Một lúc sau, cô đẩy xe lăn đưa anh tới một bãi cỏ trống sau nghĩa trang. Đó là nơi có gió thổi lồng lộng và những ngọn hoa cỏ mọc khắp xung quanh đang bị gió làm lung lây. Cô vừa dừng xe lại trên mảnh đất được phủ đầy cỏ dưới chân, phía trước là một giao lộ nhỏ tầm 3m có xe cộ đang chạy qua lại thì anh bật hỏi
“Em đang đưa anh đi đâu vậy?”
Cô đưa mắt nhìn bãi cỏ xanh quanh mình đáp
“Một bãi cỏ phía sau nghĩa trang mộ của mẹ anh”
Anh sực ngạc nhiên
“Sao em lại đưa anh đến đây? Không phải chúng ta nên đi về sao?”
Cô trả lời
“Thấy anh ở bệnh viện suốt nên tôi đưa anh đến đây hóng gió một tí, mà anh đói chưa?”
“Anh không đói, em đói à?”
Anh hỏi, cô chuyển mắt nhìn một quán ăn bên kia đường đằng xa nói
“Ừ, anh đợi một lát nhé, tôi qua kia mua đồ ăn và nước uống, sau đó sẽ trở lại ngay”
“Nếu vậy thì em đi đi”
Anh đành gật đầu đáp thì cô quay bước chân đi mất.
Nghe tiếng chân cô đã đi xa, anh thở dài nhắm đôi mắt lại, sau đó mở mắt ra chợt tiếc nuối lúc bản thân mình còn nhìn thấy, tại sao lại không tận dụng nó để đến những nơi thoải mái thế này. Anh thò tay vào túi quần mình lấy ra một chiếc cờ vạt màu đỏ, dù nó chỉ là chiếc cờ vạt bình thường nhưng anh xem nó là một báo vật quan trọng, bèn lẩm bẩm
“Có lẽ chỉ hôm nay mình và cô ấy mới đi cùng nhau, sau này thì sẽ không còn được như vậy nữa phải không?”
Đột nhiên một luồn gió mạnh ập đến làm chiếc cờ vạt trên tay anh bất chợt bay đi, anh giật mình vội bước chân xuống bãi cỏ rộng, cúi người đưa tay vừa mò lấy bãi cỏ dưới chân vừa tìm chiếc cờ vạt trong lo lắng
“Đâu rồi?”
Chiếc cờ vạt ở phía trước anh đã bay xuống nằm gọn trên giao lộ cách chỗ anh 5m. Thuần Dương cố đưa tay vừa nhấp chân mò mẫm xung quanh cố tìm chiếc cờ vạt quý giá của mình mà càng dần tiến về phía trước.
Lúc này tại quán ăn bên kia đường, Hiểu Nhiên đang đứng loay hoay vào quầy bán hàng. Chợt có một cậu bé đứng gần đó, tay lây mẹ mình đang đứng kề bên thì người mẹ ấy cúi xuống ngạc nhiên hỏi
“Chuyện gì vậy?”
Cậu bé trỏ tay về phía giao lộ đằng xa nói
“Mẹ, chú ấy đang làm gì vậy?”
Người mẹ ngẩn nhìn, Hiểu Nhiên cũng nhìn theo hướng trỏ tay của cậu bé kia thì to mắt kinh hãi, anh đang cúi người giữa làn đường trong xe cộ qua lại, tay vẫn mò dưới dưới chân tìm kiếm gì đó thì cô vội chạy đi. Đúng lúc ông chủ quán cũng vừa quay ra đưa túi thức ăn cho cô lên tiếng
“Thức ăn của cô...đây”
Nhưng ông bỗng ngạc nhiên khi thấy cô đã biến đâu mất dạng không một lời lẽ.
Lúc này cô từ quán ăn chạy đến anh vội lớn tiếng hỏi
“Này...anh đang làm cái gì vậy?”
Nghe thấy giọng cô, anh đứng dậy giữa đường thì có một chiếc xe oto chạy đến bất chợt dừng lại bóp cò ồn ào, cô chạy tới sát giao lộ nhìn anh đang đứng giữa đường nheo mày
“Tôi đã bảo anh ở yên đằng kia mà, sao lại đi lung tung chứ?”
Anh im lặng, cô vừa bước chân ra làn đường tiến về phía anh vừa nói
“Đứng yên đấy, tôi đưa anh vào ngay”
Chợt người lái xe oto đưa đầu ra ô cửa nhăn mặt cáo giận
“Này cô kia, sao lại để một người mù như vậy ra đường chứ?”
Cô quay lại đáp
“A...tôi xin lỗi”
Rồi cô kéo tay anh nói
“Đi theo tôi”
Khi cô vừa đưa anh trở lại chiếc xe lăn đằng bãi cỏ rồi tức giận hỏi lớn
“Anh có biết nghe lời không? Khi không lại đi ra đường như thế lỡ không may anh bị tai nạn thì tôi biết phải làm sao hả?”
