Nhiều ngày sau, vào một buổi sáng đẹp trời, tiếng chim ríu rít cùng với tiếng gió xào xạc đung đưa qua những hàng cây xanh được trồng bên ngoài, vẫn là căn phòng thân quen đó. Thuần Dương ngồi trên giường, tay vớ lấy một quyển sách trên tủ bàn bên cạnh dù không biết nó có tựa là gì? Đưa tay lật lên trang đầu tiên cũng không biết mình có cầm ngược sách hay không? Chỉ là muốn thử xem đã bao lâu rồi mình chưa hề đọc sách vì nó là thứ khiến bản thân của anh trước kia luôn cảm thấy chán chường. Cứ nghĩ mỹ thuật chính là con đường mà mình luôn theo đuổi, nào ngờ lại phải theo tình tiết nhận lấy sản nghiệp của gia đình và làm một ước mơ ham muốn xa vời bấy lâu bị dập tắt. Anh còn nhớ như in những năm tháng bị chính ba của mình nhốt vào phòng và bắt buộc phải đọc sách thay vì cứ cắm đầu vào tranh vẽ. Bỗng một vài tiếng gõ cửa vang lên “cộc cộc” phía bên ngoài khiến mạch suy nghĩ của anh bị dừng lại, anh lên tiếng
“Vào đi”
Cánh cửa bật mở, có hai người đàn ông mặc đồ đen đi vào, bộ dạng cúi đầu lịch thiệp nói
“Ông chủ, bọn tôi sẽ đưa ngài đến bệnh viện kiểm tra lại mắt”
Bỗng anh ngạc nhiên nheo mày hỏi
“Mấy người là ai vậy?”
Một người mặc đồ đen đáp
“Bọn tôi được Lăng thiếu thuê đến đây đưa đón bảo vệ ngài, từ nay ngài muốn đi đâu hãy gọi chúng tôi”
Thuần Dương thoáng có chút nực cười, chỉ cần nhắc đến Lăng thiếu hay Diệc Thiên, anh đều cảm thấy bản thân mình bất tài đến mức việc gì cũng có sự góp mặt của cậu bạn mình.
“Gì chứ? Bây giờ tôi thân tàn ma dại đến mức phải cần người đưa đón bảo vệ sao?”
Rồi anh bước chân xuống giường lên tiếng
“Được thôi, ra ngoài hết đi”
Nghe vậy hai người họ cúi đầu đáp
“Vâng”
Sau đó họ đi ra ngoài đóng cửa lại mất, anh đứng dậy thì lại một tiếng “kẹt” mở cửa vang lên, có hai người giúp việc mặc đồ nữ hầu đi vào mỉm cười dịu dàng nói
“Chủ nhân, bọn em phụ trách dọn phòng và giúp ngài thay đồ, ngài cần thay đồ ra ngoài đúng không ạ?”
Thuần Dương lại ngạc nhiên nheo mày
“Mấy cô...”
Bọn họ đáp
“Bọn em là nữ hầu mới vào làm, hi vọng có thể phục vụ chủ nhân thật tốt”
Thuần Dương lại không ngờ, vì sao bản thân biết rõ mình bận rộn đến vậy, Diệc Thiên lại còn âm thầm quan tâm đến anh, anh chỉ thắc mắc liền nghĩ
(Tất cả những thứ này...đều là do Diệc Thiên làm hết sao?)
Khi một cô nữ hầu đi lại gần anh tiếp lời
“Bọn em nghe nói chủ nhân không thể nhìn thấy gì, hãy để bọn em giúp ngài lựa quần áo và thay đồ”
Bỗng anh cảm thấy khó chịu bèn xua đuổi nói lớn
“Tôi không cần, ra ngoài đi”
Hai nữ hầu đó bỗng giật mình, liền cúi đầu lấp mấp đáp
“A...vâng, bọn em ra ngoài liền”
...
