Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 69: Chương 69




Tại một căn phòng khác của bênh viện, Diệc Thiên mở cửa đi vào nhìn ông bác sĩ đã ngồi đợi sẵn ở đó anh lên tiếng

“Tôi đến rồi, tôi muốn hỏi chuyện về tình trạng mắt của Thuần Dương”

Ông bác sĩ gỡ cặp kính của mình ra rồi thở dài đặt lên bàn làm việc, nhìn chiếc ghế đối diện nói

“Vậy thì mời anh ngồi”

Diệc Thiên đi đến ngồi vào ghế, sau đó anh bật hỏi

“Về mắt cậu ta, không lẽ không có cách nào để chữa khỏi sao?”

Ông bác sĩ đáp

“Theo như tôi thấy thì mắt của anh ta đã bị tổn thương khá nặng, không thể nào chữa khỏi được nữa chỉ trừ một việc thôi”

Anh ngạc nhiên

“Một việc? Cho dù là bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần có cách chữa trị mắt của cậu ta thì tôi sẵn lòng chi trả”

Ông bác sĩ nhìn anh đáp

“Không phải có tiền là có thể chữa được đâu, nếu có một đôi mắt lành lặn khác thay vào thì anh ta có thể nhìn thấy trở lại”

Diệc Thiên ngạc nhiên nheo mày

“Ý ông là...”

Ông bác sĩ gật đầu

“Đúng vậy, nếu có người hiến mắt cho anh ta thì mới chữa được thôi, ngoài ra cũng không còn cách nào khác nếu không muốn bị mù cả đời”

...

Buổi tối, Diệc Thiên vừa trở về nhà thì đã thấy Hiểu Nhiên ngồi ở phòng khách. Cô đứng dậy vội đi đến hỏi

“Anh Diệc Thiên, hôm nay anh đến bệnh viện xem anh ta thế nào rồi?”

Diệc Thiên mỉm cười đáp

“Cậu ta tỉnh lại rồi, hiện sức khỏe còn rất yếu ớt nên tạm thời phải ở bệnh viện theo dõi một thời gian nữa”

Hiểu Nhiên mỉm cười chợt yên lòng rồi lại hỏi

“Thế thì tốt quá, nhưng mà về phần mắt của anh ấy thế nào?”

Anh bèn đáp

“Mắt của cậu ta bị tổn thương khá nặng, e rằng chỉ có thể chịu mù cả đời thôi”

“Cái gì?”

Hiểu Nhiên bật sốc nói lớn

“Bị mù rồi, anh nói Phó Thuần Dương bị mù rồi sao?”

Diệc Thiên gật đầu, ánh mắt lo lắng trả lời

“Đúng vậy, anh chỉ lo cho cậu ấy bây giờ không còn ai chăm sóc, vừa rồi cũng nghe được chuyện Thuần Dương bị tai nạn đã được phát tán rộng rãi ra bên ngoài nên chỉ sợ không bao lâu nữa những người hợp tác với cậu ta dần biết được việc này sẽ tự động rút bỏ hợp đồng với tập đoàn Phó Thị, vì họ biết Thuần Dương không còn khả năng quản lí sản nghiệp Phó Gia nữa và hậu quả thì em cũng biết rồi đấy”

Hiểu Nhiên bật sửng sờ

“Không thể nào, nếu như thế không phải một thời gian sau tập đoàn kinh doanh Phó Thị sẽ bị phá sản sao?”

Chợt Diệc Thiên lướt qua cô đáp

“Bây giờ anh chỉ có thể cố gắng giúp cậu ta một phần, cũng thật may Lăng Nhất đã chịu trở về giúp anh ở tập đoàn Lăng Thị, thay vào đó mọi việc ở cửa hàng anh có thể giao cho quản lí và nhân viên làm giúp còn về Phó Thị anh sẽ thay Thuần Dương quản lí một thời gian, trước mắt chỉ có thể làm như vậy thôi”

Bỗng cô nheo mày lên tiếng

“Nhưng về Phó Thuần Dương thì sao? Ai sẽ chăm sóc anh ta chứ?”

