Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 15: Chương 15




Ngày hôm sau tỉnh lại, trong nháy mắt, dù Hách Diêu Tuyết còn chưa mở mắt nhưng trí nhớ về một màn hôm qua bản thân nằm trong ngực Nhạc Ân Trạch ngủ liền ào ào chảy vào trong đầu.

Cảm giác say rượu đã hết, thân thể không khống chế được run nhè nhẹ một chút. Một giây này làm Hách Diêu Tuyết cứng người lại, đợi cho đầu óc dần dần thanh tỉnh, thân thể liền giống như mảnh băng đầu mùa xuân dần dần mềm nhũn tan chảy.

Hít sâu một hơi, lúc hơi nghiêng người, nhìn bên cạnh không có người nào thì liền thở phào nhẹ nhõm. Không biết Nhạc Ân Trạch rời giường lúc nào, bên cạnh đã không còn người.

Cô đứng dậy đi đến trước cửa sổ, từ cửa sổ nhìn xuống, mấy chiếc xe hơi đang đậu trước sân nhà, nhìn Diệp Khai cùng Đổng Khải rời khỏi. Nhưng mà ngoại trừ mấy người đàn ông ngoài xe, còn có một chiếc xe thể thao màu đỏ. Một cô gái tóc dài xõa vai bước ra từ trong xe, đi về phía Diệp Khai gọi một tiếng anh trai, sau đó liền mỉm cười nói chuyện với Nhạc Ân Trạch.

Cô gái kia dáng người cao gầy, giơ tay nhấc chân đều có bộ dáng phong tình.

Lúc này, Nhạc Ân Trạch vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hách Diêu Tuyết bên cửa sổ, ánh mắt sáng lên một chút. Em gái của Diệp Khai cũng theo ánh mắt của anh nhìn về phía cô.

Hách Diêu Tuyết không hiểu vì sao người bên dưới khi nhìn thấy cô đều hơi sững sờ. Bởi vì trên người cô còn mặc váy ngủ màu trắng, không quá lịch sự, liền vội vàng tránh xa khỏi cửa sổ.

Cô tự nhiên không biết vì sao vừa rồi mọi người lại kinh diễm.

Mới vừa Hách Diêu Tuyết mặc một chiếc váy trắng đơn thuần, tóc dài rối tung, ánh mắt buồn ngủ khẽ nhếch, thật sự là mang một nét phong tình khác. Tuy rằng chỉ là một cái nhìn thoáng qua cũng làm cho người ta không lấy lại được thần trí.

Đổng Khải nhìn bộ dáng còn chưa lấy lại được tinh thần của Diệp Khai, lại nhìn em gái Diệp Khai, Diệp Mân, trong đáy mắt ẩn chứa ghen tỵ, khẽ thở dài một tiếng.

Từ xưa hồng nhan đa bạc mệnh, cũng bởi vì bộ dáng quá đẹp nên rất dễ dàng trêu chọc ham muốn, lại không thể so cùng thời gian.

Chỉ mong vị Hách tiểu thư này có thể thật sự giữ lấy trái tim Ân Trạch, nếu không, nhà cửa tan nát, thủ phạm lại không tìm đượ…… Dù rằng anh không biết đoán mệnh, cũng dám chắc rằng. Tuổi còn trẻ, bộ dáng lại xinh đẹp như vậy, làm không tốt vận mệnh sẽ đi trệch đường ray…….

Khi Hách Diêu Tuyết súc miệng rửa mặt xong đi xuống lầu, mới phát hiện bọn họ đã chuẩn bị dụng cụ câu cá. Độ dài cần câu còn rất khoa trương, ước chừng dùng để câu ngoài biển.

Quả nhiên Nhạc Ân Trạch nói: “Một hồi chúng ta đi du thuyền câu cá, tôi đã phân phó dì giúp việc chuẩn bị áo tắm còn có kem chống nắng, một hồi em nhìn xem còn thiếu cái gì, nói với dì ấy một tiếng là được.”

Lúc đoàn người lái xe đến hải cảng, liền thấy du thuyền của Diệp Khai đã sớm neo tại bên bờ.

Chờ thêm du thuyền, phong cảnh ven biển mê người, từng trận gió biển thổi qua, nhất thời làm cho trong lòng mọi người rộng mở rất nhiều. Hách Diêu Tuyết ở trong khoang thuyền cằm áo tắm ra, phát hiện là loại áo tắm bảo thủ một mảnh, không chỉ thế, còn phối hợp thêm một cái áo khoác chống nắng khác.

