Nhạc Ân Trạch lần này cả nhìn cũng không nhìn Lục Minh Phong, nói với Hách Diêu Tuyết: "Đi!"
Hách Diêu Tuyết hiện tại nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Nhạc Ân Trạch không có gì thay đổi, nhưng biểu cảm của anh lúc này rất đáng sợ.
Cô không muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của người đàn ông này. Anh Minh Phong là thật lòng, cô không chút nghi ngờ, nhưng lúc này trình diễn tiết mục hai nam tranh một nữ, kết cục làm người đàn ông này tức giận, khẳng định việc chuyển viện của thím cô hẳn là phải ngâm nước nóng rồi.
Hách Diêu Tuyết rõ ràng bệnh tình của thím không thể trì hoãn thêm được nữa.
Cô chỉ có thể thật xin lỗi nhìn Lục Minh Phong một cái, vươn tay kéo cánh tay Nhạc Ân Trạch, ngoan ngoãn đi theo anh ra khỏi phòng chủ nhiệm.
Đáng tiếc lòng dạ cùng khoan dung của người đàn ông thật là nhỏ hẹp, Hách Diêu Tuyết thuận theo cũng không làm tiêu giảm lửa giận của anh.
Lúc đi đến cửa, Nhạc Ân Trạch đẩy Hách Diêu Tuyết về phía trước, ý bảo cô cùng tài xế xuống xe dưới lầu trước, sau đó xoay người âm trầm nói với Lục Minh Phong “Lục tiên sinh, anh vượt ranh giới, tôi sẽ chuẩn bị một phần đại lễ cho anh.”
Lục Minh Phong biết Nhạc Ân Trạch là người có tiếng khó chọc trong giới thương nhân, có thù tất báo, bị anh để mắt tới giống như bị sói nhìn trúng, không chết cũng phải bị lột xuống một lớp da.
Nhưng Nhạc Ân Trạch hô mưa gọi gió, Lục Minh Phong anh chẳng lẽ lại ngồi không sao? Tiền bạc, bối cảnh một thứ cũng không thiếu!
Người khác sợ Nhạc Ân Trạch, nhưng anh không sợ!
Làm cho anh tương đối lo lắng chính là phản ứng của Hách Diêu Tuyết. *Diennn>#<Đannn^?^Leee%:%Quyyy~//~Đonnn* Thiếu nữ mười tám tuổi đơn thuần đến cùng là bị người đàn ông này dọa sợ, biết rõ Nhạc Ân Trạch không có ý tốt, như thế nào lại không phản kháng chứ?
Anh muốn đi giữ Hách Diêu Tuyết lại, nhưng mà vài người bảo vệ của Nhạc Ân Trạch lại xông tới, ngăn cản anh, làm cho anh không thể đến gần cô nửa bước. Lục Minh Phong nóng vội, chuyện hối hận duy nhất của anh chính là cho rằng Hách Diêu Tuyết sẽ đi cùng anh mà không có mang theo bảo vệ.
Nhạc Ân Trạch nói xong liền xoay người sải bước rời đi.
Lúc Hách Diêu Tuyết bị Nhạc Ân Trạch kéo lên xe, một bụng tức giận của anh rốt cuộc không thể nào đè nén được nữa.
"Không trách được buổi sáng hỏi tôi có đi bệnh viện không, thì ra là chuẩn bị tốt đi hẹn hò cùng anh Minh Phong của em sao?”
Hách Diêu Tuyết không muốn giải thích cái gì, cô chỉ hỏi: “Khi còn sống có phải ba tôi đã lén để lại một khoản tiền cho tôi hay không? Vì sao anh không nói với tôi?”
Nhạc Ân Trạch bẻ đốt ngón tay, hơi giương mắt lên nói: “Là Lục Minh Phong nói với em? Hắn ta nói với em cái gì? Cảm thấy tôi ngấm ngầm chiếm tài sản của em hay sao? Hách đại tiểu thư, nói cho tôi nghe, toàn thân trên dưới của em có chỗ nào không phải là của tôi?”
