Bảy giờ tối, có chiếc xe màu đen sang trọng dừng ngay trước cổng nhà Lăng. Ánh đèn pha vừa tắt, ở ghế sau, Hiểu Nhiên tự đẩy cửa bước xuống, đặt đôi chân thon thả trơn láng bên mép lề.
Cô cảm thấy không vui, cũng chẳng muốn nói nhiều lời lẽ, cô nhìn Thuần Dương nép mình bên trong xe, lạnh lùng cất lời:
“Phó tổng, tôi tới nhà rồi, ngài về đi”
Thuần Dương hơi khó chịu, không phải anh không nhận ra, bởi vì từ lúc cùng nhau tản bộ trước tháp đồng hồ ở Anh Quốc thì cô đã trở nên rất kì lạ, lại còn gọi anh bằng hai tiếng “Phó tổng” nghe không mấy quen thuộc. Anh biết thái độ lạnh nhạt này chỉ xuất hiện khi cô giận anh, anh biết điều đó chứ, nhưng vì không tìm được cách xin lỗi nào cho phù hợp, nên anh đã im lặng từ suốt hôm qua cho đến tận bây giờ.
Hiểu Nhiên kéo túi xách của mình ra ngoài rồi đóng cạch cửa lại, vừa xoay người rời đi, không ngờ Thuần Dương cuối cùng cũng lên tiếng, gọi tên cô rất nhẹ nhàng.
“Hiểu Nhiên”
Cô ngạc nhiên, chậm rãi nghoảnh lại nhìn anh, ngó qua khung cửa chưa đóng, vẫn với nét mặt thờ ơ, cô hỏi:
“Sao vậy?”
Anh khẽ giọng:
“Lần sau có lẽ tôi không còn tư cách để gặp em nữa, chuyện tôi đã lừa em lần này, hi vọng em không để tâm”
Câu nói của anh vừa đứt đã làm Hiểu Nhiên ngây người, cô đúng là giận anh, giận vì một chuyện gì đó mà cô cho rằng chỉ vì anh lừa mình sang Anh Quốc, khiến mình phải cùng anh tản bộ dưới tháp kim đồng hồ như mấy đôi tình nhân. Suốt quãng đường dài trên máy bay trở về đây, cô đã tự trấn an mình rằng chắc chắn là vì không thể chấp nhận bị anh lừa hết lần này đến lần khác, ngoài chuyện này ra, thì cô có thể cam đoan bản thân cô không hề có ý gì với anh cả. Sau cùng cô chỉ thương hại anh, cô chỉ cảm thấy anh vô cùng đáng thương nên mới quan tâm về cuộc sống của anh như vậy.
Hiểu Nhiên biết nói những lời này ra là không đúng đắn, cô đành cười nhẹ gạc bỏ sự tức bực này, vẫn chừng mực giữ khoảng cách với anh, cô nói:
“Phó tổng, chuyện đó tôi không để tâm đâu, xem như những ngày qua là tôi đã giúp anh thuận lợi đi du lịch. Hơn nửa cũng là tại tôi đã có một chút thái độ khó chịu với anh nên sẽ không lấy một đồng tiền công nào cả. Tôi cũng thành thật xin lỗi về chuyện này, vì vậy bây giờ anh có thể về được rồi. Phó tổng, đi đường cẩn thận”
Cô đưa tay lên chào một cái, sau đó thì cũng mặc lòng rời đi, tiến thẳng vào trong nhà.
Không gian mấy chốc trở nên vắng lặng, giọng nói của cô cuối cùng cũng đã không còn được nghe thấy nữa. Thuần Dương bỗng trầm mặc, chợt thò tay vào túi áo vest khoác bên ngoài của mình, lấy ra chiếc móc khóa mà cô đã tặng cho anh lúc ở Luân Đôn. Anh đưa nó lên ngang đôi mắt mờ, anh cố nhìn nó, cố cảm nhận nó từng chi tiết một qua các ngón tay. Anh sờ đến con thỏ trên đó, vẫn chưa hình dung ra nó là gì, bèn hỏi bác tài xế:
“Xem giúp tôi, đây là gì vậy?”