Một hồi sau, tại bệnh viện
Sau khi bác sĩ vừa kiểm tra hai bên mắt của anh thì bèn hỏi
“Phó Tổng, hiện giờ anh cảm thấy mắt của mình như thế nào?”
Anh ngồi trên ghế, đưa mắt về một hướng thẳng băng, đằng sau là hai người mặc đồ đen đứng chờ, anh đáp
“Rất chói và hình ảnh trước mắt đều mờ nhạt”
Vị bác sĩ thở dài đáp
“Phó Tổng, về tình trạng của ngài đúng là không thể cứu vãn, nếu ngài đồng ý làm một ca phẫu thuật thay mắt chắc chắn tỉ lệ sẽ thành công 98%”
Anh ngạc nhiên lẩm bẩm
“Phẫu thuật?”
Vị bác sĩ gật đầu
“Đúng vậy, là thay mắt anh với một đôi mắt bình thường khác, đương nhiên quan trọng vẫn là chờ người hiến mắt, vì không thể ai cũng làm điều đó được”
Một lúc sau, anh ngồi phía sau xe đang lái trầm mặc nghĩ
(Nếu có người hiến mắt mình có thể nhìn thấy trở lại, nhưng ai lại đi làm điều ngu ngốc đó chứ?)
Bỗng một người vệ sĩ lái xe quay xuống nhìn anh lên tiếng
“Ông chủ, ngài có muốn đi đâu nữa không?”
Anh đáp
“Trở về nhà đi”
Nhưng rồi anh sực nghĩ ra điều gì đó bèn đổi ý nói
“Không, hãy đưa tôi đến...một phòng khám của một vị bác sĩ tâm lý tốt nhất”
...
Phía bên kia, khi Hiểu Nhiên vừa bước ra từ một quán cafe lớn thì cô bất chợt nhìn thấy từ xa có một ông lão đang vừa đi vừa chống gậy trông rất khó khăn, đôi chân có vẻ yếu ớt nên từng bước đi chỉ nhấp mỗi chưa tới 20cm. Thấy vậy cô vội đi đến đỡ ông ta hỏi
“A...ông không sao chứ?”
Ông ta được cô đỡ đi nên vui mừng đáp
“Tôi không sao, cảm ơn cô”
Cô lại hỏi
“Người thân của ông đâu? Sao lại để ông đi ra ngoài nhọc nhằn thế này?”
Ông ta bật cười trả lời
“Ta sống độc thân, làm gì có con cháu nào chứ?”
Một lúc sau vừa đưa ông ta đến cửa nhà mình, cô ngẩn nhìn tấm bảng hiệu trước cửa nhà ông ấy bật ngạc nhiên
( Phòng khám tâm lí, ông ấy là bác sĩ tâm lí sao?)
Bỗng ông ta quay lại nhìn cô cười nói
“Do chân của ta bị tai nạn hồi tháng trước nên đi lại có chút khó khăn, nhờ gặp cô nên ta mới có thể trở về nhà an toàn”
Cô mỉm cười hiền
“Vậy lần sau ông đi đường nhớ cẩn thận nhé, hơn nữa cháu phải đi đây”
Ông ta gật đầu thì cô cũng định quay lưng đi, nhưng lại đúng lúc thay có một chiếc xe chạy đến rồi dừng một tiếng “kít” trước mặt hai người. Cô ngạc nhiên đứng nhìn thì từ chiếc xe đó có hai người mặc đồ đen bước xuống, tay đẩy cửa sau ra rồi nhìn một bóng dáng của người đàn ông khác mang kính râm bên trong xe lên tiếng
“Ông chủ, đã tới nơi rồi”
Lúc này cô không để tâm mấy, bèn nghĩ chắc có lẽ là người quen của ông lão này nên không có gì lo nghĩ nhiều.
Nhưng khi hai người vệ sĩ dìu vai người đàn ông đó bước xuống xe rồi đứng ngang nhiên trước cửa phòng khám, Hiểu Nhiên lại to mắt bật ngỡ ngàng vì đó không phải ai khác mà lại là anh, liền bật quay ra sau che mặt mình lại lúng túng ngẫm nghĩ
(Tại sao Phó Thuần Dương lại ở đây? Mà khoan đã tại sao mình lại phải che mặt?)