Loại giọng điệu chủ nhân này triệt để chọc giận Hách Diêu Tuyết. Dù cho vì thím mà cô tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, nhưng mà anh nhục nhã người khác cũng phải có điểm mấu chốt chứ.
"Đúng vậy! Hiện tại chi phí ăn, mặc, ở đều là Nhạc tiên sinh ngài chi trả, ngài đương nhiên có thể bày ra vẻ mặt ban ơn. Nhưng mà, anh ngàn vạn đừng nghĩ bản thân thật sự trở thành chúa cứu tế rồi. Trái tim của tôi dù anh bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được. Cho dù Lục Minh Phong đã ly hôn cũng là do người vợ trước của anh ấy không biết quý trọng người đàn ông tốt như vậy. Anh ấy hơn hẳn anh một ngàn một vạn lần.”
Nhạc Ân Trạch ngược lại nở nụ cười, chỉ là ý cười vặn vẹo cứng ngắt, làm cho người ta nhìn liền sợ hãi “Quả nhiên là sau khi gặp mặt tình nhân, dũng khí cũng lớn hơn!
Lục Minh Phong hứa với em cái gì? Em hiện tại quả thật là không kén chọn, ngay cả một người đàn ông từng ly hôn cũng có thể? Tôi không xứng có được trái tim em, như vậy hắn ta thì sao? Liền xứng? Lục Minh Phong là cây cỏ cứu mạng của em sao?
Hắn ta tự cho là căn cơ vững chắc, đáng tiếc tôi nhìn hắn ta không vừa mắt đã lâu, nhược điểm thu thập được rất nhiều, vốn tưởng là nước giếng không phạm nước sông, nhưng hắn ta đã chủ động trêu chọc tôi, như vậy trưa ngày mai, tôi sẽ làm cho cổ phiếu nhà họ Lục của hắn xuống dốc không phanh. *D^^?Đ#”>L<:$Q%~^Đ* Đến lúc đó, không biết hắn ta còn có tâm tình anh hùng cứu mỹ nhân hay không.”
Người đàn ông vốn ngồi đối diện với Hách Diêu Tuyết, đột nhiên giữ lấy cổ cô, kéo cô lại gần “Về phần trái tim tiểu công chúa của tôi…… Muốn trái tim làm gì? Tôi có được thân thể em thì tốt rồi….. Chỉ là…..”
Đôi môi Nhạc Ân Trạch nhẹ nhàng cọ xát trên mặt Hách Diêu Tuyết “Đàn ông xuất hiện bên cạnh em nhiều như thế, tôi thật sự hoài nghi, bản thân mua được có phải là tấm thân xử nữ hay không?”
"Nhạc Ân Trạch! Tên khốn khiếp anh!" Hách Diêu Tuyết bị lời nói sỉ nhục của Nhạc Ân Trạch chọc giận, giơ tay hung hăng giáng một bạt tay xuống gương mặt tuấn tú của anh.
Nhạc Ân Trạch không có né tránh, bị đánh đến gương mặt lệch sang một bên. Anh dùng đầu lưới liếm nhẹ một chút gò má bị đánh đến run lên, sắc mặt trầm xuống nhìn chằm chằm Hách Diêu Tuyết.
Hách Diêu Tuyết cũng là lần đầu tiên trong đời đánh người, lòng bàn tay nổi lên một trận nóng bỏng, gương mặt người đàn ông ra sao càng có thể tưởng tượng rồi.
Sau khi xe chạy vào sân, Hách Diêu Tuyết bị Nhạc Ân Trạch lôi kéo một đường đến phòng anh, toàn bộ trái tim bị níu chặt.
Nhạc Ân Trạch vươn cánh tay dùng lực xé một cái, liền vạch ra tìm tòi bên dưới chiếc váy Hách Diêu Tuyết. Sau đó mang cô đang không ngừng thét chói tai đẩy lên trên chiếc ghế dựa có tay vịn.
Hách Diêu Tuyết bị hành động thu lỗ của anh làm cho hoảng sợ kêu la, thậm chí há miệng muốn cắn anh, lại bị anh thoái mái mà né tránh.
