Một lát sau tại bồn rửa bát.
Hiểu Nhiên kéo hai tay áo mình lên nhìn Lăng Nhất bên cạnh hưng phấn nói:
Để tôi rửa bát cho, dù gì tôi cũng đã được anh nấu cho ăn nên cũng muốn phụ một chút công việc
Anh lên tiếng
Không cần đâu, để tôi làm
Chợt cô đẩy tay vào người anh từ chối
Đây là công việc của tôi, anh cứ đứng xem hay làm gì đó cũng được
Tiếng vòi nước bắt đầu xà xuống bồn rửa. Lăng Nhất nhìn bóng dáng Hiểu Nhiên đang rửa từng chiếc bát vui vẻ hát hò hăng say.
Là lá la....
Đột nhiên hình ảnh cái ngày anh sống ở nhà Tư Diệp bỗng hiện lên, ngày đấy cô vừa ra ngoài và mở cửa trở về nhà, chợt giật mình vì các tiếng động vang lên trong nhà bếp mà hớt hãi chạy vào xem.
Nhất Nhất, anh đang làm gì nhà tôi thế hả?
Anh quay lại ngờ mặt trả lời:
Em đã bảo anh rửa bát nhưng anh thấy mấy công việc này không phù hợp với anh, đường đường là nhị thiếu của Lăng Thị sao anh có thể đi làm mấy việc này chứ?
Bỗng Tư Diệp lại nhăn mặt hơn và nói lớn
Gì chứ? Ngày nào anh cũng làm vỡ đồ, anh nghĩ bây giờ anh còn là một công tử nữa sao? Tôi không thể chứa một kẻ vô tích sự như anh ở đây thêm được
Kí ức ấy lại quay về khiến Lăng Nhất bật cười nhạt làm Hiểu Nhiên ngạc nhiên. Anh cầm bát lên vừa rửa cùng cô vừa nói:
Để tôi giúp cô, tôi muốn cho cô thấy công việc này tôi vẫn làm được, tôi không phải một kẻ vô tích sự phải không?
Cô ngạc nhiên bật cười:
Tôi đã nói anh vô tích sự khi nào, anh cũng có ưu điểm chỉ là anh không nhận ra thôi
Anh mỉm cười, trong lòng dường như đã thấy thoải mái hơn, vì sau những lời thị phi chê bai chế giễu, anh cũng được một cô gái cho thấy bản thân mình không hề bất tài.
...
Chủ nhật đến, Hiểu Nhiên vừa đi trên đường. Bỗng cô sực ngạc nhiên khi các biển dán quảng cáo khắp nơi đều là ảnh sắp cưới của Thuần Dương và Tư Diệp. Mọi người đều vây lấy nhau xì xào đứng trước biển quảng cáo đó chỉ trỏ bàn tán.
Cô tiến tới nhìn tờ giấy quảng cáo một hồi, đó là anh và Tư Diệp trong bộ trang phục cưới thật đẹp mắt và cao quý. Cô bật cười nhẹ lẩm bẩm
Ha, hai người thật xứng đôi, một người ngu ngốc không phân biệt đúng sai, còn một người vừa cộc cằn lại giỏi diễn xuất, cuối cùng hai người cũng sắp được bên nhau rồi
Ting
Bỗng tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại mình ra ngạc nhiên lẩm bẩm
Là tin nhắn từ anh Diệc Thiên, anh ấy gửi gì ấy nhỉ?
Cô tò mò bèn nhấp vào xem thì màn hình hiện lên vài dòng chữ:
[Hiểu Nhiên, ba ngày nữa là lễ cưới của Thuần Dương và Tư Diệp diễn ra, anh muốn hỏi là em có rảnh không? Đi cùng anh đến dự được chứ?]
Bỗng cô chao mày:
Cái gì chứ? Sao mình lại phải đến dự đám cưới của tên khốn kiếp đó? Mình không đi đâu
Cô nhập tin nhắn:
[Xin lỗi, đó là đám cưới của Phó Thuần Dương, một người như em có thể đến dự sao?]