Hách Diêu Tuyết thay quần áo xong, lúc đẩy cửa khoang thuyền ra, vừa vặn chạm phải Diệp Mân cùng lúc cũng thay đồ xong.

So với một thân hồng nhạt bảo thủ của Hách Diêu Tuyết, Diệp Mân mặc một bộ bikini đỏ rực, bộ ngực được miếng vải nhỏ bao lấy miêu tả sinh động, cộng thêm đôi môi được tô son đỏ như lửa cùng nhau hô ứng.

“Diêu Tuyết, thay quần áo xong rồi hả?” Diệp Mân vừa thấy chính là bộ dáng như cô nhóc của Hách Diêu Tuyết. Tuy rằng vừa mới quen Hách Diêu Tuyết chưa bao lâu nhưng lại có thể thân thiết gọi thẳng tên của cô rồi.

Hách Diêu Tuyết gật đầu, muốn đi lên phía trên boong tàu “Thế nào? Không nhận ra tôi?” Đột nhiên Diệp Mân lại mỉm cười, hỏi.

Hách Diêu Tuyết nghe vậy nghi hoặc lại nhìn cô ta.

"Tôi là học tỷ hồi trung học cơ sở của cô, vẫn không nhận ra tôi sao?”

Sau khi được Diệp Mân nhắc nhở, Hách Diêu Tuyết mới chợt nhớ ra cô ta là ai.

Lúc cô còn học trung học cơ sở, học tỷ vốn là hoa hậu giảng đường năm đó.

Nhưng Hách Diêu Tuyết vừa vào trung học, toàn bộ nam sinh đều giật nảy mình, vì thế danh hiệu hoa hậu giảng đường kia liền đổi chủ, Hách Diêu Tuyết trở thành tiểu nữ thần thế hệ mới trong trường. Ngày đó mọi chuyện Hách Diêu Tuyết đều nghe được từ bạn thân. Lúc đó cô chăm chỉ học tập, đối với danh xưng thần bí này nọ không thèm để ý.

Nhưng mà đối với vị tiền hoa hậu giảng đường trong truyền thuyết kia vẫn có nghe nói đến.

Hiện tại Hách Diêu Tuyết đột nhiên nhớ tới vị học tỷ kia chính là Diệp Mân trước mắt, cũng đột nhiên nhớ lại tin đồn về gia đình trước kia của vị học tỷ này. Nghe nói cha của Diệp Mân lai lịch không rõ ràng, nhưng mà mẹ của cô ta đã làm vợ ông ta, sau đó mang theo con gái ở lại An Hải buôn bán, là nữ cường nhân có tiếng ở địa phương này. Nhưng mà Hách Diêu Tuyết không nghĩ tới, sự vật chuyển dời, lại gặp được vị học tỷ này ở đây.

"Không ngờ. . . . . . Ân Trạch lại có quan hệ với cô, thật mang thù quá rồi…….. Diêu Tuyết, đừng để ý. Đàn ông, đôi khi tấm lòng hơi hẹp một chút…….”

Diệp Mân tỏ vẻ quan tâm nói, nhưng mà Hách Diêu Tuyết lại hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô ta.

Dù sao chuyện năm đó, cũng có một chân của vị học tỷ này chen vào.

Khi đó Nhạc Ân Trạch phụ đạo cho Hách Diêu Tuyết, hơn nữa anh có bằng lại, vì thuận tiện đi lại, ba Hách đã cho anh một chiếc xe ô tô, đôi khi sẽ thay thế tài xế, đón Hách Diêu Tuyết đi học về.

Một thiếu niên con lai cao ráo đẹp trai đứng chờ ở cửa trường học, khó tránh khỏi mắt nhìn của người khác.

Người ái mộ hàng đầu của Hách Diêu Tuyết, Hàn Vĩ nhìn ở trong mắt, nhấm vào trong lòng, không khỏi giận dữ. Cô gái xinh đẹp lại có gia thế như Hách Diêu Tuyết chỉ có thể thuộc về hắn!

Nếu như bị người có tiền có thế hơn chiếm lấy thì cũng thôi đi, nhưng mà lại bị một thiếu niên nghèo gần quan được ban lộc chiếm lấy. Hàn Vĩ càng nghĩ càng tức giận, liền nghĩ cách chỉnh Nhạc Ân Trạch.

