Tại sân thượng
“Anh cũng biết đấy, anh Diệc Thiên đã vì anh chịu gánh mọi hậu quả của tập đoàn Phó Thị gây ra, ngay lúc này các nhà đối tác họ thật sự rất tức giận, nếu anh không chịu đến giải quyết sớm nhất thì có thể anh ấy sẽ...”
Hiểu Nhiên ngồi trên chiếc ghế gỗ với nét mặt vô cùng lo lắng, cố gắng dùng mọi lời lẽ, buộc miệng giải thích nhằm thuyết phục Thuần Dương đến công ty nhưng chưa kịp nói hết câu, anh đã ngắt lời cô bằng một chất giọng ảm đạm, khó ưa lẫn đầy nhu nhược nói
“Đủ rồi, vậy ra mấy ngày qua cô bày trò là để giúp Diệc Thiên sao? Bạch tiểu thư vì bạn trai mà đến tận đây lừa Phó Thuần Dương tôi bằng cái trò chơi bác sĩ thì cô quá ngu ngốc rồi, giờ thì nhanh chóng rời khỏi nhà tôi ngay đi”
Hiểu Nhiên ngẩn nhìn anh, đã thấy nét mặt Phó Thuần Dương trông khó coi đến cực độ, cô đứng dậy, chấp hai tay trước mặt anh, ra vẻ đáng thương nói
“Anh không thể phũ phàng như thế được, đó là công ty của anh mà, không lẽ anh nhẫn tâm muốn nhìn anh Diệc Thiên gánh hết trọng trách giúp anh sao?”
Thuần Dương nheo mày, không phải vì anh không muốn đến công ty giải quyết, nhưng vì thấy cô cứ cố gắng dùng đủ mọi cách thuyết phục anh đến công ty chỉ để giúp cho Diệc Thiên đã khiến thâm tâm anh tràn đầy phẫn nộ.
“Đó là chuyện của tôi, sao cô không giỏi quay về và nói với Diệc Thiên hãy lo chuyện của cậu ta đi, tại sao phải đến công ty tôi gánh vác trọng trách làm gì? Bộ cậu ta rỗi hơi lắm sao?”
Hiểu Nhiên bắt đầu tức giận, co bàn tay nắm thành quyền lên trước mặt Thuần Dương.
(Cái tên này là đang thật sự muốn ăn đấm mà, mình phải thông não hắn ra mới được)
Sau đó cô hạ giọng, kìm chế cơn tức tối nói
“Sao anh có thể nói như vậy với người đã giúp anh chứ? Nếu không nhờ anh Diệc Thiên, tập đoàn Phó Thị của anh đã rơi vào tình trạng bế tắc từ tháng trước kìa”
Bất chợt Thuần Dương đứng dậy, gục mặt xuống đất, răng hàm nghiếng chặt, giọng hơi run run như muốn khóc.
“Cái gì cũng Diệc Thiên, Diệc Thiên, cô không biết nhắc tới tên người khác trước mặt tôi sẽ khiến tôi khó chịu hay không vậy?”
Cô hơi ngạc nhiên, người lùi lại, bèn chớp chớp mắt nhìn anh thơ ngây hỏi
“Tôi nhắc tên anh ấy thì sao hả? Anh có ngon thì đến công ty giải quyết chuyện của mình đi, nếu không tôi sẽ bảo anh Diệc Thiên bỏ mặc anh, bỏ mặc cả tập đoàn Phó Thị của anh cho mà xem”
Thuần Dương giận quá hóa cười
“Bạch Hiểu Nhiên, em hà khắc gì phải làm cho tôi tức giận? Tôi không thể ghét bất cứ điều gì xảy ra với mình, ngay cả khi đôi mắt tôi không thể nhìn thấy, nhưng điều tôi ghét nhất chính là em, chính em đã mang đến cho tôi cảm giác được yêu thêm một lần nữa nhưng em cũng phũ phàng dập tắt trái tim tôi, em về đi, chuyện của tôi, tôi tự giải quyết”
Nói xong anh xoay lưng đi, Hiểu Nhiên cũng nhận ra tâm trạng của anh, bèn rũ mắt xuống đất như một người tội lỗi, khẽ bảo
“Đúng là tôi đã làm thế với anh, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận được, vì người tôi thích hiện giờ là anh Diệc Thiên, tôi cũng chỉ đến đây thuyết phục anh thôi, hi vọng anh không vì tôi mà bất hòa với anh ấy, hai người đã là bạn rất thân, anh ấy luôn rất lo lắng cho anh, anh nên biết điều đó”
Dứt lời, cô mang túi xách lên vai, quay lưng bước đi mất.
