Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 76: Chương 76




Cô có điện thoại à?”

Anh hỏi, cô lấp mấp

“À ừ...chồng tôi gọi thôi, vì hôm nay tôi đi làm khá sớm nên anh ấy lại lo lắng ấy mà”

Nghe vậy Thuần Dương nhắm mắt, trán hơi nhăn lại

“Vậy thì đi nghe đi, đừng để chồng cô đợi lâu”

“Được rồi”

Cô vừa dứt lời, vội đứng dậy đi cách xa anh vài mét, cách đó cô đặt tay lên lan can của sân thượng, tay kia cầm chiếc smartphone bắt máy hỏi

“Alo, anh gọi em có chuyện gì vậy?”

Giọng Diệc Thiên có vẻ khàn trầm hơn hẳn mọi ngày, các tiếng ho “khụ khụ” cứ vang vọng ra từ bên đầu máy khiến cô bật ngạc nhiên, bèn nhăn trán lo lắng hỏi

“Anh Diệc Thiên, anh đang ho sao? Anh có ổn không đấy?”

Phía bên kia, Diệc Thiên vừa lau đầu mũi mình qua miếng khăn giấy khô trên tay, cố gượng giọng cầm điện thoại trả lời

“À thời tiết dạo này có vẻ hơi lạnh, anh không sao đâu”

“Nhưng anh đã uống thuốc chưa đấy? Anh đang ở đâu vậy?”

Cô vội gấp rút hỏi trong lo lắng, cũng chẳng để tâm đến việc dù ai đó có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của mình. Vì ở sân thượng này, ngoài Thuần Dương và cô ra thì làm gì có ai khác. Cũng vì tính chủ quan ấy, lạ lùng thay giọng nói của cô đã bất giác lọt vào tai Thuần Dương đang ngồi cách đó vài ba mét. Vì nghe thấy giọng của phụ nữ thấp thoáng đâu đó xung quanh, anh đã cố lắng tai nghe từng chữ một, tiếc thay tiếng gió và các tiếng động đậy của các nhánh cây cảnh được trồng trang trí gần ấy đã làm anh không thể nghe rõ ràng.

Và rồi cuộc gọi điện cũng kết thúc, cô tiến tới gần chỗ anh ngồi thì anh lên tiếng hỏi

“Sao vậy? Cô đã nghe điện thoại xong rồi à?”

“Phải, tôi có việc gấp nên phải về đây, ngày mai tôi lại đến”

Hiểu Nhiên vừa trả lời, tay gỡ cặp kính tròn trên mắt mình xuống rồi gập lại bỏ gọn vào hộp đựng kính trên tay. Có lẽ vì quá lo lắng cho Diệc Thiên, cô quên mất hẳn cả việc giả giọng nói của mình, hành động trong vội vàng gấp gáp.

“Cộp cộp cộp”

Khi các tiếng giày cao gót của cô đang dần dần bước đi xa đến lúc vụt mất bóng. Một cơn gió thổi mạnh qua người anh đang ngồi trên chiếc ghế gỗ trong mơ hồ, anh đờ người, đôi môi hở nhẹ, giọng nói đó anh không thể nào quên được, càng không thể không biết đó là ai.

Buổi chiều, Hiểu Nhiên vừa bắt taxi xuống trước tập đoàn Lăng Thị. Đi được một đoạn từ bên ngoài và bước ra từ thang máy, cô vội vã tiến tới căn phòng của tổng giám đốc đang ở gần ngay trước mặt. Hai tay đẩy mạnh cánh cửa đen nhoáng kia, giọng cất lên gọi lớn

“Anh Diệc Thiên, anh...”

Cửa vừa đẩy ra, cô sực ngạc nhiên im lặng với căn phòng máy lạnh, đầy các tủ gỗ đựng các tập giấy tài liệu và hồ sơ, thêm vào đó là một mùi hương thơm toát ra từ căn phòng thoang thoảng qua đầu mũi.