Diệc Thiên quay lại nhìn cô đáp

“Anh đã nói sẽ nhờ người đến chăm sóc nhưng cậu ta không chịu, anh cũng hết cách rồi”

Hiểu Nhiên bật im lặng thì Diệc Thiên tiếp lời

“Hiểu Nhiên, nếu em cũng lo cho Thuần Dương thì cứ đến thăm cậu ấy đi, một lần thôi cũng được”

Cô ngạc nhiên thì anh quay đi mất. Lúc này cô ngẫm nghĩ

(Mình cũng có thể đến thăm anh ta mà phải không?)

Tại Phó Gia

Tư Diệp bật mở cửa đi vào phòng Thuần Dương lục lọi mọi ngăn tủ cao mày nhăn mặt nghĩ

(Đâu rồi? Anh ta đã nói là để toàn bộ thẻ ở trong tủ mà, tại sao mình vẫn không thấy vậy chứ?)

Khi mở đến một ngăn tủ cuối cùng có chứa vài cuốn sách, Tư Diệp ngạc nhiên khi thấy mép của chiếc thẻ bị các quyển sách ấy đè chồng lên nhau thì lập tức lấy đống sách ấy ra. Đúng là toàn bộ thẻ tín dụng gồm 5 6 cái đều nằm dưới đống sách này. Cô vui mừng lấy toàn bộ chúng ra mỉm cười lẩm bẩm

“Hừ, mấy cái thẻ này chắc chứa không ít tiền, chỉ cần có chúng thì mình có thể sống thoải mái một thời gian rồi”

Sau đó cô ta đi ra đóng cửa phòng Thuần Dương lại, dọn dẹp hành lí mình bước xuống cầu thang thì vài ba cô người hầu còn sót lại đứng gần đó nhìn cô ta bằng ánh mắt ngạc nhiên. Tư Diệp nhìn họ cao mày nói

“Nhìn cái gì? Không bao lâu nữa tập đoàn Phó Thị sẽ bị phá sản, bây giờ căn nhà này sắp bị người ta thu mua lại rồi thì mấy cô còn dọn dẹp làm cái gì chứ? Chi bằng nghỉ việc hết đi”

Một cô người hầu ngạc nhiên lên tiếng hỏi

“Ơ...điều cô nói là thật sao? Tập đoàn Phó Thị sắp bị phá sản thật à?”

Tư Diệp đắc ý đáp

“Hừ, tôi nói dối các cô làm cái gì chứ? Chính vì thế cho nên Lạc Tư Diệp bây giờ tôi mới rời khỏi đây”

Rồi cô ta kéo hành lí lướt qua mấy cô người hầu nhếch môi tiếp lời

“Phó Thuần Dương anh ta bây giờ còn không đủ tài chính trả lương cho mấy cô đâu, mau rời khỏi đây đi”

Vừa thấy Tư Diệp đã đi mất, mấy cô nữ hầu nhìn nhau lo lắng nói

“Này, tôi thấy có chút lo, nghe nói chủ nhân bị tai nạn kết quả hai mắt không còn nhìn thấy gì rồi, e rằng không thể tiếp quản tập đoàn Phó Thị nữa, chúng ta có nên nghỉ việc không?”

Mấy cô gái kia cũng gật đầu đáp

“Tôi không làm nữa đâu, có lẽ tôi nên tìm một công việc khác thì hơn”

“Tôi cũng vậy a”

Vài tiếng sau toàn bộ nữ hầu trong nhà đã tự động dọn hành lí của mình rời khỏi mất. Khuya đến Tiểu Mễ tan làm quán cafe trở về, bước vào nhà cô ngạc nhiên nhìn xung quanh khi máy hút bụi bị vứt lung tung và rác cũng chưa kịp dọn. Cô lên tiếng gọi lớn

“A Lệ, Lý Quỳnh, Tiểu Xuyên, mấy cô đi đâu hết rồi sao lại dọn dẹp phòng khách dang dở thế này chứ?”

Không nghe thấy tiếng trả lời lại, cô đi vào phòng ngủ của mấy cô gái đó thì ngạc nhiên khi thấy dường như mọi đồ đạc và hành lí của họ đã biến mất. Cô lẩm bẩm tự hỏi

“Mấy người họ dọn đồ đi đâu cả rồi?”

...