Anh không trả lời một vài giây thì khẽ nói
“Em giúp anh tìm cờ vạt được không? Anh làm rơi nó rồi”
“Cờ vạt?”
Cô ngạc nhiên rồi cao mày
“Gì chứ? Anh bước ra đường nguy hiểm như vậy chỉ để tìm cờ vạt sao? Bỏ đi”
Anh bật đứng dậy đáp
“Không, nó là thứ quan trọng anh không thể bỏ nó được, nếu em không tìm giúp thì anh tự mình tìm vậy”
Anh bắt đầu bước chân đi thì cô lên tiếng
“Được rồi được rồi, tôi tìm giúp anh là được chứ gì, anh đứng yên đây nhé, không được đi đâu đấy”
Sau đó cô quay lưng bước chân ra giao lộ nhỏ nhìn xung quanh thở dài lẩm bẩm
“Trời ạ, có khi cái cờ vạt đó bay mất tiu luôn rồi, làm sao tìm đây?”
Vừa liếc mắt nhìn xung quanh chợt cô nhìn thấy một mảnh vải đỏ từ xa mắc kẹt vào tấm biển báo quảng cáo của một cửa hàng đối diện, liền đi đến ngẩn mặt lên nói
“Đúng rồi, chắc có lẽ đây là chiếc cờ vạt mà anh ta tìm”
Rồi cô nhón chân chìa tay lên lấy nó xuống, sau đó bỗng sực ngạc nhiên
“Chiếc cờ vạt này...”
Cô bỗng phút chốc nhận ra, liền ngẫm nghĩ
(Chẳng phải nó là quà của mình đã mua cho anh Diệc Thiên nhưng bất đắc dĩ phải tặng lại cho anh ta vào hôm sinh nhật sao?)
Sau đó cô đưa mắt nhìn anh ở đối diện đường lẩm bẩm
“Anh ta vì chiếc cờ vạt của mình mà bất chấp nguy hiểm để tìm nó ư?”
Nghe tiếng bước chân gần đến, anh lên tiếng
“Sao rồi? Em tìm thấy không?”
Cô im lặng một hơi rồi thốt hỏi
“Sao anh lại muốn tìm nó? Một thứ không đáng giá như vậy anh cũng có thể mua cái khác mà”
Bỗng anh nheo mày không vui
“Em nói gì vậy? Chiếc cờ vạt đó rất quan trọng với anh vì nó chỉ có một cái duy nhất, không có cái thứ hai đâu, nói như vậy là em vẫn chưa tìm được nó à?”
Cô nhìn chiếc cờ vạt mình đang cầm trên tay, lòng có chút tội lỗi ngẫm nghĩ
(Dù gì cái này mình vốn không phải dự định tặng cho anh ta, vậy mà anh ta lại xem trọng nó như vậy)
Cô bèn đáp
“Tôi xin lỗi, hình như nó bay mất tiu rồi”
Anh sửng người rồi vội bước chân đi nói
“Không được, anh phải tìm lại nó”
Cô liền kéo tay anh lại, ra giọng khó chịu hỏi
“Bây giờ anh không thấy gì thì làm sao đi tìm chứ? Với lại anh hại tôi lo lắng đến mức bỏ cả thức ăn ở cửa hàng rồi, đói chết đi được”
Nghe vậy anh đành cúi bộ mặt bất lực xuống, khẽ giọng nói
“Anh xin lỗi, hôm nay...em vất vả rồi”
Cô đáp
“Anh đừng tìm nó nữa, bây giờ ở yên ngay đây và đừng đi đâu như lúc nãy nhé, tôi lại cửa hàng lấy thức ăn rồi sẽ trở lại ngay”
Sau đó cô quay lưng bước đi được vài bước, bỗng anh nắm chặt lòng bàn tay mình nhăn nhẹ mặt vì bắt đầu cảm thấy bản thân mình thật vô dụng
“Mất rồi? Vậy là mất rồi? Tại sao mình lại bất cẩn đến mức đánh mất một thứ quan trọng như vậy chứ?”
Cô sực ngạc nhiên khi nghe thấy lời nói đó của anh bèn quay lại nhìn rồi nghẫm nghĩ
(Tôi định đưa lại cho anh chiếc cờ vạt này nhưng thấy thật có lỗi, chỉ vì mất đi thứ này mà anh trở nên khó chịu như vậy sao? Phó Thuần Dương, anh rốt cuộc đối với tôi là thật lòng thật dạ à?)
Buổi chiều cô đưa anh trở về căn phòng của bệnh viện, vừa đỡ anh lại giường mình thì cô lên tiếng hỏi
“Thế khi nào anh định xuất viện vậy?”