Phía dưới nhà, thấy Hiểu Nhiên từ thang máy bước ra, nét mặt không vui, cả sắc khí như một tảng đá đè nặng, Tiểu Mễ thấy lạ, bèn bật hỏi
“Hiểu Nhiên, sao trông mặt cô buồn bực vậy? Có chuyện gì sao?”
Hiểu Nhiên đi đến Tiễu Mễ, thở dài ũ rũ nói
“Tôi đã nói hết cho Phó Thuần Dương nghe rồi, nhưng anh ta vẫn lại tỏa thái độ đuổi tôi đi, giờ tôi phải làm sao đây?”
Tiểu Mễ ngạc nhiên, bèn cười nhẹ trấn an bảo
“Hiểu Nhiên, cô đừng lo, tôi nghĩ chủ nhân trong lúc tức giận nên mới thế thôi, biết đâu ngày mai ngài ấy chịu đến công ty thì sao?”
Hiểu Nhiên chán chường, ngã người xuống ghế sofa bên dưới, đầu dựa vào thành ghế, ngẩn mặt lên trần nhà buồn bã nói
“Lúc nãy anh ta tức giận lắm, tôi không dám chắc anh ta sẽ chịu đến công ty không nữa, nếu như Phó Thuần Dương không chịu đi thì tôi phải làm sao đây?”
“Ngài ấy không hề nhìn thấy, tôi nghĩ chủ nhân có đến công ty cũng sẽ rất khó khăn, cô không thấy thế sao?”
Tiểu Mễ tiếp lời, Hiểu Nhiên bèn gạt ngón tay lên miệng, suy ngẫm một lúc.
“Cô nói cũng đúng, sẽ như thế nào nếu anh ta bước vào phòng họp với cặp mắt mù lòa như thế nhỉ?”
Cô bắt đầu tưởng tượng, khi Thuần Dương bước vào trong phòng họp trước bao người đối tác, bất chợt vấp phải bậc thềm mà ngã úp mặt, nhào lộn xuống gầm bàn,nghĩ đến đây cô cảm thấy buồn cười, bèn hả họng hốc mồm trước mặt Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ chớp chớp mắt nhìn Hiểu Nhiên đang ôm bụng cười lăn lóc trên sofa bằng một ánh mắt kì lạ trong chất vấn.
“Hiểu Nhiên, cô cười gì vậy?”
Hiểu Nhiên dừng cười, bèn ho lên một tiếng trở về với hình thái nghiêm túc.
“A hèm...tôi nghĩ kĩ rồi, có lẽ tôi sẽ đi cùng anh ta đến công ty”
...
Sáng hôm sau, Thuần Dương ngồi trên xe được tài xế lái đến công ty,cuối cùng anh cũng quyết định khoác lên một bộ đồ vest làm việc của mình, thầm tự hỏi
(Hôm qua rõ ràng mình còn không muốn đến công ty, tại sao bây giờ lại thay đổi suy nghĩ nhanh đến thế?)
Trong lúc này, Hiểu Nhiên đứng trước cổng tập đoàn Phó Thị, cứ mãi hi vọng Thuần Dương sẽ đến nên cô đã thầm cầu nguyện khẩn phật vái trời suốt tối qua.
Lúc này cô chấp tay, nhắm mắt lẩm bẩm dù không biết có bao người đi ngang nhìn cô bằng một ánh mắt kì lạ.
“Xin Phật Tổ Như Lai, xin mây xin gió, xin cả cát và biển khơi độ lòng thương xót, con tên Bạch Hiểu Nhiên, xin người hãy làm Phó Thuần Dương đến công ty càng sớm càng tốt, chứ con đứng đây từ sáng đến giờ nắng quá a”
Bất chợt có một chiếc xe oto dừng lại ngay trước mắt cô, Hiểu Nhiên mở mắt ra, mới thấy một người tài xế đi đến mở cửa xe sau cho ai đó, và người bước xuống không ai khác chính là Phó Thuần Dương.
Cô mừng rỡ tột độ, thoáng chốc nghĩ
(Thần linh thật có hiệu quả, mình chỉ vừa cầu xin một chút thì đã thành hiện thực rồi, con cám ơn người Tề Thiên Đại Thánh)
Ngay khi người tài xế kia thận trọng dìu dắt Thuần Dương bước xuống xe, anh mang một chiếc kính râm, nhìn vào ai cũng nghĩ là một tổng tài đầy khí chất phong độ, bỗng người tài xế kia lại nhìn anh, khẽ hỏi
“Ông chủ, có cần cầm theo gậy không?”