Nhạc Ân Trạch để hai chân của cô lên phía trên hai tay vịn, Hách Diêu Tuyết giãy dụa nghĩ muốn leo xuống.
Nhạc Ân Trạch âm trầm nói: “Có tin em động một chút, anh họ cùng thím của em tất cả đều xuất hiện tại chợ đen Thái Lan hay không?”
“Anh…..” Nhạc Ân Trạch không nói đùa, trên thực tế ánh mắt anh hiện tại giống như rắn độc, dù cho là người đàn ông cường tráng cũng sẽ sợ hãi giống như con ếch bị đánh bẹp.
Nhưng mà loại tư thế hai chân mở lớn như thế này, quả thật là quá mức khuất nhục. Hách Diêu Tuyết nghiêng đầu, bộ ngực đầy đặn bởi vì cảm xúc mãnh liệt mà lên xuống phập phồng.
Chân của người đàn ông quỳ trên mặt đất, ung dung vươn ngón tay dài khẽ chạm vào chiếc quần lót chất liệu mềm mại, đột nhiên dùng chút lực nhấn một cái, bộ phận mềm mại căn bản chưa từng chịu kích thích như vậy, Hách Diêu Tuyết nhịn không được run rẩy, hai chân lập tức khép lại cùng một chỗ. Nhưng lập tức bị bàn tay to của Nhạc Ân Trạch dùng sức tách ra.
Dưới bàn tay khinh bạc của anh nổi lên kích thích, ướt đẫm một mảnh, bị anh vân vê liền trở nên càng ướt át, lại dùng lực ấn một cái, liền cọ xát nhụy hoa yếu ớt.
Hách Diêu Tuyết mặc dù nhìn không thấy, nhưng từ ánh mắt càng ngày càng thâm của người đàn ông, cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng giữa hai chân hiện giờ. Thiếu nữ mười tám tuổi còn ngây thơ chưa từng nghĩ tới, thì ra đàn ông đùa giỡn phụ nữ còn có thể hạ lưu tà ác đến mức này. *Dien>>>Đan<<
Cô thậm chí cảm giác được thân thể đi ngược lại với lý trí của bản thân, dưới ánh mắt lửa nóng chuyên chú của Nhạc Ân Trạch, liên tục không ngừng mà chảy ra xuân dịch, có một loại cảm giác xa lạ cắn nuốt thần kinh của cô.
Nhạc Ân Trạch ngạo mạn chỉ dùng hai ngón tay đùa giỡn bộ phận yếu ớt nhất của Hách Diêu Tuyết, miệng trào phúng nói: “Đều nói nơi này của phụ nữ có thể liên thông đến trái tim….. Mà hiện tại, người tiếp quản nơi này chỉ có thể là tôi!"
Hách Diêu Tuyết cùng Lục Minh Phong gặp riêng nhau, triệt đê chọc giận bạo quân. Dù cho lần này không uống rượu, nhưng mà Nhạc Ân Trạch còn tàn nhẫn hơn so với đêm hôm đó.
Sau khi dùng ngón tay khiêu khích xong, bộ phận yếu ớt càng bị lời lẽ của anh trêu chọc.
Lúc gương mặt tràn đầy nước mắt của Hách Diêu Tuyết bật lên từ trên ghế dựa giống như bị điện giật, dưới đệm lót đã ẩm ướt loang lổ rồi….
Lúc Nhạc Ân Trạch rốt cục cũng “nghiệm thân” xong, Hách Diêu Tuyết cảm thấy bụng của mình đầu co rút phát đau.
Nhạc Ân Trạch lần nữa dùng thủ đoạn làm cho thân thể Hách Diêu Tuyết nhớ kỹ, không được sự cho phép của anh liền cùng tiếp xúc với người đàn ông khác sẽ có hậu quả như thế nào.
Sau khi thím giải phẫu xong, lúc gọi điện thoại báo bình an cho Hách Diêu Tuyết, không biết nội tình của cô, còn có chút lo lắng hỏi cô: “Diêu Tuyết, Nhạc tiên sinh kia là bạn trai của con à?”
