Sáng sớm hôm sau, Thuần Dương đi vào bếp thì chợt thấy bóng dáng Hiểu Nhiên đang loay hoay bên trong. Anh đứng phía sau lưng cô, tay vừa vớ mở tủ lạnh rồi lấy một chai nước, vừa đưa mắt liếc nhìn quan sát cô đang chăm chú làm đồ ăn. Mùi thơm của đồ ăn quen thuộc làm anh không thể nào quên được, khi cô bật quay lại chợt thấy anh, nét mặt có chút ngạc nhiên nhưng đành cúi đầu lên tiếng:
Chào buổi sáng ông chủ Phó, cơm của ngài tôi sắp làm xong rồi, một chút nữa sẽ đặt trên bàn
Bỗng cử chỉ e ngại của cô làm anh thấy lạ lẫm, anh ngạc nhiên tiến tới bật hỏi:
Cô hôm nay sao vậy? Sao lại nói chuyện với tôi một cách mất tự nhiên như thế? Chẳng phải thường ngày cô hay mạnh miệng gọi thẳng họ tên tôi sao?
Cô cố tránh mặt anh rồi đáp:
Tôi chỉ làm đúng nghĩa vụ của một người hầu thôi, với lại bây giờ tôi phải mang đồ ăn đem lên cho ngài, mời ngài ra ngoài đợi một lát
Lúc này bầu không khí bỗng xa lạ dần, anh khó chịu rồi kéo tay cô lại nghiêm mặt hỏi:
Cô có chuyện gì à? Sao hôm nay lạ vậy?
Cô rụt rè giật tay mình ra khỏi tay anh, rồi bật mỉm cười đáp:
Tôi nghĩ ngài không nên nói chuyện nhiều với một người làm như tôi, bây giờ tôi mới nghĩ thân phận của tôi chỉ là một người làm của anh mà thôi, tôi chỉ muốn làm tốt công việc nên mong anh đừng thắc mắc gì nữa
Dứt lời cô quay lưng đi càng khiến anh bận lòng, anh chợt ngẫm nghĩ:
(Có phải hôm trước mình nói với Tư Diệp mình và cô ta chỉ là quan hệ chủ tớ, nên bây giờ cô ấy giận chăng?)
Nghĩ xong anh có muốn giải thích nhưng bản thân lại không cho phép, có lẽ vì bản thân mình đã có bạn gái nên tiếp xúc với người con gái khác là sai lầm nên đành quay lưng đi mất.
Một lúc sau trên bàn ăn, Tư Diệp quan sát cách ăn và nét mặt của anh, cô mỉm cười lên tiếng:
Xem ra thức ăn của cô gái đó rất hợp khẩu vị với anh, chả trách khi ăn món em nấu, anh lại không có nét mặt tốt như vậy
Anh chợt ngạc nhiên rồi nhìn Tư Diệp bật nói:
Em đang nói gì vậy? Ai nấu cũng như nhau thôi, em ăn đi rồi một lát ra ngoài mua sắm hay gì đó, anh còn phải đến công ty
Bỗng Tư Diệp bĩu môi đáp:
Ngày nào anh cũng đến công ty, mấy hôm nay em ở nhà thật sự rất chán, anh vẫn chưa chọn được một ngày thích hợp để hai chúng ta đính hôn sao?