Anh ta kéo một chiếc gậy dài hơn 1m từ trong xe ra đưa cho Thuần Dương, nhưng lại bị anh xua tay cau mày nói
“Không cần”
Sau đó anh quay lưng, người tài xế kia lại lo lắng vì anh không hề thấy đường, lại lên tiếng
“Ông chủ, tôi thấy những người khiếm thị thường dùng chó dẫn đường, nếu anh muốn tôi sẽ ra ngoài mua một con đem về hỗ trợ cho anh”
Bỗng Thuần Dương khựng chân lại, lòng tự trọng lại dâng cao, bèn nghoảnh mặt nhăn nhó quát
“Ý anh nói là tôi bị mù sao? Anh có tin tôi đuổi việc anh hay không hả?”
Người tài xế bỗng giật mình bàng hoàng, một lời cũng không dám hó hé. Hiểu Nhiên đi đến, nháy mắt với người tài xế kia ra vẻ mặt tự tin, khẽ bảo
“Cứ yên tâm giao cho tôi”
Sau đó cô quay lại định lẽo đẽo theo phía sau Phó Thuần Dương, nào ngờ đã thấy anh vấp chân lao hết nửa người vào hồ cá được trang trí gần đó, cô trố mắt, mọi người đi ngang nhìn thấy đều đứng lại che miệng xì xào
“Đó chẳng phải là Phó Tổng sao? Lâu ngày mới nhìn thấy anh ấy, lại còn lao đầu vào bể cá thì không lẽ tin đồn là sự thật”
“Ý mấy người nói là anh ấy bị mù do tai nạn từ tháng trước trên báo chí sao? Không thể nào”
Thuần Dương cố vớ tay đặt lên thành bể, mãi mới ngóc đầu lên được, nửa thân trên đều bị ướt như chuột lột, tóc và tai rũ rượi che đi ánh mắt, anh cắn răng, từng lời xì xào thốt thía bên tai, bộ dạng uy quyền năm nào bây giờ lại trở nên thê thảm như vậy.
Hiểu Nhiên nhanh chóng đi đến, đỡ lấy anh lên khẽ bảo
“Để tôi đưa anh vào phòng thay đồ nhé”
Thuần Dương không có gì để từ chối, bản thân không thể nhìn thấy, dù có đi cũng chẳng thể nắm bắt phương hướng được.
Một lúc sau cô đưa anh đến phòng thay đồ, nhờ nhân viên giặt ủi đưa đỡ một bộ đồ vest khác cho anh mặc tạm.
“Tôi thật không hiểu, tại sao anh không chịu thừa nhận rằng mình không nhìn thấy chứ?”
Hiểu Nhiên khoanh hai tay lại, thở dài nhìn sang Thuần Dương đang ngồi gục mặt trên chiếc giường y tế gần đó. Mái tóc anh vẫn còn ướt, rũ rượi và rối tung, che đi cả đôi mắt đáng thương đang đỏ hoe phía dưới.
Chợt anh bật cười, một nụ cười lẫn đầy sự thương tâm, anh hỏi
“Em có thấy tôi vô dụng không? Nếu tối hôm đó tôi không lái xe nhanh trên đoạn đường dốc, tôi sẽ không phải chịu sự dằn vặt này”
Anh đang nói, Hiểu Nhiên lại lấy chiếc máy sấy trong một chiếc tủ, tiến tới gần giường anh ngồi, cắm điện vào rồi bảo
“Tóc anh ướt rồi, để tôi làm khô nó cho anh”
Cô bật chiếc mấy sấy tóc lên, tiếng “vù vù” phát ra từ từ ồn ào, cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay sờ vào từng lọn tóc ướt của anh và hong khô nó bằng một cách khéo léo.
Thuần Dương không từ chối, lại ngồi im cho cô sấy tóc mình, hai mắt đỏ hoe được tóc mái che đậy lại bị gió từ cái máy sấy hất tung lên, khiến Hiểu Nhiên nhìn thấy, bèn ngạc nhiên nghĩ
(Vành mắt anh ta đỏ như vậy, chẳng lẽ là vừa khóc sao?)
“Phó Thuần Dương”
Cô lên tiếng, giọng gọi rất êm ả, anh nghe thấy, bèn hỏi ngược lại cô.
“Sao thế?”
Cô tắt máy sấy, cười hỏi
“Tôi rất vui vì anh cũng chịu đến công ty, nếu không ngại, hôm nay tôi sẽ là đôi mắt của anh có được không?”