Bác tài xế ngồi ở ghế lái, nhìn hình ảnh anh qua gương chiếu hậu trước mặt, bỗng bật cười:
“Là một chiếc móc khóa, trên đó có một con thỏ màu trắng rất dễ thương”
Anh ngạc nhiên, rồi nắm chặt chiếc móc khóa ấy vào lòng bàn tay, khẽ cười nhẹ, nhưng nét mặt thì chứa đọng một nỗi buồn sâu thẳm.
“Ra vậy, là một tiểu bạch thỏ”
“Phó tổng. Đã về được chưa?”
“Ừ”
Thuần Dương dựa đầu ra sau ghế, nhắm mắt đáp lời. Bác tài bắt đầu xoay vô lăng, di chuyển chiếc xe lăn bánh.
Chiếc xe đang chạy nhẹ nhàng trên đường đêm, thì trong đầu anh chợt hiện ra vô số các mảng hình ảnh. Hình ảnh của những ngày trước, những ngày khi anh còn có thể được nhìn thấy cô đi loanh quanh trong nhà, làm những việc mà anh sai bảo, bao gồm phơi đồ, rửa bát, lau dọn và nấu ăn trong bếp. Nghĩ tới thôi, anh chợt mở mắt ra, nở một nụ cười buồn vì day dứt không nỡ.
Rõ ràng rất khó để quên, bản thân đã quyết định phải chấm dứt, tại sao ông trời cứ bắt anh phải dằn vặt vì một người không thuộc về mình?
Giá như anh có thể quên cô đi như Tư Diệp. Giá như cô khiến anh phải căm ghét cô như những gì Tư Diệp đã làm với anh, bao gồm phản bội, lừa dối anh, xem anh như là một trò đùa cợt tiêu khiển. Nhưng không, cô chẳng làm gì cả, cô không hề khiến anh hận cô, cũng chẳng quá phí công phí sức, mà cô chỉ cần rời đi rồi để lại cho anh những cảm giác hụt hẫng, mất mát và tuyệt vọng.
Bác tài xế vô tình ngó lên gương chiếu hậu, thấy nét mặt anh có chút u buồn, bèn nảy ý quan tâm.
“Phó tổng, ngài vẫn ổn chứ? Nếu không tôi sẽ quay xe lại để ngài gặp cô gái đó thêm một chút nữa”
Thuần Dương tiếp tục nhắm mắt, cười khẩy:
“Không cần đâu. Giữa tôi và cô ấy không thân đến thế. Hơn nửa, cô ấy cũng đã có bạn trai rồi”
...
Hiểu Nhiên vừa mở cửa bước vào nhà, thì dì Thất đã ngoái người đi ra từ trong bếp, nở một nụ cười niềm nở, nhưng lại buông lời quở trách:
“Hiểu Nhiên, cháu về rồi đấy à? Aiya! Nếu đã vậy sao không gọi báo trước cho dì một tiếng, để dì còn bảo thiếu gia đến đón cháu ở sân bay?”
Hiểu Nhiên cười gượng, vì rõ ràng cô đi cùng Thuần Dương, sao có thể để Diệc Thiên đến sân bay đón cô rồi chứng kiến cô đi cùng người đàn ông khác kia chứ.
“Cháu sợ làm phiền hai người, dù gì anh Diệc Thiên đã rất bận rộn, hơn nữa dì Thất còn phải ở nhà dọn dẹp mọi thứ kia mà”
Dì Thất thở dài, chu đáo cầm túi xách và đồ đạc giúp cô ở hai bên tay.
“Sau này chúng ta đều là người một nhà. Lần sau cứ tự nhiên gọi về cho dì, dù thiếu gia bận rộn cỡ nào nhưng chỉ cần nghe thấy tên cháu, cậu ấy nhất định sẽ bỏ cả công việc vì cháu đấy”
Cô thẹn đỏ mặt, liếc qua liếc lại không thấy Diệc Thiên đâu, nên thắc mắc:
“Nhưng anh Diệc Thiên đâu rồi ạ? Sao cháu không thấy anh ấy?”