Anh bật im lặng một vài giây rồi đáp:
Nếu như em muốn thì cuối tuần này chúng ta đính hôn, anh sẽ tranh thủ sắp xếp công việc
Nghe vậy cô ta bật gật đầu vui sướng, bỗng anh lên tiếng hỏi:
Tư Diệp, dạo này anh thấy sắc mặt em không tốt, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhé
Cô bật ngạc nhiên rồi cười gượng đáp:
Em có làm sao đâu chứ, không cần phải đến bệnh viện kiểm tra đâu
Anh lại tiếp lời:
Như thế anh không yên tâm, một lát nữa anh sẽ nhờ người đưa em đến bệnh viện kiểm tra thử, vì dạo này anh thấy em rất lạ
Nghe vậy, Tư Diệp bỗng thoáng chốc trong suy nghĩ:
( Dạo này đúng là sắc mặt mình kém đi rất nhiều, chả trách Thuần Dương đã bắt đầu để ý rồi, nếu mình từ chối đi khám thì anh ấy sẽ càng lo lắng và bắt mình đến bệnh viện cho bằng được, chi bằng gật đầu thử xem sao)
Sau đó cô đành gật đầu đáp:
Vậy em sẽ tự mình đi khám, anh không cần lo đâu
Anh tiếp lời:
Nếu em nói vậy thì anh nghe em, với lại em muốn ăn gì thì cứ nhờ giúp việc mua, xin lỗi vì thời gian gần đây anh rất bận nên không thể bên em thường được
Tư Diệp vẫn bật cười nói:
Không sao, em hiểu mà, anh ăn nhanh rồi còn đến công ty
Anh mỉm cười rồi gật đầu ừ một tiếng.
...
Một hồi sau, tại bệnh viện
Bên trong căn phòng khám sức khỏe phụ khoa.
Tư Diệp xem bảng kết quả vừa khám thai của mình rồi ngẫm nghĩ:
( Cái thai cũng đã có hình dạng của một đứa bé rồi nên không bao lâu nữa bụng mình sẽ to ra, làm cách nào để có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa đây?)
Một lát sau, khi Tư Diệp vừa bước ra khỏi phòng khám, đột nhiên có một giọng nói vang lên:
Oh tôi đang nhìn lầm sao?
Tư Diệp bỗng ngẩn nhìn người phát ra giọng nói trước mặt mình thì chợt nhận ra người đó không ai khác chính là Lăng Nhất. Đột nhiên cô to mắt nhìn anh với bao sự lo lắng bắt đầu tràn ngập, nó như cả một màu đen đè lên cơ thể một cách nặng nề, cô liếng thoắt ngẫm nghĩ:
(Lăng Nhất, sao anh ta lại ở đây? Vậy có nghĩa là anh ta đã thấy mình bước ra khỏi phòng khám khoa sản)
Lăng Nhất bỗng tiến tới, anh ung dung bật cười hỏi:
Lạc tiểu thư sao lại ở đây, còn vừa mới bước ra khỏi phòng khám khoa sản nữa chứ? Đừng nói với tôi là...
Anh vừa nói vừa liếc mắt nhìn bao tài liệu kết quả vừa khám thai trên tay Tư Diệp, liền tiếp lời:
Cô đến đây khám thai sao?
Tư Diệp to mắt nhìn anh rồi nhanh chóng đảo mắt nheo mày nói:
Sao anh lại ở đây? Còn đứng trước phòng khám khoa sản?
Lăng Nhất mỉm cười rồi đưa mắt nhìn một người phụ nữ và các bác sĩ trong phòng sinh trước mặt mình rồi đáp:
Lúc nãy đang đi trên đường tôi bắt gặp một thai phụ đang đau bụng bất chợt và nghi rằng cô ấy sắp sinh nên nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện gấp, nhưng mà cũng thật là ngạc nhiên khi tôi thấy Lạc Tư Diệp cô xuất hiện ở đây nữa cơ đấy
Tư Diệp bật sợ hãi rồi xoay người né tránh:
Anh đừng nghĩ bậy, tôi chỉ là đến kiểm tra thử thôi, hoàn toàn không như anh nghĩ đâu
Lăng Nhất nghiêng nhẹ đầu, nhìn bóng lưng đang bối rối của Tư Diệp bật cười nói:
Cô không thể nói dối trước một người đã từng sinh sống với cô đâu, đặc biệt khi chúng ta còn từng có mối quan hệ rất thân mật
Sau đó anh bước đến trước mặt cô rồi tiếp lời:
Nếu tôi đoán không lầm thì cô mang thai rồi phải không? Là con của Phó Thuần Dương, người mà cô mong muốn có được bấy lâu hay là...của ai khác vậy?
Tư Diệp bật nghiêm mặt đáp:
Anh là đang cố tình chế giễu tôi có thai ngoài ý muốn với người khác đúng không?