Chợt người đàn ông lúc nãy chống gậy nhìn anh đứng trước mặt bật hỏi
“Cậu muốn đến khám sao?”
Anh gật đầu đáp
“Phải, tôi muốn gặp bác sĩ Lý, cho hỏi ông ấy có ở đây không?”
Ông ta đáp
“Vậy thì thật may mắn, ta là bác sĩ Lý, mời cậu vào”
Ông lão bật quay lưng lại mở cửa rào còn hai người vệ sĩ kia thì đỡ anh đi vào trong mất, dù Hiểu Nhiên đang đứng trơ trơ bên cạnh nhưng vốn dĩ anh không hề nhìn thấy cô. Cô liếc nhìn khi cánh cửa phòng bệnh tâm lí đã đóng lại, lại không tin vào mắt mình bèn lẩm bẩm
“Phó Thuần Dương, không ngờ anh ta lại đến phòng khám tâm lí, không phải chứ?”
Sau đó cô lấp ló nhìn vào cửa sổ bên trong nhà qua cánh cửa rào, cũng chỉ thấy mỗi hình ảnh thấp thoáng bóng dáng anh ngồi trước mặt bàn của ông lão lúc nãy và nói chuyện gì đó thật khiến cô không khỏi tò mò.
Phía bên trong, anh vừa ngồi xuống nhưng vẫn mang khư khư chiếc kính râm trên mặt thì ông lão bật hỏi
“Xin thứ lỗi cho tôi nhưng cậu không thể gỡ chiếc kính đó xuống được sao?”
Anh nheo mày không vui đáp
“Tôi không thích, với lại ông mau kiểm tra cho tôi đi, tôi không có nhiều thời gian”
Chợt bác sĩ Lí tiếp hỏi
“Cậu tên gì? Với lại có việc gì khiến cậu gấp gáp như vậy trong khi đã muốn dự định đến phòng khám của tôi?”
Anh nheo mày
“Phó Thuần Dương, tôi chỉ là vô tình tìm được phòng khám của ông và tôi đang muốn kiểm tra bản thân mình lại một chút”
Bỗng ông ta thở dài nói
“Nếu vậy thì cậu có thể đi, tôi trước giờ chưa hề khám cho bệnh nhân nào mang tính tình khó chịu như cậu”
Anh sực nhíu mày
“Gì chứ? Bệnh nhân đến khám ở đây còn phải dựa vào thái độ vui vẻ nữa sao?”
Ông đáp
“Phòng khám của tôi trước giờ luôn như vậy, khi nào thái độ cậu tốt lên hẳn thì hãy đến đây”
Bỗng anh đứng phắt dậy quay lưng nói
“Không cần, tôi sẽ đến một bác sĩ khác”
Thế là chưa đầy 5 phút, anh đã bước ra ngoài với trạng thái cộc cằn khó chịu. Khi Hiểu Nhiên đứng bên ngoài đã thấy hai người vệ sĩ mở cổng rào ra cho anh, cô ngạc nhiên nghĩ
(Sao ra nhanh vậy? Chẳng phải anh ta vừa mới tới sao?)
Bỗng anh vội đi ra hỏi
“Đúng là khó chịu, hai người chắc đây là phòng khám nổi tiếng chứ? Sao lại đưa tôi tới một chỗ thô lỗ với khách hàng như vậy?”
Một người vệ sĩ cúi đầu đáp
“Ông chủ, nhưng theo như chúng tôi tra cứu trên mạng thì bác sĩ Lý ở đây là người đã hành nghề nhiều năm và có kinh nghiệm rất cao, cho nên...”