Sau đó cô nhấp gửi đi liền nghĩ:
(Mình vẫn nên từ chối khéo anh Diệc Thiên, vì vốn dĩ có được mời hay không mình cũng không muốn đến)
Ting bỗng tin nhắn chuyển đến, cô lại cầm lên xem lẩm bẩm
[Có thể, chỉ cần em đi cùng anh thì hoàn toàn đều có tư cách, em cũng đến chúc phúc cho Thuần Dương được không?]
Cô lại chao mày:
Không phải chứ, chúc phúc cho loại người đó ư? Mình không muốn tí nào
Rồi cô nhập tin nhắn:
[Nhưng anh ta sẽ không vui nếu thấy em đến dự, với lại anh ta không hề mời em nên em cũng không cần thiết phải đến]
Cô nhấp gửi đi vẫn một mực từ chối khéo thì Diệc Thiên lại gửi đến một hình ảnh.
Cô nhấp vào xem vừa ngạc nhiên:
Gì vậy? Là ảnh à?
Tin nhắn bật mở, hình ảnh mà Diệc Thiên gửi đến là tấm thiệp mời đám cưới có khi rõ ràng ba chữ Bạch Hiểu Nhiên. Cô sực ngỡ ngàng tự hỏi
Sao...sao anh ta lại mời mình đến dự chứ?
Diệc Thiên lại gửi tin nhắn:
[Thiệp mời của em đang ở chỗ anh, hôm đấy anh qua đón em nhé]
Cô sực nói lớn:
Không...không...mình thật sự không muốn đi mà
Bỗng mọi người trên đường đều đổ ánh mắt về phía cô, cô e dè xấu hổ che mặt mình vội đi vừa nghĩ:
(Thật là, tại sao anh ta lại mời mình chứ? Không lẽ định mong mình chúc phúc thật sao?)
...
Ba ngày sau tại nhà hàng đã được trang trí hoành tráng và đẹp mắt. Mọi người tụ tập xung quanh cùng nâng rượu trò chuyện với nhau trong ồn ào. Toàn bộ khách mời đều là những doanh nhân lớn và quyền quý.
Lúc này tại phòng trang điểm. Tư Diệp ngồi trước một chiếc gương lớn trong bộ váy cưới thật lộng lẫy, tay sờ lên khóe môi cong nhẹ nhìn bản thân mình trong chiếc gương mà thoáng vui mừng
Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến, mình đã mong chờ nó từ rất lâu rồi
Bỗng Tiểu Huyên và Tiểu Nhã đẩy cửa đi vào lên tiếng:
Tư Diệp, xong chưa? Mọi người bên ngoài đều đang chờ đấy
Tư Diệp đứng dậy quay lại đáp:
Xong rồi
Chợt Tiểu Huyên và Tiểu Nhã che miệng mình to mắt trầm trồ nói:
Trời ơi đẹp quá!
Bạn của tôi cuối cùng cũng được xuất giá rồi
Tư Diệp bật cười hỏi
Hai người xem Thuần Dương đã chuẩn bị xong chưa vậy?
Tiểu Nhã đáp:
Anh ta đang tiếp rượu bắt tay với khách mời bên ngoài, hình như xong cả rồi chỉ còn chờ mỗi cậu thôi
Nghe vậy Tư Diệp nhếch môi:
Tốt, cuối cùng thì Lạc Tư Diệp này cũng có thể chính thức bước vào Phó Gia rồi
Bên ngoài nhà hàng, Diệc Thiên và Hiểu Nhiên cũng bước chân lên bậc thềm tiến vào trong thì có hai người mặc đồ đen đứng trước cửa ra vào lên tiếng:
Xin lỗi, cho phép bọn tôi được kiểm tra thiệp mời của hai vị
Diệc Thiên lấy ra hai tấm thiệp đưa hai người mặc áo đen đó, sau khi kiểm tra xong thì một người nói:
Thiệp mời hợp lệ, mời ngài và vị tiểu thư đây vào trong
Anh ta mở cánh cửa ra, bên trong là một phong cảnh choáng ngợp của bầu không khí xa hoa và lộng lẫy. Bỗng Hiểu Nhiên khựng chân lại không dám tiến vào thì Diệc Nhiên ngạc nhiên hỏi:
Hiểu Nhiên, có chuyện gì à? Sao em không vào?