Sáng hôm sau, Tư Diệp đứng trước máy ATM bỏ các thẻ vào vừa ấn mật mã vừa nhăn mặt lẩm bẩm

“Cái quái gì thế này? Sao lại không đúng?”

Cứ thế các thẻ cô cho vào đều báo sai mã pin, một vài thẻ nhập quá nhiều lần nên đã bị khóa đi mất khiến Tư Diệp nhíu mày khó chịu

“Đáng ghét, không lẽ anh ta đổi mật khẩu cả rồi, thế này thì làm sao mà rút tiền được chứ? Không phải mọi công sức của mình đều vô dụng cả rồi sao?”

Tại bệnh viện, Thuần Dương vẫn ngồi trầm tư trên giường, tay sờ lên cơ thể mình ngẫm nghĩ

(Dường như cơ thể cũng bớt đau đớn một chút rồi, nhưng bây giờ cho dù ban đêm hay ban ngày mình cũng không phân biệt được)

Chợt cánh cửa bật mở, Hiểu Nhiên bước vào nhìn anh, trên tay là túi trái cây mang đến. Anh nghe thấy tiếng động liền bật hỏi

“Ai vậy?”

Cô im lặng, tiến chân đi đến đặt túi trái cây lên bàn rồi quay sang nhìn anh. Vừa đứng trước mặt anh, cô nhìn đôi mắt mơ hồ ấy mà bật nghĩ

(Anh ta đúng là không thấy mình)

“Ai vậy? Tại sao không trả lời?”

Thuần Dương nheo mày hỏi, tay giơ lên xua về phía trước thì vô tình chạm phải ngực cô khiến anh ngạc nhiên, cô thì bật giật mình lùi ra phía sau một bước bật đỏ mặt, liền lấy tay ôm ngực mình lại lên tiếng hỏi

“Ưm...anh chạm vào cái gì thế hả?””

Bỗng anh sực ngạc nhiên nhăn trán mình nghĩ

(Giọng nói này...là Hiểu Nhiên ư? Không thể nào, chắc chắn là mình nghe lầm, làm sao cô ấy có thể đến đây được?)

Để thử lại độ chính xác có phải cô hay không? Anh giả ngây hỏi

“Nhưng tôi vừa chạm vào cái gì vậy? Nó mềm mềm...”

Chưa kịp nói hết câu cô đã ngượng mặt tức giận tát vào má anh một phát quát lớn

“Anh im ngay cho tôi”

Cú tát đã làm bên má anh bắt đầu nóng rát, anh sờ tay lên má mình với ánh mắt ngỡ ngàng có chút vui mừng bật nghĩ

(Đúng là cô ấy rồi)

Chợt cô quay sang lấy táo từ túi trái cây đã mang đến, nét mặt vẫn còn chút tức giận nói

“Thật tốt vì thấy anh vẫn còn sống, tôi có mang trái cây đến cho anh đây, anh muốn ăn không?”

Anh cố tỏa ra thái độ không vui bật hỏi

“Tại sao em lại đến đây?”

Cô ngạc nhiên trả lời

“Tôi đến thăm anh không được sao? Dù sao anh cũng từng là chủ của tôi nên khi hay tin anh bị tai nạn, tôi đã rất lo lắng”

Anh sực nhẹ lòng cúi mặt nghĩ

(Hóa ra cô ấy vẫn lo lắng cho mình)

Bỗng cô lấy ghế ngồi xuống trước mặt anh, tay cầm dao vừa gọt vỏ táo vừa nói

“Anh còn đau không? Tôi nghe nói mắt của anh không thể thấy được nữa cho nên rất tiếc”

Anh nheo mày hỏi

“Em quan tâm đến anh chỉ vì anh là từng là chủ của em sao? Hoàn toàn không có ý nào khác à?”

Cô ngạc nhiên đáp

“Đúng vậy, ngoài điều đó ra thì tôi còn có ý gì khác chứ?”

Rồi cô cầm miếng táo ấy giơ lên trước anh nói

“Tôi gọt táo rồi này, anh ăn đi”

“Không ăn”

Anh lạnh nhạt trả lời thì cô bật đứng dậy đáp

“Vậy à, anh không ăn thì tôi không còn lí do gì để ở đây nữa”

Sau đó cô buộc túi đựng táo lại định rời đi thì anh giơ tay lên khiến cô ngạc nhiên nheo mày hỏi

“Anh giơ tay lên làm gì vậy?”