Dì Thất cười lớn:
“Chắc là còn đang bận bịu ở công ty. Mấy ngày nay cháu không có nhà, nên cậu ấy cứ đi làm về thì lại đứng trước cửa chờ cháu như cún, trông tội lắm”
Hiểu Nhiên bỗng cảm thấy áy náy, mấy ngày qua là do bản thân cô tự rời đi, lại còn chẳng gọi về cho Diệc Thiên yên tâm một lần nào.
Dì Thất để mấy túi đồ của cô lên bàn ở chỗ sofa, rồi xoay lại nhìn Hiểu Nhiên, chợt mỉm cười phúc hậu.
“Cháu đúng là may mắn, dì đã chứng kiến thiếu gia lớn lên từ nhỏ, nhưng ngoài việc học và đi làm ra thì dì chưa bao giờ thấy cậu ấy lại còn quan tâm đến một cô gái khác. Hiểu Nhiên, cháu nhất định không được phụ lòng cậu ấy đâu đấy. Hai cháu phải mau chóng kết hôn, rồi sinh quý tử cho nhà họ Lăng để tiếp tục nối dỗi cơ nghiệp. Đây chính là tâm nguyện mà Lăng phu nhân và Lăng lão gia mong muốn nhất trước khi họ còn sống”
“Ơ chuyện đó...”
Nghe đến chuyện kết hôn sinh con, Hiểu Nhiên bỗng ngượng ngùng, cô cụp mắt xuống, thì dì Thất đã hào hứng xoay người đi, chụm hai tay lại với vẻ mặt vọng tưởng.
“Dù cháu sinh con gái hay con trai trước cũng được. Nếu là con gái thì nhất định sẽ một đại tiểu thư xinh đẹp, nếu là con trai thì sẽ là một hào kiệt, thông minh tài năng xuất chúng giống như thiếu gia. Cho đến lúc đó, dì sẽ đi xin bùa hộ mệnh cho cháu và cậu ấy, bảo đảm cả hai sẽ sớm nên duyên vợ chồng”
“Nhưng cháu chỉ mới 22 tuổi. Nhắc đến chuyện này, không phải quá sớm sao?”
Hiểu Nhiên gãy má cười thẹn, vì cô nghĩ nếu thật sự được như vậy, thì đúng là một tương lai quá xa vời rồi.
Đột nhiên dì Thất cau mày, quay lại nổi cáo với cô:
“Kết hôn sớm thì sẽ có con sớm, chẳng phải đó là chuyện rất tốt sao?”
“Nhưng...làm sao có thể?”
Cô đổ mồ hôi lạnh, không ngờ hai mắt dì Thất đã sáng như sao, bộc phát hào hứng.
“Khi xưa Lăng phu nhân và Lăng lão gia cũng kết hôn ở độ tuổi như cháu, họ còn chu đáo lựa giờ và ngày để mang thai, cuối cùng thì sinh được một cặp quý tử như Diệc Thiên thiếu gia và Lăng Nhất thiếu gia. Chỉ tiếc họ bạc mệnh qua đời sớm nên vẫn chưa hoàn thành được di nguyện, tận mắt chứng kiến con trai của họ lấy vợ sinh con. Hiểu Nhiên, sau này cháu cũng phải như thế, nhất định phải sinh hai đứa, à không, ba bốn đứa cũng được”
Hiểu Nhiên nhìn chầm chầm dì Thất, bỗng có chút bất ngờ, vì tính tình của dì lại giống hệt bà nội cô. Cô chợt cười nhẹ, đúng là cô lại nhớ bà nội rồi.
Tại Phó Gia. Chiếc xe chạy thẳng vào trong cánh cổng lớn, đi theo lối giữa nối đến cánh cửa chính của căn nhà.
Xe vừa dừng lại, bác tài xế thận trọng đưa Thuần Dương bước xuống từ cửa sau, ân cần hỏi:
“Ngày mai ngài có ra ngoài không? Tôi tính mang xe đi rửa, nên muốn hỏi ý kiến của ngài”
“Không, cho đến cuối tuần tôi sẽ không đi đâu cả”
“Tôi biết rồi. Ngài đợi tôi một chút, tôi sẽ mang cả vali của ngài vào trong”
Bác tài xế vừa dứt lời, liền vòng ra phía sau mở cốp xe để nhấc vali xuống.