Đặc biệt hơn ở giữa căn phòng đó, chỉ có mỗi một chàng trai đang ngồi trước bàn làm việc máy tính, tay chăm chú cầm bút trong các mớ hỗn tạp của giấy tờ. Chàng thanh niên ấy vừa ngước lên vì nghe thấy tiếng mở cửa, Hiểu Nhiên thì lại mấp môi nhìn anh ta chầm chầm lên tiếng

“A...anh là...”

Thấy cô, anh ta bỏ hẳn cây bút xuống bàn, đứng dậy tiến tới gần cô bằng một vóc dáng lịch lãm và sang trọng, mỉm cười đáp

“Đừng nói là quên tôi rồi đấy nhé, lâu quá không gặp”

Hiểu Nhiên trơ hẳn cả hai mắt ngẩn nhìn cậu thanh niên kia trước mặt, anh ta mặc một bộ vest đen và chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc đen mượt cùng với gương mặt đẹp trai anh tú đến rạng rỡ vô cùng.

“Anh là....anh...”

Anh ta bật cười nhẹ

“Bạch Hiểu Nhiên, chỉ mới có vài tháng thôi đấy, quên cả Lăng Nhất tôi đây thì cô thật quá phũ phàng rồi”

“Lăng Nhất, anh là Lăng Nhất sao?”

Cô hỏi trong sự kinh ngạc, Lăng Nhất lại cười đáp

“Là tôi thì sao? Vừa định hỏi là ai dám tự ý mở cửa phòng làm việc của tôi, may ra đó là cô nên tôi tha cho đấy”

Anh cười hiền, cô trỏ tay vào mặt anh chưa hết sự bàng hoàng hỏi lớn

“Nhưng tại sao tóc anh lại màu đen, vừa rồi đi vào tôi cứ tưởng...”

Lăng Nhất che miệng phì cười

“Tưởng tôi là Diệc Thiên chứ gì? Xem ra cô phải thất vọng rồi, vì bây giờ tôi phải nhuộm lại tóc đen để thay thế cho Diệc Thiên làm việc ở đây nên tôi và anh ta sẽ giống nhau đến mức 98% đấy”

Cô nhăn mặt, khoanh hai tay xoay lưng giận dỗi nói

“Hừ, cho dù thế nào tôi cũng sẽ nhận ra, bởi vì anh Diệc Thiên đẹp hơn anh rất nhiều”

Lăng Nhất cau mày, tay đặt lên vai cô xoay mạnh lại hỏi

“Cô nói vậy là sao? Không lẽ tôi không đẹp trai?”

Cô phủi tay anh ra đáp

“Đương nhiên vì anh ấy không có lòng tự cao như anh, mà cũng phải, dạo gần đây anh bận lắm sao? Tiểu Mễ cứ nhắc anh mãi đấy”

“Tiểu Mễ? Cô ấy nhắc tôi làm gì? Với lại cô cũng biết dạo này tôi rất bận với cái tập đoàn Lăng Thị này mà, làm gì có thời gian đến quán cafe gặp gỡ mọi người chứ”

Anh ngạc nhiên nói, Hiểu Nhiên bĩu môi hỏi

“Nhưng không lẽ anh không thể dành ra một vài giờ đến gặp mọi người sao? Với lại gần sắp tới sinh thần của Tiểu Mễ rồi, tôi còn đang lo lắng không biết sẽ tổ chức cho cô ấy thế nào đây”

“Vậy à, nếu vậy tôi sẽ chuẩn bị quà cho cô ấy, tiếc là tôi không thể dự sinh nhật của cô ấy được, có gì cô giúp tôi chuyển lời nhé”

Anh vừa nói, bộ mặt ngây thơ không hiểu chuyện càng khiến Hiểu Nhiên tức tối nói lớn

“Đừng có nhờ tôi, sao anh không tự giác tạo sinh nhật cho cô ấy, với lại dạo này tôi bận lắm nên không có thời gian đâu”

Lăng Nhất ngơ ngác hỏi

“Nhưng tôi cũng bận mà, cô không tổ chức thì ai tổ chức chứ?”