Anh im lặng, bỗng cô thấy hụt hẫn, có vẻ như vừa mất đi chiếc cờ vạt đã làm anh tiếc nuối, khiến toàn bộ tâm trạng vui vẻ lại tuột dốc đến vậy, cô đành tiếp lời
“Vậy tôi về đây, nếu cần gì thì anh gọi y tá cũng được”
Sau đó Hiểu Nhiên vừa quay đi, cô bước chân về phía cửa thì bất chợt anh lên tiếng
“Cảm ơn”
Cô sực ngạc nhiên liếc mắt ra phía sau mình, anh lại nói
“Cảm ơn em ngày hôm nay đã đưa anh đi thăm mộ mẹ mình, cảm ơn rất nhiều”
Cô quay lại, thấy ánh mắt anh vẫn ngó xuống đất thì bật đáp
“Không có gì”
Anh lại hỏi
“Giờ em về nhà Diệc Thiên sao?”
Cô gật đầu
“Phải, tôi đã chuyển đến đó sống rồi mà, xin lỗi vì đã không thể tìm được chiếc cờ vạt của anh”
Anh đáp
“Không, nếu đánh đổi nó chỉ để đi với em cả ngày hôm nay thôi anh cũng mãn nguyện rồi”
Cô cúi mắt mình xuống đất, lòng đang cảm thấy bối rối vì không biết việc mình lấy lại chiếc cờ vạt đó có đúng hay không? Chợt anh mỉm cười nhẹ tiếp lời
“Sống tốt nhé”
Nghe câu đấy, cô bật run lòng mình, cứ như một chút nghẹn ngào lại bắt đầu bộc phát đành quay lưng mở cửa nói
“Vậy tôi về đây, tạm biệt”
Cô ra ngoài đóng cửa lại mất, bỏ lại anh một mình trong căn phòng vắng lặng, anh đưa mắt về phía cửa sổ đang có gió bay vào, bèn lẩm bẩm
“Hôm nay là ngày cuối cùng, em sẽ không tới đây nữa phải không?”
...
Tối đến, Hiểu Nhiên ngồi trầm ngâm trong bồn tắm. Cô bắt đầu nghĩ về anh rồi lẩm bẩm
“Sao tự dưng mình lại cảm thấy Phó Thuần Dương đáng thương thế này? Giờ này anh ta chỉ có một mình ở bệnh viện, thật đơn độc”
Một lát sau cô bước xuống lầu thì dì Thất lên tiếng
“Hiểu Nhiên”
Cô ngạc nhiên
“Ơ...sao ạ?”
Dì Thất tiến tới hỏi
“Hôm nay Diệc Thiên thiếu gia không trở về sớm hơn ngày thường, cháu biết vì sao không?”
Cô liền sực nghĩ
(Phải rồi, anh Diệc Thiên đã nói sẽ đến Phó Thị thay Phó Thuần Dương quản lí, công việc của anh ấy ngày càng tăng lên như thế mà)
Sau đó cô nhìn dì Thất trả lời
“Có lẽ anh ấy làm việc chưa về thôi, dì Thất có chuyện gì sao?”
Dì Thất chợt thở dài, ánh mắt buồn lòng nói
“Thật tội nghiệp cho Thuần Dương thiếu gia, mới còn trẻ đã bị tai nạn mù lòa rồi, nhà họ Phó chỉ có một mình cậu ấy là con nối dỗi, nếu không nhìn thấy gì thì chẳng phải mọi thứ sẽ bị sụp đổ sao? Hơn nữa bây giờ cũng chỉ có thể sống đơn độc như vậy suốt đời”
Hiểu Nhiên khó hiểu hỏi
“Dì Thất, anh ta giàu có như vậy có thể thuê người chăm sóc mà, cần gì phải lo lắng chứ?”
Dì Thất đáp
“Cháu đúng là không hiểu chuyện, những người giàu có thường không gặp được kẻ thật thà, cháu tưởng tượng xem sẽ ra sao khi người cháu thuê vào nhà chăm sóc lại lấy cắp đồ trong nhà trước mặt cháu chứ? Như vậy mà được sao?”
Cô ngạc nhiên
“Phải rồi, anh ta đang bị mù, như thế sẽ không thấy gì cả”
Dì Thất lại thở dài tiếp lời
“Thật là bất hạnh, bị bạn gái phản bội đã gặp tai nạn về mắt, nếu mẹ cậu ấy còn sống chắc chắn sẽ rất đau lòng”
...
Tại quán cafe, chợt Hiểu Nhiên bước vào trong nhìn xung quanh, cô ngồi vào một bàn gần đó.