Cô cúi mặt không đủ tự tin nói:
Nơi này không phù hợp với em
Anh mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
Đừng nói vậy, chẳng phải lúc trước em cũng vào vũ hội với anh sao? Với lại Thuần Dương đã có lòng mời em đến nên anh nghĩ cậu ta cũng muốn được nhận lời chúc phúc từ em
Nghe vậy cô hạ quyết tâm đành gật đầu rồi khoác lấy tay Diệc Thiên bước vào trong.
Vẫn là phong cảnh lần đầu cô bước vào vũ hội hôm đó, ánh mắt của mọi người đều hướng dồn vào cô và Diệc Thiên mà xì xào:
Nhìn kìa, Lăng thiếu của Lăng Thị và bạn gái anh ta đến rồi
Cô gái đi cùng anh ta có phải là cô gái đến dự vũ hội lần trước không? Lần này cô ấy lại đi cùng Lăng thiếu thì chắc chắn có quan hệ của họ không bình thường, hơn nữa lại được đến dự lễ cưới của Phó Tổng thế kia
Mọi người lại tiếp tục bàn tán, Hiểu Nhiên lo lắng bật nghĩ
(Sao mọi người đều nhìn mình vậy trời?)
Chợt Diệc Thiên nhìn cô nói:
Hiểu Nhiên, trong số người được mời đến ở đây cũng đã có mặt tại vũ hội lần trước nên mọi người đều nhớ đến em, em cũng đừng lo lắng vì lần này em không phải mang thân phận là hầu nữ của Thuần Dương nữa, một lát anh sẽ cho em thấy
Vừa nói xong Diệc Thiên nhìn cô có một chút ẩn ý. Cô cũng đành gật đầu yên tâm.
Phía bên kia Thuần Dương đang bắt tay với các khách mời, mọi người đều chúc mừng anh rất nồng nhiệt thì Diệc Thiên và Hiểu Nhiên đi đến. Anh chuyển mắt sang thì đã thấy cô đang khoác tay Diệc Thiên trong thật thân mật. Cô thì lại chuyển mắt ra hướng khác tránh ánh mắt anh dù đã được anh mời đến tham dự lễ cưới của mình. Anh vẫn cố giữ trạng thái êm đềm bước lại gần nhìn Diệc Thiên nói:
Tôi rất vui vì lễ cưới của tôi và Tư Diệp có mặt cậu ở đây, Diệc Thiên
Diệc Thiên cũng mỉm cười
Chúng ta đã là bạn bè nhiều năm, hôm nay tôi thật sự rất vui cho cậu, tôi tin chắc rằng cả Hiểu Nhiên cũng thế
Thuần Dương lại chuyển mắt sang nhìn Hiểu Nhiên rồi giơ ly rượu đến nhìn cô bằng ánh mắt xem như một khách mời:
Tôi cũng rất vui khi được Bạch tiểu thư đây đến tham dự lễ cưới này, cô có thể cùng tôi uống một ly rượu chung vui không?
Cô nhìn anh một vài giây, tay giơ lên cầm ly rượu anh đưa rồi mỉm cười nói:
Tôi cũng rất vui vì một người thấp kém như tôi lại được vinh dự nhận lấy thiệp mời của ông chủ Phó, à không là Phó tổng chứ
Anh bật cười nhạt, ánh mắt u sầu rồi lấy một ly rượu khác trên khay của người phục vụ, nhẹ nhàng tiến đến gần giơ ly mình lên nói:
Nếu vậy thì chúng ta uống với nhau một ly nhé, Bạch tiểu thư
Được
Cô cũng giơ ly mình lên cạn với ly của anh rồi đưa đến môi mình uống đi, anh lại nhìn cô vừa uống trước rồi mới uống ly của mình. Sau đó anh quay lưng nói:
Khoảng 30 phút nữa lễ cưới sẽ diễn ra, hai người có thể đi dạo cùng nhau ở đâu đó trước cũng được
Chợt Hiểu Nhiên ngạc nhiên rồi mỉm cười nhẹ, ánh mắt có chút u buồn vì anh đúng là không còn chút tức giận nào nữa rồi, có phải vì cô đã không còn là nữ hầu của anh hay không?
Bỗng Diệc Thiên nhìn cô hỏi
Hiểu Nhiên, em có muốn đi dạo quanh đây một lát không?
Cô gật đầu:
Vâng