Cô cau mày, hai tay khoanh lại trong bất mãn

“Tôi không biết, cuối tuần này anh tự mình mà lo liệu, với lại anh Diệc Thiên đâu rồi? Tôi đến tìm anh ấy cơ mà”

Lăng Nhất đáp

“Anh ta đã không đến Lăng Thị này được một tháng rồi, cô đến đây thì chỉ có thể tìm thấy mỗi Lăng Nhất tôi đây thôi”

Dứt lời anh cười kháu khỉnh, Hiểu Nhiên bật xoay người nói

“Nhưng người tôi cần tìm là Lăng Diệc Thiên, anh bớt trêu ghẹo tôi đi”

Sau đó cô bước chân tới cửa định bỏ đi, nhưng bèn quay mặt lại nhìn anh tiếp lời

“Chuyện về sinh nhật của Tiểu Mễ, anh giúp tôi tổ chức cho cô ấy trước nhé, xem như là tôi nhờ, tôi cũng chỉ muốn cô ấy được vui thôi”

Dứt lời, tiếng “cạch” mở cửa cũng vang lên, chưa đầy một giây bóng dáng của Hiểu Nhiên đã bước ra vụt mất. Cửa vừa khép lại, Lăng Nhất vẫn đứng đờ cả người, hai tay bỏ vào túi quần rồi mỉm cười buồn lẩm bẩm

“Cô muốn người khác được vui, nhưng còn tôi thì sao đây?”

...

Tại phòng làm việc của Thuần Dương thuộc tập đoàn Phó Thị. Ánh đèn vừa bật lên làm sáng cả căn phòng nhạt nhẽo. Diệc Thiên dựa người ngồi xuống chiếc ghế xoay trước bàn làm việc của tổng giám đốc mà thường ngày người ngồi đó sẽ là Thuần Dương đảm nhiệm. Tiếng ho “khụ khụ” lại vang lên khắp cả căn phòng, anh lắc nhẹ hộp thuốc xuống bàn làm rơi ra vài viên thuốc màu trắng, sau đó bỏ hẳn chúng vào miệng rồi uống một cốc nước nuốt đi.

“Cộc cộc cộc”

Bỗng các tiếng gõ cửa vang lên liên hồi, cứ nhỡ là thư kí nên anh lên tiếng phản đáp

“Vào đi”

Cánh cửa bật mở, tiếng giày cao gót bước vào, Hiểu Nhiên nhìn bóng dáng chàng trai đang ngồi ở bàn làm việc vội lên tiếng

“Anh Diệc Thiên”

Nghe thấy giọng cô, anh lật đật vét đi hộp thuốc giấu xuống gầm bàn, đứng dậy mỉm cười nhìn cô hỏi

“Hiểu Nhiên, là em đến đấy à? Anh còn nhỡ là thư kí cơ đấy”

Cô bước tới gần anh, đặt gọn chiếc túi xách lên bàn làm việc sau đó nhăn mày nói

“Vì nghe tiếng ho của anh qua điện thoại, em đã gấp gáp tới đây, anh có cảm thấy khó chịu gì trong người không? Vẫn ổn đấy chứ?”

Diệc Thiên bật cười

“Chỉ là ho thôi mà, với lại chiều này anh đã uống thuốc nên hình như hết rồi, chỉ vì như vậy mà em tới đây gặp anh sao?”

Cô chấp hai tay sau lưng, lượn lờ đi qua các tủ kệ giấy tờ

“Đương nhiên, mà anh đã xong việc chưa đấy? Với lại thời gian gần đây các nhà đối tác của Phó Thuần Dương có làm khó anh không?”

Diệc Thiên cố mỉm cười, nét mặt hơi nhằn nhọc đáp

“Không, họ vừa bàn luận với anh lúc chiều nay, về mảnh đất trống đang trong dự án xây dựng khu vui chơi đó anh cũng đã giải quyết xong rồi, em đừng lo”

Cô vẫn loay hoay tò mò xem các trang tài liệu khắp trên kệ tủ, vì đã lâu như vậy rồi cô mới có thể được bước chân tới căn phòng làm việc của Thuần Dương, kể từ sau khi mình không còn là nhân viên của công ty này được một khoảng thời gian không ít cũng không nhiều.