Lăng Nhất bật cười lớn nói:
Tôi chỉ hỏi vậy thôi mà, nếu là cái thai của Phó Thuần Dương thì cô đâu cần lo lắng sợ sệt như vậy, vì chỉ cần cô mang thai con anh ta, tự khắc anh ta sẽ cho cô làm Phó phu nhân không chừng, nhưng với vẻ mặt này thì tôi e rằng cái thai là của tên sở khanh nào khác rồi
Cô nheo mày rồi lên tiếng:
Tốt nhất anh nên im miệng và đừng nhúng vào chuyện của tôi, chuyện tôi đến khoa phụ sản anh không được tiết lộ với bất kì ai, nếu không tôi không sẽ bỏ qua cho anh đâu
Chợt nét mặt Lăng Nhất nghiêm túc dần, anh bật hỏi:
Vậy ra...đó là sự thật, cô có thai thật à? Bao lâu rồi?
Cô đành đáp:
Đã 2 tháng, đó là một sự cố ngoài ý muốn nên tôi cũng không muốn như vậy
Anh lại hỏi:
Vậy cô tìm cách che giấu nó à? Hay là đang có một âm mưu nào khác rồi, nếu Phó Thuần Dương anh ta biết cô đang mang thai và không phải con anh ta, là chuyện lớn đấy
Cô nheo mày khó chịu hỏi:
Tự mình tôi sẽ biết cách giải quyết, anh quan tâm làm gì?
Anh bật cười khúc khích:
Hay cô muốn tôi giúp, tôi nghĩ là một mình cô sao có thể tự lo liệu được mọi chuyện, không khéo lại đổ vỡ kế hoạch và bị phát hiện, lúc ấy còn có khi Phó Thuần Dương anh ta sẽ bỏ rơi cô một cách không thương tiếc
Tư Diệp bật cười lớn rồi hỏi:
Anh muốn giúp tôi? Anh thì giúp tôi được gì chứ trong khi chúng ta bây giờ chẳng còn mối quan hệ gì nữa cả, thật là nực cười
Lăng Nhất vẫn nghiêng đầu mỉm cười đáp:
Không lẽ phải có mối quan hệ thì tôi mới có thể giúp cô sao?
Tư Diệp chợt nghi ngờ hỏi:
Tại sao anh lại muốn giúp tôi, hay là muốn điều kiện gì khác?
Anh bật cười đáp:
Cô nghĩ Lăng Nhất tôi là loại người vậy sao? Dù sao cô cũng là người phụ nữ tôi từng yêu, từng bỏ rơi tôi, nhưng đó là quá khứ rồi, hiện tại tôi vẫn muốn giúp cô không điều kiện, đơn giản chỉ là...tôi muốn thế thôi
...
Một lát sau trên xe Lăng Nhất, Tư Diệp vẫn ra nét mặt dè chừng bật hỏi:
Tôi không tin anh lại chấp nhận giúp tôi như vậy? Rốt cuộc anh muốn gì thì cứ nói đi, đừng làm bộ làm tịch nữa
Lăng Nhất vừa cài dây an toàn vừa đáp:
Cô vẫn luôn có suy nghĩ nghi ngờ lòng tốt của đối phương như vậy sao?
Tư Diệp lại cười hời hợt rồi nói:
Đúng vậy, không có ai đi giúp một người mà không có mục đích, tôi nghĩ anh không phải muốn moi tiền từ tôi đấy chứ?
Anh vừa bật cười nhẹ vừa khởi động xe, khi tiếng cơ động bắt đầu phát tiếng rừ rừm, anh trả lời:
Cô nghĩ gì vậy? Đường đường tôi là nhị thiếu gia của Lăng Thị đấy, mặc dù hồi xưa tôi bị ba đuổi ra khỏi nhà vì ăn chơi lêu lỏng và không có một xu dính túi, mới đi ăn bám phụ nữ như cô đây, nhưng bây giờ tôi đã không như trước nữa, không phải là kẻ trắng tay như cô nghĩ đâu
Tư Diệp chợt ngẫm nghĩ rồi hỏi:
Vậy anh muốn gì, không phải tôi là người khai báo với cảnh sát rồi bắt anh sao? Nếu không tại tôi thì những năm đó anh không phải ngồi trong song sắt đâu, hay anh đang muốn cố tình tiếp cận rồi trả thù tôi?