Chợt, có bóng người đang đi ngày một tới gần, phát ra tiếng “lịch bịch” trên nền đất.
Vừa dừng chân trước mặt Thuần Dương, Diệc Thiên trong bộ tây phục lịch thiệp như mọi ngày, cất tiếng hỏi:
“Cậu về rồi à?”
Thuần Dương ngạc nhiên, nghe giọng cũng biết là ai rồi, nhưng cũng chỉ hời hợt đáp lại:
“Ừ. Cậu đến đây từ bao giờ?”
“Từ lúc chiều. Tôi cứ tưởng ngày mai mới có thể gặp cậu, nhưng không ngờ lại sớm hơn trước ba ngày, tôi khá là ngạc nhiên”
Không gian vốn tĩnh mịch, nhưng bây giờ sắc mặt của Diệc Thiên cũng chẳng niềm nở gì khi thấy Thuần Dương như mọi khi.
“Tôi nghe nói cậu vừa đi Luân Đôn, là vì công việc sao?”
“Phải” Thuần Dương vừa đáp vừa thò tay vào túi áo, lấy chiếc kính râm ra đeo lên đôi mắt mờ: “Dù sao tình trạng sức khỏe của tôi cũng rất tốt, cậu không cần phải đến đây thường xuyên đâu”
“Vậy sao? Thuần Dương, tôi không có lỗi gì với cậu chứ?” Diệc Thiên bỗng bật cười ngặc nghẹn, hỏi một câu kì lạ.
Thuần Dương ngạc nhiên, nhướn nhẹ một bên mày, dù anh không thấy vẻ mặt của Diệc Thiên hiện giờ, nhưng thông qua lời nói, anh cũng nhìn ra có gì đó rất bất ổn.
“Sao lại hỏi vậy?”
“Hừm” Diệc Thiên cười nhạt, bất ngờ vung nắm đấm thật mạnh vào má Thuần Dương, lớn giọng không kiêng nể: “Đưa bạn gái người khác sang Luân Đôn du lịch ba ngày, lại còn ở chung một phòng. Cậu nói đi, tôi rõ ràng không làm gì sai với cậu, tại sao cậu lại làm thế với tôi chứ? Phó Thuần Dương!”
“Bịch!” Chiếc kính râm trên mắt Thuần Dương bị cú đấm hất văng đi, đôi chân anh lảo đảo ngã lùi về phía sau, rồi đập mạnh lưng vào con xe sang trọng của mình đang đỗ ở đó.
Anh khá kinh ngạc, vì đây là lần đầu tiên Diệc Thiên ra tay với anh, do bị mất thăng bằng đột ngột, cộng thêm việc chẳng thấy trời trăng mây gió gì, anh đành hạ thấp người ngồi xuống, tựa lưng vào thân xe để giữ mình không bị ngã.
Bác tài xế đứng khuất ở sau xe, tận mắt chứng kiến sự việc vừa rồi nên bị doạ cho một phen hốt hoảng. Ông vội vàng tiến đến chỗ Thuần Dương, lấp mấp cất lời:
“Phó tổng. Ngài...ngài không sao chứ?”
Nhưng ông chỉ vừa mới chạy tới, thì Thuần Dương đã giơ tay trái lên ngăn cản ông, lớn giọng:
“Đừng đỡ tôi!”
Bác tài bị làm cho khựng lại, ông không nói câu nào nữa, nhưng vẫn ném ánh mắt lo lắng dành cho Thuần Dương.
Thuần Dương gác tay lên đầu gối, chẳng thèm phủ nhận hay chối bỏ, cười như không cười:
“Không sai. Tôi chính là lừa bạn gái cậu sang Anh Quốc du lịch cùng mình, sau đó còn tận hưởng không khí đi dạo với cô ấy, cho cô ấy ở cùng phòng vì để có thể thuận tiện giúp tôi những việc nhỏ nhặt. Ngoài ra thì chúng tôi chẳng làm gì khác cả”
“Thừa nhận rồi sao? Khẩu khí thật đấy”
Diệc Thiên tiếp tục căm phẫn, đi tới giật lấy cổ áo Thuần Dương kéo mạnh lên, trừng mắt chất vấn:
“Nếu tôi không phát hiện chuyện Nhiên Nhiên và cậu cùng đi Luân Đôn với nhau, thì có phải cậu sẽ giữ bí mật này mãi mãi luôn phải không? Cậu rốt cuộc đang có mưu đồ gì?”