Anh ngượng đáp

“Lấy táo em đưa chứ làm gì?”

Hiểu Nhiên khó hiểu hỏi

“Thật là lúc nãy còn nói không ăn cơ mà? Sao bây giờ lại muốn ăn rồi?”

Sau đó cô đưa miếng táo lên tay anh, anh liền đưa đến miệng ăn đi mất rồi lại nói tiếp

“Cho anh miếng nữa”

Cô đành ngồi xuống ghế trở lại gọt lấy miếng táo thứ hai rồi đưa cho anh nói

“Đây này”

Bỗng anh đưa tay ra định lấy miếng táo đó nhưng không biết chỗ nào, tay cứ giơ lên hụt xuống trong khoảng không thì cô chợt đau lòng, đành cầm lấy tay anh lại thì anh ngạc nhiên rồi đặt miếng táo ấy vào bàn tay anh nói

“Nó ở đây”

Anh cầm miếng táo đó lên miệng mình cắn nhẹ, bật cười nhạt nói

“Anh đúng là không thấy gì nữa rồi, em thấy có thấy buồn cười không?”

Nhìn nét mặt đau thương của anh, không hiểu sao mắt cô lại bắt đầu đọng một màn nước mắt rồi chảy dọc xuống má. Anh không thể nhìn thấy cô khóc mà nhai miếng táo ấy vào miệng nói tiếp

“Anh đã mong em đến thăm anh nhưng cuối cùng cũng mãn nguyện rồi, Diệc Thiên cậu ấy vẫn đối xử tốt với em chứ?”

Hiểu Nhiên lau nước mắt mình mỉm cười đáp

“Tốt lắm, chúng tôi ở bên nhau rất hạnh phúc”

Nghe vậy anh mỉm cười nhẹ, khẽ giọng nói

“Hiểu Nhiên, anh thật sự rất muốn thấy em cười”

Bỗng cô ngạc nhiên thì anh cúi mặt tiếp lời

“Nhưng tiếc là bây giờ không thể thấy được nữa, nếu chịu nhận ra sớm hơn thì anh nhất định sẽ không đánh mất em, chắc chắn thế”

Hiểu Nhiên hỏi

“Tôi có một thắc mắc, anh thật sự yêu tôi sao?”

Thuần Dương bật cười chỉ vỏn vẹn đáp một chữ “ừ” nhưng trong lòng lại đầy nghẹn ngào xót xa.

Hiểu Nhiên lại cắt thêm một miếng táo bật hỏi

“Tư Diệp thì sao? Không phải anh luôn miệng nói yêu cô ấy à? Thế lí nào bây giờ anh lại nói yêu tôi chứ?”

Anh trả lời

“Tư Diệp chỉ là do anh ngộ nhận, em đừng nhắc đến cô ta nữa, dù sao tư cách của anh bây giờ với em chỉ là người dưng không ai nợ ai, cảm ơn em đã đến thăm anh”

Cô đưa miếng táo ấy giơ đến miệng anh rồi đáp

“Được rồi anh ăn đi”

Anh vừa ăn vừa hỏi

“Phải rồi, hôm nay là ngày mấy?”

Cô đáp

“Hình như 3/8 thì phải, mà sao anh hỏi vậy?”

Anh lắc đầu đáp

“Không có gì, chỉ là 12/8 là ngày giỗ mẹ anh”

Cô ngạc nhiên

“Ngày giỗ của mẹ anh? Vậy...”

Anh tiếp lời

“Anh định sẽ đến mộ thăm mẹ mình nhưng bây giờ không thể tự mình đi được, em giúp anh được không?”

“Nhưng...”

Cô lưỡng lự thì anh bật cười nhẹ nói

“Nếu em không đi được cũng không sao, anh không ép đâu”

Một lát sau trên xe buýt đang chạy, Hiểu Nhiên vừa ngồi vừa cúi mặt nghĩ

(12/8 là ngày giỗ mẹ anh ta, không ngờ bản tính Phó Thuần Dương vốn khó ưa như vậy nhưng lại là một người con hiếu thảo, nghĩ lại mình không thể không giúp được)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.