Một lát sau, Tiểu Mễ vừa đặt tách cafe lên bàn trước mặt cô lên tiếng hỏi
“Vậy ra hôm nay cô đến đây là muốn hỏi ý kiến của tôi về chuyện của chủ nhân à?”
Hiểu Nhiên gật đầu, ánh mắt bấn loạn nhìn xuống bàn đáp
“Phải, tôi không biết phải làm thế nào, khi thấy anh ta như vậy tôi thật không nỡ bỏ mặt anh ấy, cô nói xem tôi phải làm sao đây?”
Tiểu Mễ ngồi vào ghế rồi nhìn cô đáp
“Nếu lòng cô đã muốn quay lại thì tại sao không quay về đi, nhưng trước tiên cô và Lăng thiếu gia dạo này thế nào rồi?”
Hiểu Nhiên nhìn Tiểu Mễ trả lời
“Cũng bình thường, dù chúng tôi đã ở bên nhau và cuộc sống khá êm đẹp, nhưng từ khi hay tin Phó Thuần Dương bị tai nạn đến giờ tôi đã không yên tâm và luôn lo lắng, cô nói xem rốt cuộc tôi bị làm sao vậy chứ?”
Tiểu Mễ bật cười nhẹ rồi dùng thìa khuấy tách cafe của Hiểu Nhiên lên, đưa mắt nhìn cô hỏi
“Cô nghĩ lại xem, cô thật sự thích Lăng thiếu gia chứ?”
“Ý cô là sao?”
Hiểu Nhiên ngạc nhiên thì Tiểu Mễ nhìn cô đáp
“Cô cũng có thể thích Lăng thiếu gia bằng một loại tình cảm khác, đó không phải tình yêu, đương nhiên tôi sẽ không trách cô vì Lăng thiếu gia là một người hoàn hảo nên sẽ rất nhiều cô gái rung động nhất thời, giống như cô vậy”
Hiểu Nhiên cúi mặt nói
“Nhưng mà...tôi cảm thấy mình rất thích anh Diệc Thiên, tôi nghĩ mình đối với anh ấy là tình yêu thật”
Tiểu Mễ thở dài
“Tôi chưa từng có bạn trai nên về việc định nghĩa tình yêu cho cô hiểu là điều không thể, nhưng theo tôi quan sát được mọi thứ xung quanh cô, đối với chủ nhân cô có thể rất ghét ngài ấy trong những buổi đầu gặp mặt, nhưng về sau cô có cảm thấy ngài ấy khác hẳn lên không?”
Hiểu Nhiên chợt gật đầu
“Cô nói đúng, những ngày đầu tôi thật sự rất ghét anh ta, còn bây giờ thì không cảm thấy nữa”
Tiểu Mễ bật cười
“Tôi đã nhận ra ngài ấy thích cô từ rất lâu rồi, chỉ là do cô ngốc lúc nào cũng nghĩ đến Lăng thiếu gia nên hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc của ngài ấy thôi”
Hiểu Nhiên bật ngượng bĩu môi nói
“Cho dù anh ta thích tôi thì đã sao? Người tôi thích là anh Diệc Thiên cơ”
Tiểu Mễ đáp
“Thật à? Nếu đã thích Lăng thiếu gia thì cô nên quay về sống an nhàn bên anh ấy, còn về chủ nhân cô không nên quan tâm nhiều làm gì? Nếu cô luôn nghĩ đến ngài ấy thì chỉ có thể cô thích ngài ấy thôi”
Chợt Hiểu Nhiên nheo mày đáp
“Không đúng, tôi không thể nào thích anh ta được”
Tiểu Mễ đẩy tách cafe đã khuấy đều xong rồi đưa qua Hiểu Nhiên nói
“Đó chỉ là cảm nghĩ của tôi, về chuyện tình cảm của cô chỉ có một mình cô là người hiểu rõ nhất”
Bỗng Hiểu Nhiên chợt im lặng thì Tiểu Mễ đứng dậy ngượng hỏi
“Mà đúng rồi, hôm giờ...cô có gặp Lăng Nhất không?”
Hiểu Nhiên ngạc nhiên nhìn cô rồi lắc đầu
“Tôi không gặp, nghe nói anh ta nghỉ việc ở đây và về Lăng Thị quản lí rồi, cô không biết sao?”
Tiểu Mễ đáp
“Tôi mà biết thì hỏi cô làm gì chứ, kể từ khi nghỉ việc anh ta chả nói với tôi tiếng nào”
Hiểu Nhiên bật cười hỏi
“Vậy sao? Cô nhớ anh ta à?”
Tiểu Mễ đỏ mặt lấp mấp
“Làm...làm gì có, tôi không thèm nói chuyện với cô nữa”
Sau đó Tiểu Mễ quay lưng bỏ đi mất vì ngại ngùng thì Hiểu Nhiên cười nhẹ lẩm bẩm
“Đúng là dối lòng mà”