Thuần Dương cười nhếch, tỏa thái độ chẳng biết gì gọi là hối lỗi, thản nhiên trả lời:
“Là vì tôi thích bạn gái cậu nên mới cố tình bày trò một chút để xem phản ứng của cô ấy. Nhưng đáng tiếc, đúng là cô ấy chẳng hề thích gì ở một loại người như tôi cả”
“Tên khốn” Diệc Thiên càng nghe càng cảm thấy không thể nguôi giận, anh nghiếng răng, lập tức vung thêm một cú vào mặt Thuần Dương, đồng thời gào to:
“Cô ấy là bạn gái tôi, tôi không cho phép cậu tiếp xúc với cô ấy thêm một lần nào nữa. Cậu có hiểu tôi nói gì không?”
Thuần Dương bị đấm cho ngã phịch người ra đất, một vệt máu lăn dài từ khóe môi trượt xuống đáy cằm anh, anh không cảm thấy đau đớn, mà lại tiếp tục nhếch mép cười vui vẻ. Tiếng cười ngày một lớn, bác tài xế thấy vậy liền nghĩ anh đã bị chấn động tâm lí, ông hơi sợ hãi, nên ngay lập tức ghì tay Diệc Thiên từ phía sau, nheo mày:
“Đừng gây sự nữa. Nếu không tôi sẽ gọi cho cảnh sát đấy”
Diệc Thiên đứng nhìn bộ dạng thảm hại của Thuần Dương nằm trước mặt mình, anh nóng giận cùng cực, nhưng vẫn cố kìm nén tâm trạng, hạ giọng nhắc nhở:
“Đây là lần đầu tiên tôi cảnh cáo cậu, nếu đã bỏ lỡ mất cơ hội của mình thì cũng đừng tranh giành những thứ mà cậu đã tự tay vứt đi nữa. Nhiên Nhiên bây giờ là tất cả đối với tôi, tôi rất sợ mất cô ấy. Cho dù tình địch có là cậu thì tôi cũng sẽ không nương tay đâu”
Thuần Dương dần dần ngồi dậy, bật cười khiêu khích:
“Vậy thì giữ cho chắc vào, vì có thể trong tương lai cậu sẽ đánh mất cô ấy”
Diệc Thiên ngạc nhiên, có chút nhíu mày.
Anh chưa bao giờ thấy Thuần Dương trở nên bi đát thế này, vì từng biểu cảm và thái độ của anh ta hiện giờ chỉ có sự tuyệt vọng, nếu cứ tiếp tục đánh thì cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất.
Diệc Thiên đành tạm nguôi cơn giận, nói:
“Không cần cậu phải nhắc, bởi vì cuối tháng này tôi sẽ cầu hôn cô ấy. Phó Thuần Dương, cậu đã không còn cơ hội nào nữa rồi, hãy tự chấp nhận đi”
Lời chỉ vừa đứt, vậy mà Thuần Dương đã khựng người vì nhói lòng.
Anh ngồi thẩn người ra, kinh ngạc lẩm bẩm:
“Kết hôn...sao?”
“Đó là cách duy nhất để cậu có thể chấp nhận buông bỏ. Trước đây cô ấy bị Tư Diệp ức hiếp, vậy mà cậu chỉ biết im lặng rồi bao dung cho cô ta. Thuần Dương, đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời cậu. Bởi vì từ lúc cậu đuổi Nhiên Nhiên ra khỏi Phó Gia, thì cậu đã không còn tư cách để xứng đáng với cô ấy nữa rồi”
Thuần Dương bật kinh động, câu nói vừa rồi dường như đã làm cho anh thức tỉnh.
Trước đây anh nhận ra Tư Diệp không tốt như bản thân mình đã nghĩ, nhưng anh vẫn suy nghĩ một cách ngu ngốc, cho rằng mình vẫn còn yêu Tư Diệp như những ngày đầu.
Thuần Dương ngồi trên nền đất bụi bặm, gục đầu cười, khóe mắt anh đã đỏ hoe và bắt đầu ươn ướt.