Anh ngạc nhiên, bèn cười nhạt, phận sự tùy ý trả lời
“Theo ý em”
Nghe vậy Hiểu Nhiên lấy chiếc kính râm lúc nãy anh mang, nhẹ nhàng đeo lên mắt cho anh rồi cười bảo
“Được, vậy chúng ta đi thôi”
...
Một lát sau, cô đưa anh đi đến trước cửa phòng họp, bất chợt lại nghe thấy giọng quát tháo của mấy người đối tác vang lên bên trong.
Ai nấy đều đứng dậy, mặt mày nhăn nhó, ra vẻ trách móc đổ đầy lên người Diệc Thiên, và trong số đó có một người đàn ông trung niên, chưa gì ông ta đã hất hàm vênh mặt, tức giận nói
“Hừ, tôi chẳng hiểu Phó tổng cậu ta làm ăn kiểu gì? Lại không hề đến đây giải quyết một chuyện lớn như vậy, tôi hủy hợp đồng, không thèm hợp tác với các người nữa”
Diệc Thiên cố trấn an ông già khó tính kia, bèn hạ giọng nài nỉ.
“Xin ông hãy bình tĩnh, tôi chắc chắn cậu ta sẽ đến đây giải quyết thôi”
Nhưng ông ta vẫn nhăn mặt quát tháo, ra vẻ đầy giận dữ hỏi
“Chắn chắc của cậu là bao lâu hả? Bọn tôi đã chờ đợi cậu ta gần một tháng rồi đấy”
“Ông chủ Lý, tôi chỉ mới vắng mặt một tháng, ông đã làm loạn cả lên rồi sao?”
Bỗng một giọng nói từ đâu đó vang lên, ngay phía cánh cửa cũng mở ra, Hiểu Nhiên dìu vai Thuần Dương đi vào khiến ai nấy đều sửng sốt, miệng im bặt đi, riêng chỉ có lão Lý là người khó tính nên không chịu dừng lại sự nóng nảy của mình.
Diệc Thiên nhìn thấy anh và Hiểu Nhiên, bèn ngạc nhiên mừng rỡ lên tiếng
“Thuần Dương, cuối cùng cậu cũng chịu đến rồi”
Hiểu Nhiên đỡ Thuần Dương ngồi vào chiếc ghế giữa bàn họp, ông chủ Lý lại cau mày, ra giọng thanh cao nói
“Cuối cùng cậu cũng chịu đến rồi? Nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì vì tôi đã quyết định sẽ hủy hợp đồng với công ty cậu, cậu cũng đừng hòng năn nỉ được tôi”
Thuần Dương bật cười nhẹ
“Tôi định năn nỉ ông khi nào nhỉ? Ngay từ đầu khi chúng ta kí hợp đồng hợp tác với nhau đều có giao ra một điều kiện, nếu trong quá trình đang xây dựng khu vui chơi giải trí ở mảnh đất đó, ai tự động cắt hợp đồng sẽ bị mất tiền đầu tư, ông không nhớ sao?”
Nghe vậy ông chủ Lý sực ngạc nhiên, bèn lớn giọng nói
“Cậu tưởng mình là một người có trách nhiệm lắm sao? Trong khi mọi người ai cũng đau đầu về chuyện này mà cậu còn mất tăm biệt tích suốt một tháng, tôi cảm thấy một giám đốc như cậu làm ăn thật thiếu uy tín, nếu tôi không hủy hợp đồng thì tự khắc mọi người ở đây cũng sẽ hủy cả thôi”
Thuần Dương bèn gỡ chiếc kính râm xuống,ai nấy đều thoáng chút kinh ngạc, anh cười thừa nhận.
“Không giấu gì mấy người, tôi bị tai nạn nên bây giờ mắt không thể nhìn thấy, nguyên nhân tôi không thể đến công ty cũng là do chuyện này, và tôi không quan tâm mấy người có muốn hợp tác nữa hay không, nếu cảm thấy không ổn với công ty tôi thì hãy đồng ý hủy bỏ hợp đồng, dù sao tiền đầu tư của mấy người cũng sẽ bị tiêu hủy, cả tập đoàn Phó Thị tôi không hề bị thiệt hại”
Nghe vậy mọi người đều nhìn nhau to nhỏ xì xào, Hiểu Nhiên đứng bên cạnh lại khó hiểu tự hỏi
(Cái tên này nói vậy chẳng khác gì xua đuổi mấy nhà đối tác chứ? Có thật sự anh ta sẽ không bị thiệt hại gì hay không? Nhất là uy tín nếu mất đi thì còn ai dám hợp tác với anh ta nữa chứ? Cái đồ đầu heo này)
Cô thầm chửi rủa, bất chợt ông chủ Lý lên tiếng
“Thế cậu sẽ làm gì để tôi chúng tôi tin tưởng cậu nữa đây? Bây giờ khu giải trí ở mảnh đất đó đang bị người khác cấm cản xây dựng, nên nó chỉ mới hoàn thành được có một nửa, không lẽ bây giờ lại cho người đập nát hết toàn bộ công sức ra thành tro sao?”