Anh im lặng một vài giây rồi hỏi:
Sao cô lại nghĩ vậy? Tôi phải nên cảm ơn cô mới phải, vì nhờ cô mà những năm cải tạo ấy tôi mới có thời gian suy nghĩ về mọi chuyện, bản thân cũng thay đổi dần hơn xưa, tôi nên biết ơn cô mới đúng
Bỗng cô bật cười hỏi:
Ha, anh tưởng tôi ngốc sao? Không lí nào người khác lại chịu giúp đỡ với một người đã lừa dối, phản bội mình, nếu anh muốn trả thù tôi thì anh cứ việc nói thẳng
Sau một hồi nghe những câu hỏi tràn ngập sự nghi nghờ của Tư Diệp, anh quay sang nhìn cô với ánh mắt gian tà lên tiếng:
Tốt nhất cô nên im lặng đi, tôi sẽ không giải thích hay trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn của cô đâu, bởi tôi là người biết được bí mật của cô, nếu lỡ không may tôi nói ra...liệu chuyện tốt đẹp có đến với cô nữa không?
Anh...
Tư Diệp chợt nghiếng răng im lặng dần, cô biết mình đang bị hăm dọa và vẫn một mực e dè đề phòng với Lăng Nhất.
Một hồi sau tại siêu thị.
Tư Diệp lẽo đẽo đi phía sau Lăng Nhất nhăn mặt lên tiếng:
Này tên kia, khi không anh lại đưa tôi tới siêu thị làm cái gì vậy hả?
Anh vẫn im lặng không trả lời, tiến tới kệ xếp hàng gần đó lấy rất nhiều thứ, sau đó đi thanh toán. Tư Diệp chợt thắc mắc đống đồ anh mua, đó là một đống thức ăn và thực phẩm, cô lên tiếng hỏi:
Này, anh rốt cuộc muốn hành xác một thai phụ như tôi đi khắp siêu thị với anh như vậy là để cho anh đi mua thức ăn sao?
Đúng lúc vừa thanh toán xong, anh quay sang đưa cho Tư Diệp túi thực phẩm ấy rồi nói:
Cô đang mang thai, nên cần bổ sung rất nhiều chất dinh dưỡng để tốt cho đứa bé, nên tôi cố tình đến đây mua những thứ này cho cô
Bỗng Tư Diệp ngạc nhiên rồi nheo mày hỏi:
Anh đang cố tìm cách giảm sự nghi ngờ của tôi về anh à? Vô ích thôi, hiện tại tôi đã chuyển đến nhà của Thuần Dương ở nên có sẵn thức ăn và nước uống, không cần anh phải mua giúp đâu
Nghe vậy Lăng Nhất bật ngạc nhiên, anh im lặng vài giây rồi bật cười nói:
Vậy à, tôi cứ tưởng cô còn sống một mình ở căn hộ, không ngờ đã chuyển đến Phó Gia ở rồi
Hừ, đúng vậy, tôi hiện tại có người chăm sóc đầy đủ, anh không cần phải cố lấy lòng tôi vậy đâu
Tư Diệp khoanh tay vênh mặt đáp thì Lăng Nhất chợt quay lưng tiếp lời:
Vậy thì túi đồ này tôi đem về nhà tôi vậy, dù sao cũng sắp hết thực phẩm rồi
9:00 tối tại Phó Gia. Lăng Nhất dừng xe trước cổng thì Tư Diệp nhanh chóng bước xuống xe, anh cũng nhanh chóng bước xuống rồi lên tiếng gọi:
Này
Tư Diệp nhìn anh, thái độ khó chịu hỏi:
Gì hả?
Anh liếc mắt nhìn xuống chân cô đang mang là một đôi giày cao gót hàng hiệu, anh lên tiếng:
Từ lúc có thai tới giờ, cô vẫn mang giày cao gót à? Từ ngày mai cất nó vào tủ đi, cô nên mang những loại giày thấp, nhỡ không may vấp ngã thì...