Anh không vui cắt lời
“Thế thì không cần khám nữa, tôi muốn về nhà ngay bây giờ”
Sau đó hai người họ mở cửa đưa anh lên xe rồi lái đi mất. Hiểu Nhiên đứng nhìn bóng dáng chiếc xe đi dần bèn thấy lạ
(Sao bây giờ thái độ của anh ta lại tệ như vậy? Không phải là bị bệnh thần kinh thật rồi chứ?)
Chợt ông lão vừa chống gậy bật mở cửa thì thấy cô vẫn còn đứng trước nhà mình, bèn ngạc nhiên hỏi
“Cô vẫn chưa về sao?”
Hiểu Nhiên quay lại nhìn ông ta thắc mắc hỏi
“A thật ra cháu có quen biết người đàn ông lúc nãy, anh ta đã làm gì sai sao?”
Bác sĩ Lý thở dài đáp
“Ta chưa bao giờ gặp phải tình trạng người nào đến khám mà lại tỏ ra thái độ khó chịu đến vậy? Thế là ta đuổi cậu ta đi rồi”
Cô ngạc nhiên thì ông ta tiếp lời
“Ta có thể hiểu được cậu ta đang rất ray rứt chuyện gì đó và đang dần dần khó chịu với mọi thứ xung quanh mình, cũng có thể nói tâm lí đang rất bất ổn”
Cô bật hỏi
“Thế là sao? Sao ông lại biết rõ tâm lí của anh ấy như vậy?”
Ông ta đáp
“Ta đã khám cho nhiều người nên vừa nhìn qua cậu ta khá có lòng tự trọng, ngay cả mắt mình không thể nhìn thấy nhưng cậu ta vẫn không dám thừa nhận rằng mình bị mù, nếu cô quen biết cậu ấy thì hãy an ủi động viên cậu thanh niên đó, khi nào tâm trạng cậu ta ổn định thì hãy đến đây gặp ta”
Nghe vậy cô gật đầu cười nói
“A...vâng, nếu vậy cháu xin phép đi đây, tạm biệt ông”
Buổi tối, cô nằm trên giường mình, ngẫm nghĩ về thái độ của Thuần Dương lúc sáng thật gay gắt kèm thêm lời của vị bác sĩ tâm lí đó lại nói, bèn nheo mày lẩm bẩm
“Tâm lí bất ổn, khó chịu với mọi thứ xung quanh”
Rồi cô bật ngồi dậy nhớ lại hôm cô đến nhà anh, anh đã quát tháo và đuổi cô về thì lại phồng má giận dỗi
“Chẳng phải hôm ấy anh ta cũng tức giận với mình như thế sao? Đừng có nói lúc đó do tâm lí bất ổn đấy chứ?”
Rồi cô chợt ngẫm nghĩ
(Nhưng nói cũng phải, với tình trạng mắt anh ta hiện giờ mình có thể hiểu được cảm giác đó vô cùng khó chịu, lại không có ai bên cạnh động viên, an ủi, vừa cô đơn lại thường xuyên mơ thấy ác mộng, nói không chừng kéo dài vài năm nữa, anh ta sẽ bị thần kinh phân liệt mất, có khi nào sẽ giống như mẹ mình và...”
Nghĩ đến đây, cô lại sợ anh sẽ tự tử nên đập hai tay vào má mình nhíp mắt lắc lư đầu nói
“Mình đang nghĩ bậy cái gì vậy trời?”
“Cộc cộc”
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, cô ngạc nhiên rồi lên tiếng
“Tới ngay đây”
Khi vừa bước xuống giường mở cửa ra và chợt thấy Diệc Thiên đang đứng trước mặt mình. Hiểu Nhiên mấp môi nhìn anh nói
“Ơ anh...”
Bất chợt anh đi đến ôm lấy người cô một cách mệt mỏi, kề đầu mình qua đầu cô khẽ nói với một giọng nhỏ nhẹ
“Hiểu Nhiên, để anh dựa vào người em một chút có được không?”