“Diệc Thiên, thật vui vì người cô ấy thích chính là cậu, thật vui vì một kẻ cặn bã như tôi không được nhận lấy tình yêu của cô ấy. Với tư cách là một người bạn thân, cậu sẽ mời tôi...đến tham dự lễ cưới của hai người chứ?”
Diệc Thiên kinh ngạc, anh đã chứng kiến Thuần Dương dần mất đi những người thân bên cạnh, từ mẹ anh ta cho đến ba anh ta, nhưng bây giờ anh không thể an ủi Thuần Dương được như trước nữa.
Diệc Thiên đành mặc lòng xoay lưng đi, đáp:
“Tôi sẽ mời, nếu như cậu thật lòng muốn đến dự”
Hơn tám giờ. Hiểu Nhiên mặc một bộ đồ ngủ nằm trên chiếc giường lớn.
Cô nhìn trần nhà đã lâu, cũng tự thầm nhớ lại một chút kỉ niệm của ba ngày qua mà bản thân vẫn đang còn vấn vương phiền muộn.
Cô cầm điện thoại lên, bấm ngay vào danh bạ, thật không ngờ lại thấy số của Thuần Dương nằm ngay trên hàng đầu. Cô thật sự muốn gọi cho anh, chỉ là để hỏi thăm những câu đại loại như anh đã về đến nhà chưa? Đã ăn gì chưa? Tối nay ngủ một mình, liệu anh sẽ không gặp ác mộng chứ?
Nhưng Hiểu Nhiên vừa chợt nhận ra, giới hạn giữa cô và anh cũng chỉ đến thế. Cô không còn tư cách nào để quan tâm anh như lúc trước nữa, cô cũng không còn là người hầu của anh, và bản thân thì cứ khăng khăng chỉ là do thương hại anh nên mới sinh ra nhiều lo lắng đến thế.
Cô trở người sang một bên, nhưng chỉ mới xa cách anh hơn một tiếng, thì tự dưng trong lòng cô liền có một cảm giác trống rỗng kì lạ. Cô tự hỏi, là vì sao?
Cô chợt nhớ đến Tư Diệp, tuy cô ta không có tính cách tốt lành gì, phẩm chất đạo đức cũng hạ bậc, nhưng ngoại hình vốn là một mỹ nhân vạn người mê. Một người như vậy, làm sao có thể thoát khỏi tâm trí của Phó Thuần Dương dễ dàng được? Nếu Tư Diệp không phản bội Thuần Dương, thì chắc gì bây giờ anh đã nói những lời tâm tình đó với cô. Cô chỉ là một đứa con gái xuất thân bình thường, ngoại hình chẳng có gì nổi bật, lời nói lại không thể ngon ngọt thu hút như Tư Diệp, ngược lại còn có chút bướng bỉnh. Hơn nửa trước giờ cô và Thuần Dương tính cách không ai nhượng ai, cải nhau mọi lúc mọi nơi, nếu anh thật sự yêu cô, thì cô lại nghĩ đó đúng là một chuyện hết sức hoang đường.
Bao nhiêu suy nghĩ không vui cứ áp chặt lấy cô. Hiểu Nhiên bật ngồi dậy, chạy đến tấm gương lớn trong phòng tắm rồi ngắm nhìn bản thân, cô thử xoay một vòng, rồi tự nhíu mày, bỗng chùng mắt xuống vì cảm thấy tự ti hổ thẹn.
“Mình và Tư Diệp quả nhiên không thể so sánh với nhau được. Phó Thuần Dương chắc chắn vẫn còn nhớ đến Tư Diệp, vì thế anh ta mới còn giữ số liên lạc của cô ta, giữ cả những kỉ niệm cũ của hai người họ nữa. Nếu nghĩ lại, không phải họ rất hợp đôi sao?”
“Cộc! Cộc!”
Tiếng gõ cửa bên ngoài bất chợt vang lên, cô ngạc nhiên, đoán ra có lẽ là Diệc Thiên nên lập tức thay đổi sắc mặt.
Cô đi đến mở cửa, liền đúng như suy đoán, Diệc Thiên đang ở ngay bên ngoài.