“Nếu Phó Thuần Dương không thể nhìn thấy được nữa...tập đoàn Phó Thị này sẽ như thế nào?”

Cô vừa hỏi, vừa quay lại nhìn Diệc Thiên bằng một ánh mắt tiếc nuối, Diệc Thiên ngạc nhiên, bèn cúi mặt, ánh mắt đầy não lòng trả lời

“Biết làm thế nào được, vì cách duy nhất đó là thay mắt, anh không nghĩ việc này sẽ dễ dàng”

Hiểu Nhiên tiếp hỏi

“Vậy là vô phương cứu chữa rồi sao? Nếu Phó Thuần Dương bị mù cả đời, ai sẽ chăm sóc anh ta chứ?”

Diệc Thiên ngạc nhiên nhìn cô, anh không hiểu tại sao cô lại có thái độ lo lắng đến thế, anh đã để ý chuyện này từ lúc cô đến bệnh viện xem tình trạng của Thuần Dương, và cô đã trầm tư não lòng cùng cực suốt mấy ngày trời.

“Hiểu Nhiên, việc cậu ấy không có người chăm sóc cũng là lẽ đơn thuần, vì Thuần Dương khá bất mãn với gia đình và những người xung quanh, nên việc cậu ta không có người bên cạnh chăm sóc cũng đúng”

Cô quay lại nhìn anh, bĩu môi tới gần anh nói

“Nhưng dạo gần đây anh hay về trễ lắm, với lại anh đã chắc mình khỏi bệnh rồi chứ? Vì em thấy nét mặt anh hơi tái đi”

Diệc Thiên vẫn mỉm cười, nghiêng nhẹ đầu cố tỏa ra bình thường bảo

“Anh không sao, với lại công việc ở đây cũng xong rồi, chúng ta về thôi”

“Vâng”

Cô gật đầu, sau khi vừa tắt đèn đi thì căn phòng cũng thoáng chốc tối tăm hẳn. Tiếng “kẹt” của việc kéo cửa cũng vang lên, sau đó hai người cùng bước ra khỏi phòng mất.

Buổi tối vừa tan việc, Lăng Nhất vừa lái xe trên đường với tâm trạng não nề lại nặng lòng. Anh định sẽ ghé sang một quán rượu gần đó uống cho khuây khỏa, nhưng khi vừa dừng xe và tấp vào một con lề, bất chợt anh nhìn thấy Tư Diệp cũng vừa bước ra khỏi cửa quán.

Anh ngạc nhiên, định giơ tay mở cửa bước xuống xe, nhưng lại thấy có một gã đàn ông kì lạ cũng từ quán rượu bước ra ngay sau đó, đi đến khoác lấy vai Tư Diệp cười khúc khích bảo

“Vậy chuyện của chúng ta cứ như vậy mà thỏa thuận nhé, tiền lão tử đây cũng đã đưa cho cô, tối hôm nay cô phải phục vụ cho khách hàng của tôi thật tốt đấy”

Nghe vậy Lăng Nhất bật ngạc nhiên, anh tiếp tục ngồi trong xe quan sát Tư Diệp ngẫm nghĩ

(Tên đó vừa nói gì vậy? Phục vụ cho khách hàng của hắn là ý gì?)

Sau khi nhìn thấy Tư Diệp bước lên một chiếc xe đậu ngay trước xe anh cùng với gã đàn ông đó, họ bắt đầu lái đi thì anh thầm nghĩ

(Mình có nên đuổi theo không? Nhưng rõ ràng Tư Diệp cô ta đang có thai? Sao có thể đi phục vụ khách gì đó được? Hi vọng mình không nghĩ hiểu nhầm tới mức đó)

Được một lúc đắn đo do dự, động cơ chiếc xe phía trước anh cũng dần dần vang lên rồi lái đi, anh mới quyết định sẽ đuổi theo xem thử, tự hỏi rốt cuộc Tư Diệp và gã đàn ông kia sắp định đi đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.