Thuần Dương vẫn tự tin, ngã người ra ghế bảo
“Chuyện này thì ông không cần lo, tôi đã giải quyết nó ổn thỏa từ hôm qua rồi”
Bỗng ai nấy đều tỏa vẻ ngạc nhiên, không tin vào những gì anh nói, nhưng một cú điện thoại đã gọi đến ông chủ Lý, ông ta bắt máy, người gọi đến là trợ lý của ông, nói rằng lúc nãy có mấy người lúc trước luôn cấm cản họ xây dựng bỗng nhiên đến cúi đầu xin lỗi, còn bảo họ hãy tiếp tục dựng nên một khu vui chơi giải trí ở đây, nhất định sẽ có rất nhiều trẻ em và người lớn đến.
Ông chủ Lý lúc này vô cùng kinh ngạc, bèn tắt máy, gục mặt trước Thuần Dương, khẽ khâm phục bảo
“Tôi tin cậu rồi, tôi sẽ quyết định tiếp tục hợp tác với cậu”
Nghe vậy Thuần Dương tiếp tục hỏi
“Thế còn mấy người khác thì sao? Nếu cảm thấy không hài lòng điều gì cứ tự mình rút đi, tôi không cản đâu”
Mấy người khác nhìn nhau, có vẻ vô cùng khâm phục, cũng đành lên tiếng
“Chúng tôi suy nghĩ kĩ rồi, bọn tôi sẽ tiếp tục đầu tư với tập đoàn Phó Thị”
“Tốt, thế cuộc họp tới đây thôi”
Thuần Dương mỉm cười, Hiểu Nhiên đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, lòng cũng vui thay.
(Bây giờ mình mới nhìn thấy phong cách làm việc của Phó Thuần Dương, quả nhiên rất đáng ngưỡng mộ)
Một lúc sau, khi mọi người đều đã ra về mất, Diệc Thiên đứng một góc nãy giờ, mới thật sự khâm phục lên tiếng hỏi
“Thuần Dương, động lực nào khiến cậu chịu đến công ty vậy?”
Thuần Dương đứng dậy khỏi ghế, xoay người lại phía Diệc Thiên, cườt nhạt đáp
“Không đến công ty, chẳng lẽ trơ mắt nhìn mấy người kia la mắng cậu sao?”
“Nếu cậu thật sự nghĩ đến tôi thì tôi có phần cảm động đấy”
Diệc Thiên bật cười nhẹ, sau đó nhìn sang Hiểu Nhiên tiếp lời
“Mà anh cũng không ngờ em lại đến đây cùng với Thuần Dương, xem ra hai người bây giờ rất hòa hợp”
Hiểu Nhiên cười gượng, bèn đáp
“À tình cờ em thấy anh ấy đến nên đưa vào phòng họp giúp thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết, ưm...hay là chúng ta đi ăn cơm đi”
Diệc Thiên gật đầu, bèn nhìn Thuần Dương đứng một góc trước mặt hỏi
“Thế cậu thì sao? Hay cùng chúng tôi đi ăn cho vui”
Thuần Dương xoay người, ra vẻ bận bịu đáp
“Khỏi cần, tôi sẽ đặt đồ ăn và nhờ thư kí mang vào, dù sao rất lâu rồi tôi mới đến công ty, rất nhiều việc phải làm, hai người đi ăn đi”
Nghe vậy Diệc Thiên bèn cười nhẹ
“Thế thì bọn tôi cũng không ép, Nhiên Nhiên, chúng ta ra ngoài ăn đi”
Hiểu Nhiên gật đầu, sau đó cùng Diệc Thiên bước đi mất.
Căn phòng trở nên vắng lặng, Thuần Dương ngồi vào ghế, thở một hơi dài, rồi lẩm bẩm buồn bực.
“Mọi chuyện đã được giải quyết, sao mình vẫn không thể vui nhỉ?”