Một ngày vừa tan học, Nhạc Ân Trạch giống như mọi khi tới đón Hách Diêu Tuyết. Trước cổng trường học bị vài học sinh được Hàn Vĩ mang tới vây chung quanh, ý tứ muốn cảnh cáo Nhạc Ân Trạch không nên có ý gì với Hách Diêu Tuyết.

Nhạc Ân Trạch không để ý đến hắn, vốn đứng ở cổng trường chờ, hiện tại quay lại ngồi vào trong xe.

Hàn Vĩ giận dữ, tiến lên túm cổ áo Nhạc Ân Trạch, vài nam sinh đồng loạt tiến lên vây anh lại ở giữa, trong lúc hỗn loạn một tên nam sinh nhìn có chút gầy yếu thừa cơ hội nhét một cái bóp tiền vào cặp sách của Nhạc Ân Trạch, sau đó nháy mắt ra dấu, cùng mấy người khác ào ào chạy lại giả bộ khuyên ngăn, kéo bọn họ tách ra.

Nhạc Ân Trạch chỉnh lại cổ áo, tuy có chút không giải thích được, nhưng cũng không thèm chấp nhặt mấy tên nam sinh nhỏ tuổi hơn anh này.

Mà sau tất cả, lúc đó Hách Diêu Tuyết cũng không biết, chờ cô trực nhật xong đi ra khỏi trường, Nhạc Ân Trạch liền đưa cô rời đi.

Lúc này đột nhiên Hàn Vĩ la lên, nói bóp tiền của mình không thấy đâu, nhất định là lúc nảy Nhạc Ân Trạch nhân cơ hội sờ loạn lấy đi bóp tiền của hắn. Hàn Vĩ mang người xông đến muốn soát người.

Hách Diêu Tuyết cảm thấy không giải thích được, đứng một bên, không lên tiếng kêu ngừng lại. Đám nam sinh xúm lại, cặp sách Nhạc Ân Trạch bị soát, sách vở cùng nhau rơi ra, trong đó còn có một cái bóp tiền.

Lần này Hàn Vĩ hưng phấn la lớn “Nhìn đi! Quả nhiên là hắn ta trộm, còn không chịu thừa nhận. Nhanh báo cảnh sát đi!” Hách Diêu Tuyết cũng bị sợ ngây người. Không lâu cảnh sát tới, đưa tất cả đến cục cảnh sát, hỏi rõ mọi chuyện.

Đến phiên Hách Diêu Tuyết cho lời khai, cảnh sát hỏi cô bóp tiền kia làm sao tìm được. Hách Diêu Tuyết do dự một hồi, chỉ có thể ăn ngay nói thật nói bóp tiền tìm được từ trong cặp sách của Nhạc Ân Trạch. Nhưng khi cô muốn nói tiếp anh Nhạc không phải là người như thế thì cảnh sát lại không nghe tiếp nữa.

Cô chỉ nhớ rõ Hàn Vĩ ở một bên giương lên nụ cười đắc ý, mà sắc mặt xanh tím của Nhạc Ân Trạch càng thêm bối rối, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Hách Diêu Tuyết, trong mắt có thất vọng, đau khổ cùng tức giận.

Bởi vì tiền trong bóp rất nhiều, bên trong có dollar cùng tiền bảng Anh tương đương gần ba vạn tệ, căn nhắc mức phạt cũng đã đạt đến mức rất cao, Nhạc Ân Trạch trực tiếp bị giam lại.

Sau khi cho lời khai, Hách Diêu Tuyết thật mơ hồ biết mình đã nói sai, chỉ là ba vạn tệ nhưng cũng đủ hủy đi danh dự của một học sinh.

Ngày hôm sau cô nghe nói Nhạc Ân Trạch phải nộp tiền bảo lãnh mới cho ra, sau đó không hề bước vào nhà họ Hách, rất lâu về sau Hách Diêu Tuyết cũng không nhìn thấy Nhạc Ân Trạch.

Chỉ là trong lúc vô tình nghe người ta nói tới, lúc ấy chú Nhạc rất vất vả mới tìm thấy nhân chứng mục kích, Diệp Mân. Lúc đó cô ta tan học đi ngang qua, nhìn thấy có người lén nhét thứ gì đó vào trong cặp sách của Nhạc Ân Trạch. Sau đó đi làm nhân chứng, mới đem được Nhạc Ân Trạch ra ngoài.