Cô bật ngạc nhiên
“Anh Diệc Thiên”
Đúng là mấy tháng nay Diệc Thiên khá bận rộn từ sáng đến tối nên ít khi về sớm và nói chuyện với cô, cô cũng hiểu được điều đó nên choàng hai tay ôm lấy anh cúi mắt khẽ hỏi
“Anh mệt sao?”
Chợt anh buông cô ra, tuy khá mệt mỏi nhưng anh lại mỉm cười để che giấu điều đó, đưa mắt nhìn cô đáp
“Không, chỉ là anh nhớ em”
Thấy nụ cười của anh thật êm đềm nên làm cô yên tâm hẳn, lại bật cười nhẹ hỏi
“Thật hiếm khi thấy anh về sớm, anh đã ăn tối chưa?”
Anh đáp
“Anh chưa ăn, vừa trở về nhà đã lên đây tìm em rồi”
Cô tiếp lời
“Thế thì chúng ta xuống ăn đi, em cũng chưa ăn”
Sau đó cô quay lưng bước đi dần thì anh thở dài, cứ như mọi mệt mỏi đều đã được tan biến trong phút chốc.
Vừa ngồi dưới bàn ăn, Hiểu Nhiên vẫn vô tư gấp thức ăn nhai đi trong miệng, chợt cô ngẩn nhìn Diệc Thiên thì lại thấy anh ngồi nhìn cô chầm chầm thì cô bèn hỏi
“Sao vậy? Anh không ăn à?”
Anh lắc đầu mỉm cười, tay cầm chén cơm lên nói
“À không, anh chỉ muốn hỏi là cả ngày hôm nay em làm gì?”
Cô đáp
“À hôm nay em vừa đi làm từ thiện ở một viện dưỡng lão, sau đó lại đến một quán cafe thư giản một chút, rồi...”
Bất chợt cô nhớ đến Thuần Dương thì bèn tiếp lời
“Rồi chỉ thế thôi”
Diệc Thiên bật cười
“Vậy sao?”
Cô cười hiền rồi hỏi
“Thế hôm nay anh làm gì? À em quên mất, dạo này em không thấy Lăng Nhất đâu nhỉ?”
Diệc Thiên đáp
“Lăng Nhất đang tập tành học quản lí công ty nên rất bận rộn, anh cũng không ngờ bây giờ nó lại thay đổi đến vậy, không biết có nhờ vào em không nữa?”
Cô cười gượng nói
“Làm gì có chứ, đó là do anh ấy thật sự muốn thay đổi mà”
Rồi cô nhìn anh tiếp hỏi
“Mà cho dù vậy, tuy đã có Lăng Nhất phụ giúp nhưng anh thường về rất trễ, có chuyện gì sao?”
Anh nhắm mắt trả lời
“Dạo gần đây công ty của Thuần Dương đang cạnh tranh với một công ty khác nên làm cho việc quản lí trở nên khó khăn hơn, hơn nữa anh cũng đã nói với cậu ấy về việc này và sẽ thay cậu ta gánh vác một thời gian để cậu ta có thể an tâm bình phục, nhưng hôm nay những người hợp tác họ đã nổi giận khi không thấy Thuần Dương xuất hiện trong một thời gian dài, họ đang lo lắng số tiền đầu tư vào để xây dựng một khu giải trí ở mãnh đất trống thuộc tập đoàn Phó Thị sẽ bị tuột mất nên vô cùng nóng vội muốn tìm gặp cậu ta, nhưng cậu ta lại không muốn gặp họ vì sợ mọi người bên ngoài sẽ biết cậu ta bị mù lòa, cho nên hồi chiều họ đã gây khó dễ cho anh”
Hiểu Nhiên sực ngạc nhiên lo lắng
“Vậy anh không sao chứ?”
