vai Tư Diệp an ủi nói:
Cô bình tĩnh lại đi, chúng ta còn cách giải quyết mà
Một hồi sau, Tiểu Nhã lấy trong túi xách mình ra một lọ thuốc phá thai rồi tiếp lời:
Tư Diệp, nếu cô muốn bỏ cái thai này một cách âm thầm thì uống thuốc này đi
Bỗng Tư Diệp rùng mình rồi ôm đầu lắc lư đáp:
Không được, còn cách nào khác không?
Tiểu Huyên gác tay lên cầm ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
Nếu cô không muốn phá ở bệnh viện thì chỉ còn cách uống lọ thuốc này thôi, mặc dù hơi đau đớn một chút, hoặc là...cô phải kết hôn sớm với Phó Thuần Dương thì mới che giấu được nó
Tư Diệp bật đổ mồ hôi lạnh rồi lấp mấp:
Kết...kết hôn sao? Làm sao có thể?
Tiểu Nhã gật đầu:
Đúng vậy, nếu khi kết hôn xong thì đứa bé trong bụng cô cứ nói là con của anh ta, nhưng chuyện này phải làm nhanh chóng nếu không bụng cô sẽ càng ngày càng to ra mà khó che giấu được
Tư Diệp lúc nãy vẫn không khỏi lo lắng mà thở dốc nói:
Tôi...tôi sẽ suy nghĩ, tôi...cảm thấy hơi mệt
Tiểu Huyên lên tiếng:
Được rồi Tư Diệp, cô cũng nên bình tĩnh lại rồi suy nghĩ sao cũng được, nếu chuyện này để cho Phó tổng Phó Thuần Dương biết thì mọi công sức của cô sẽ bị đổ vỡ đó
...
Tối hôm ấy, Tư Diệp ngồi trên giường, cô cầm lọ thuốc phá thai do Tiểu Nhã mua lấy nhìn một hồi lẩm bẩm:
Mình thật sự không muốn uống nó, vậy là chỉ còn cách đó thôi
Bỗng cô nắm chặt lọ thuốc rồi nheo mày nghĩ:
Hiện tại Thuần Dương vẫn chưa biết chuyện mình có thai, nếu anh ấy biết được chẳng phải sẽ rất tức giận sao? Không được mình phải làm gì đó, bằng mọi cách phải kết hôn với anh ấy thật sớm mới được