Anh đang nói thì Tư Diệp bật cắt lời nói:
Đủ rồi, anh là đang cố giả vờ quan tâm tôi à?
Sau đó cô bỗng tiến tới anh, nét mặt khó chịu, nhỏ giọng tiếp lời:
Với lại tôi cảnh cáo anh, từ bây giờ bất cứ nơi đâu, anh không được nhắc đến cái thai này, nhỡ may người khác nghe được thì anh đừng trách tôi
Lăng Nhất bật điềm tĩnh đáp:
Tôi biết rồi, nhưng tôi chỉ muốn khuyên cô nên đổi giày đi, còn nữa, quần áo cũng nên mặc những loại rộng rãi thoải mái một chút, đừng cố mặc các loại đồ ôm sát như vậy nữa, cô vào nhà đi kẻo lạnh
Tư Diệp có chút ngạc nhiên nhưng rồi quay lưng đáp:
Được rồi, anh cũng về đi
Sau đó cô bước vào cổng mất, anh cũng yên tâm rồi phóng xe đi mất.
Bên trong nhà, Tư Diệp vừa đi được một đoạn, cô đứng lại ngẫm nghĩ:
( Rốt cuộc tên Lăng Nhất có tốt thật hay không? Hay hắn chỉ muốn mình cảm hóa lòng tốt của hắn sau đó lại tìm cách giở trò trả thù, mình phải cảnh giác hắn ta mới được)
Khi cô vừa bước vào nhà, chợt Thuần Dương ngồi ở phòng khách đứng dậy lên tiếng:
Tư Diệp, em về rồi à
Cô tiến tới gật đầu đáp:
Vâng, em vừa ăn tối bên ngoài rồi, anh đang làm gì vậy?
Thuần Dương đáp:
Anh vừa xem lịch và sắp xếp công việc, dự định cuối tuần này chúng ta có thể đính hôn rồi
Cô bật thoáng vui mừng rồi nói:
Vậy à
Anh lại hỏi:
Đúng vậy, mà...em đến bệnh viện kiểm tra thế nào rồi
Cô đã chuẩn bị sẵn câu trả lời vì biết thế nào anh cũng hỏi câu này, bèn nhanh nhẹn đáp:
À cũng không có gì, bác sĩ bảo do em ăn uống không điều độ nên khuyến nghị em ăn nhiều một chút, không có gì nghiêm trọng đâu
Vậy à, tốt quá rồi
Anh nói, Hiểu Nhiên chợt đi đến đặt tách cafe lên bàn nhỏ nhẹ lên tiếng:
Cafe của ông chủ
Anh nhìn cử chỉ của cô không còn tự nhiên như trước, cũng hiểu được vì bây giờ trong nhà lại có thêm một người nên đã không còn thoải mái như lúc ban đầu. Tư Diệp chợt liếc mắt lên tiếng:
Sẵn tiện pha cho tôi một cốc nước cam không đường
Hiểu Nhiên gật đầu đáp một tiếng vâng rồi đi vào trong mất. Thuần Dương lên tiếng:
Tư Diệp, hôm nay cô ấy làm nhiều việc nên rất mệt hay là để anh nhờ người khác pha cho em
Cô nheo mày đáp:
Em muốn cô ta pha thì cô ta phải làm, anh quan tâm cô ta có mệt hay không làm gì chứ?
Thuần Dương ngạc nhiên, không biết là từ bao giờ, anh bắt đầu để ý cảm giác của Hiểu Nhiên, để ý việc cô làm, để ý cả việc cô đi đâu hay làm gì. Lòng anh bật co thắt tự hỏi:
(Mình có phải thích cô ta rồi không? Sao lại khó chịu như vậy chứ?)
Rồi anh nhìn Tư Diệp tự trấn an lòng mình
(Không đúng, Tư Diệp là người mình yêu, không thể có ai thay thế được, rõ ràng mình yêu Tư Diệp, chắc chắn là như vậy)