Anh mỉm cười đáp
“Anh không sao”
Rồi anh đứng dậy nói
“Anh lên phòng tắm đây, đột nhiên thấy hơi nóng”
“Vâng, vậy anh đi đi”
Cô gật đầu đáp thì anh quay mặt đi mất, lại liền nhìn chén cơm của anh vẫn chỉ ăn mỗi một nữa bèn lo lắng ngẫm nghĩ
( Trông anh Diệc Thiên dạo này gầy đi hẳn, mình lại không thể phụ giúp anh ấy được chuyện gì? Với lại điều đáng lo nhất là nếu Phó Thuần Dương anh ta không chịu đến công ty họp mặt với các doanh nhân đã bỏ tiền vào hợp tác, sợ rằng anh Diệc Thiên sẽ phải gánh chịu lỗi lầm này thay anh ta mất)
Tại phòng Diệc Thiên, anh vừa lột chiếc áo vest bên ngoài để xuống nệm giường, liếc nhìn cánh tay mình đã bị băng lại vào lúc chiều đang còn chút đau nhói nên nhăn trán hồi tưởng
Cách đây vài tiếng trước, khi đang ngồi họp bàn giao cùng những người hợp tác của Thuần Dương trong một căn phòng đầy căng thẳng và ngột ngạt, một người đàn ông đã đứng dậy tức giận đập mạnh tay lên bàn ra giọng khó chịu với Diệc Thiên nói lớn
“Tại sao đã lâu như vậy rồi Phó Tổng, Phó Thuần Dương của tập đoàn này còn chưa đến gặp chúng tôi trong khi đang có một công ty khác nhất quyết đòi thu mua mảnh đất đó để xây dựng thêm một công ty riêng của họ, hơn nữa họ không ngần ngại làm khó các công nhân xây dựng vì biết chúng ta đang cố gắng làm một khu vui chơi giải trí ở đó, vậy mà tới bây giờ vẫn chưa thấy cậu ta đến giải quyết vấn đề này là sao hả?”
Diệc Thiên bật đứng dậy khỏi ghế ra sức thuyết phục đáp
“Xin ông hãy bình tĩnh, Thuần Dương có việc hệ trọng nên vẫn chưa tới đây được, nhưng cậu ta có bảo tôi sẽ thay thế cậu ta giải quyết chuyện này”
Bỗng người đàn ông đó sực thêm tức giận, anh vừa dứt lời đã xua tay bất ngờ ném ly nước về phía anh làm nó rơi xuống đập mạnh vào cạnh bàn khiến mảnh ly vỡ bất ngờ văng tứ tung vào lớp vải áo vest bên ngoài của Diệc Thiên nhưng may mắn thay anh vẫn an toàn, tuy nhiên anh lại bị một mảnh ly khác văng vào cánh tay phải mà bất chợt rướm máu đỏ nhỏ giọt xuống đất dần, còn người đàn ông đó lại nhăn mặt quát tháo
“Nhưng người bọn tôi họp tác là cậu ta, không phải cậu và bọn tôi cần cậu ta đến đây ngay lập tức”
Anh bật mấp môi, tay trái vịn lấy tay phải mình che vết thương lại cúi mắt nói
“Tôi nhất định sẽ bảo Thuần Dương đến đây giải quyết mọi việc, xin các ngài đừng nóng vội”
Bỗng mấy người họp tác khác đứng dậy tiếp lời
“Chúng tôi sẽ chờ tin Phó tổng tới đây giải thích hết mọi chuyện và sớm giải quyết mảnh đất đó, nếu không thì mau bồi thường toàn bộ số tiền bọn tôi đã bỏ vào đi”
Vài phút sau họ cũng bỏ về mất, Diệc Thiên lại ngồi ngã người ra ghế giữa bàn họp nhíp mắt nắn trán mình.
Lúc này quay về thực tại, anh mệt mỏi bước vào phòng tắm. Vốn dĩ anh không thể thay thế Thuần Dương trong dự án xây dựng khu vui chơi giải trí này, cũng không biết cách làm thế nào để Thuần Dương có thể đến công ty trở lại, cuối cùng đành mím môi tự nhủ với lòng mình sẽ cố gắng thuyết phục những nhà đầu tư khó tính này bằng tất cả mọi giá.