Dù mới gặp Thuần Dương xong, biết hết tất cả mọi chuyện, nhưng Diệc Thiên vẫn mỉm cười dịu dàng và tỏa ra như không có chuyện gì, anh hỏi:
“Em về từ lúc nào vậy?”
Cô cụp mắt trả lời:
“Em vừa về lúc nãy”
“Đã ăn gì chưa?”
Cô gật đầu:
“Ăn rồi. Vậy còn anh?”
“Lúc chiều anh đã dùng cơm với đồng nghiệp ở công ty. Vừa trở về nhà tuy có chút mệt mỏi, nhưng việc đầu tiên anh cần làm là đến gặp em”
Mắt Hiểu Nhiên chợt ươn ướt như cún con, cô cảm thấy áy náy, rõ ràng Diệc Thiên luôn quan tâm cô như vậy, còn cô thì chỉ biết nghĩ tới bản thân mình.
“Xin lỗi vì đã rời đi ba ngày qua, lẽ ra em phải nói sớm với anh mới đúng”
Diệc Thiên chợt đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ, nét mặt vẫn nhu mì dịu dàng như ngày nào, nhưng không hiểu sao, hai mắt anh lại chứa một nỗi buồn không thể thấu tả.
“Không sao đâu. Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, muốn ăn gì cứ bảo dì Thất làm. Đừng cố giảm cân nữa, anh không muốn nhìn thấy em khó khăn đến thế. Mọi tiền mặt anh đều để trong két sắt, mật khẩu là ngày sinh nhật của em. Nếu cần thì cứ lấy mà dùng, hãy mua những gì mà em thích nhất”
“Nhưng...”
Cô ngẩn mặt nhìn anh, ngập ngừng một điều gì đó không rõ. Diệc Thiên chợt ngắt ngang, bởi vì càng thấy cô e dè với anh, thì anh lại có một cảm giác bất an kì lạ, anh sợ điều đó sẽ xảy ra, sợ cô nói rằng cô không còn yêu anh nữa.
Anh bèn phớt lờ lời nói của cô, tỏa ý không muốn nghe, bảo:
“Cũng muộn rồi, không làm phiền em nữa. Anh còn một số tài liệu chưa đọc, bây giờ phải về phòng để tiếp tục xem rồi. Nhiên Nhiên, chúc em ngủ ngon”
Sau đó anh quay đi, nhấc bước thật nhanh trên hành lang. Nhưng chỉ đi được ba bước, không ngờ Hiểu Nhiên đã chủ động vòng tay rồi ôm lấy anh từ đằng sau, thắt thật chặt. Anh kinh ngạc đứng yên, còn cô thì áp nửa má vào lưng anh, nhắm mắt mỉm cười.
“Cảm ơn anh, cảm ơn vì đã đối xử với em tốt như vậy. Trên thế giới này chỉ có anh mới tốt với em thôi. Vì vậy nếu có chuyện gì không vui, xin hãy nói với em, xin đừng im lặng như vậy”
Diệc Thiên bỗng chốc ngây người, quay lại nhìn cô.
“Em sẽ không bao giờ lừa dối anh chứ?”
Cô ngạc nhiên, câu hỏi này là sao? Một người tốt như Diệc Thiên thì lí do cô lại phải lừa dối anh?
Cô chậm rãi lắc đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, đáp:
“Làm sao có thể? Em hiện tại là của anh, mãi mãi cũng là của anh. Chúng ta quen biết nhau không lâu, nhưng gặp được anh, chính là điều mà em không hề hối tiếc”
Diệc Thiên ngỡ ngàng, mí mắt chợt mở to, bỗng vui đến mức mà bật cười. Anh đưa tay đặt bên má cô, cúi ánh mắt thỏa mãn ngang khuôn mặt xinh xắn của cô, khẽ giọng:
“Anh biết mà, anh biết em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh. Là lỗi của anh, là do anh đã nghĩ quá rồi”
Cô ngạc nhiên:
“Anh đã nghĩ gì?”
Diệc Thiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, bỗng thở phào an lòng.
“Một chuyện có khả năng xảy ra, nhưng bây giờ thì nó không còn quan trọng nữa rồi”