Sau đó cô lại nghe ba Hách nói, hai ngày Nhạc Ân Trạch bị tạm giam, cùng đánh nhau với người khác, bị người ta dùng nửa cây bàn chải đánh răng đâm vào cổ, sau khi được thả ra liền vào bệnh viện.

Khi đó, Hách Diêu Tuyết còn tự mình mua trái cây đến thăm anh, nhưng mặt Nhạc Ân Trạch lại lạnh như băng nhìn cũng không nhìn mặt cô một lần. Về sau không còn phụ đạo tiếng Pháp cho cô nữa, cũng không gặp lại cô cùng người bạn có tiền của cô, thậm chí đồ cô mua đến cũng bị ném ra ngoài trước mặt cô.

Hách Diêu Tuyết có chút không nhớ nổi lúc đó Nhạc Ân Trạch còn nói cái gì, chỉ nhớ rõ bản thân sau khi trở về nhà ngày đó, liền bổ nhào lên giường ủy khuất khóc một trận.

Mà Hàn Vĩ sau này, nghe nói trong một lần tan học, không biết vì sau tự một mình chạy đến ngoại ô, trượt chân ngã nhào vào rãnh cống, sau khi tỉnh dậy cả người hôi thối, nhưng khi người khác hỏi hắn làm sao bị rơi xuống đó, hắn cũng không nói. Nghe nói vì hoảng sợ quá độ, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, sau đó liền chuyển trường.

Sau đó nữa, tình cờ hai người gặp mặt vì quan hệ của ba Hách cùng chú Nhạc, cũng chỉ có lễ phép lịch sự khách khí cùng lạnh nhạt. Nhạc Ân Trạch trong sinh hoạt của Hách Diêu Tuyết chậm rãi càng ngày càng cách xa……

Ngẫu nhiên gặp nhau, cô cũng sẽ theo bản năng tránh mặt Nhạc Ân Trạch, thật giống như cô cùng anh cho tới bây giờ đều không tồn tại một đoạn thời gian thân mật tốt đẹp kia…….

Nhìn bộ dáng sững sờ của Hách Diêu Tuyết, nụ cười của Diệp Mân càng thêm ra vẻ thân thiết. Thậm chí cô ta còn vỗ vỗ tay Hách Diêu Tuyết “Ân Trạch chính là trọng mặt mũi, ân oán rất rõ ràng. Thân là bạn tốt của anh ta, kiên quyết không thể khuỷu tay xoay ra ngoài, chuyện năm đó cũng không phải tại cô, chỉ là lòng dạ anh ta hẹp hòi, nghĩ là cô khinh thường anh ta, cảm thấy anh ta nghèo túng đến mức đi trộm tiền người khác……. Đã nhiều năm như vậy, còn không bỏ xuống được, thật là……”

Hách Diêu Tuyết không nói gì, cô cũng không biết bản thân nên nói cái gì. Diệp Mân nói là sự thật, năm đó người cứu anh ra không phải là cô mà là Diệp Mân.

Chân chân cứng ngắc cố bước đi, Hách Diêu Tuyết đi đến trên boong tàu.

Mấy người đàn ông đã chuẩn bị cần câu cá trên boong tàu. Nhạc Ân Trạch cũng không có đổi quần bơi, chỉ mặc một cái quần thường màu trắng rộng rãi, bên trên để trần, hơi mỉm cười nhìn Diệp Khai đang múa tay múa chân làm gì đó. Mà dáng người nóng bỏng của Diệp Mân cũng đang bưng ly rượu tiến chân thành đi về phía bọn họ.

Hiện tại trong đám bạn bè của Nhạc Ân Trạch, Hách Diêu Tuyết nghĩ giống với bản thân cô năm đó, vĩnh viễn là tiêu điểm trong đám người, thản nhiên hưởng thụ ánh mắt người người vây quanh.

Thiếu niên nghèo túng cùng kiêu ngạo bị người ta vu hãm là ăn trộm không hề biết khó khăn cùng ủy khuất của cô công chúa. Trong lúc bị vận mệnh trêu đùa, hiện tại mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Cô còn hy vọng xa vời người đàn ông này có thể thay cô tìm ra hung thủ hãm hại ba mẹ mình hay sao? Không biết, bản thân hiện tại chỉ là một chiến lợi phẩm người đàn ông này dùng để rửa sạch nổi nhục trước kia của bản thân mà thôi…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.