Hách Diêu Tuyết chỉ có thể bắt buộc bản thân nói phải, bằng không có thể như thế nào? Nói vị Nhạc tiên sinh kia thật ra là chủ nhân của cô? Nói anh giống như dã thú đói bụng, mỗi ngày đều kéo cô đến chỗ không người, tùy ý đùa bỡn thăm dò thân thể cô? Có mấy lần nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của anh, cảm giác được anh ép chặt thân thể của cô, giống như tuyên bố quái vật dưới thân của anh càng ngày càng không thỏa mãn, nhưng mà mỗi lần Nhạc Ân Trạch đều dừng lại kịp thời, giống như trước khi bắt đầu hưởng thụ bữa ăn ngon thì bỏ ra chút thời gian khuây khỏa chờ đợi.
Lễ thành nhân mười tám tuổi rất nhanh liền đến.
Trong lúc các cô gái đều tràn ngập phấn khởi đi cùng ba mẹ, chọn mua quần áo, trang sức hoặc là gọi điện thoại cho bạn trai thảo luận chi tiết vũ hội, trên mặt Hách Diêu Tuyết không hề có chút vui mừng.
Cuộc thịnh yến này đối với cô mà nói còn mang theo một tầng ý nghĩa nhục nhã.
Sau khi ăn xong điểm tâm, thợ trang điểm đã sớm tới, cô ta còn dẫn theo hai trợ lý nam phụ trách lễ phục cùng trang sức. Hách Diêu Tuyết bị động ngồi trước bàn trang điểm, để cho thợ trang điểm bôi bôi trét trét trên mặt cô.
Chuyên gia trang điểm này đã trang điểm cho rất nhiều minh tinh, trong giới làm việc có chút danh tiếng. Theo ý cô, bộ dáng của Hách Diêu Tuyết rất đẹp, làn da trắng nõn nà gần như nhìn không thấy lỗ chân lông, gương mặt nhìn lại thậm chí còn hơn hẳn so với rất nhiều minh tinh. Sau một lớp trang điểm nhẹ, cả người giống như trân châu no đủ tỏa sáng, tản ra tia sáng dịu dàng. Đáng tiếc khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhưng nửa điểm vui vẻ cũng không có.
Lần này bởi vì tập đoàn của Nhạc Ân Trạch là nhà tài trợ lớn nhất, đã bỏ tiền ra thuê chiếc Princess Lam Bảo Thạch chở khách định kỳ làm địa điểm tổ chức lễ thành nhân lần này.
Princess Lam Bảo Thạch có thiết kế ba hồ bơi, năm đại sảnh biểu diễn, còn có sòng bạc xa hoa, sân đánh golf, sân bóng bàn, có thể nói cần cái gì có cái đó. Xa xa, tạo hình của Princess Lam Bảo Thạch cực kỳ đẹp, tao nhã như một vị phu nhân quý phái.
Chờ đi tới bến tàu, đứng ở dưới thuyền, ngước nhìn chiếc du thuyền cao 62m dài 290m như một con quái vật lớn. Con người nhỏ bé chỉ bằng hạt bụi, tràn ngập trong mắt đều là thân thể bằng sắt thép.
Mà hiện tại chiếc du thuyền xa hoa này đang chờ tân khách lên thuyền chậm rãi đưa mọi người rong chơi trên biển xanh trời thẳm.
Lúc Hách Diêu Tuyết kéo Nhạc Ân Trạch xuất hiện tại cửa đại sảnh, mọi người ồ lên.
Người đàn ông bên cạnh Hách Diêu Tuyết thật sự là rất đẹp trai, một thân lễ phục vừa vặn bao lấy thân thể có vẻ càng thêm thon dài, cao ngất. Đôi mắt mang nét người Châu Âu thâm thúy sâu thẩm có thể dìm chết người trong đó. *Dddd//”Đđđđ~:
Lưu Giai Gia lúc trước chụp ảnh ngoại trừ Hách Diêu Tuyết, những người khác đều mơ hồ không rõ.
Lúc đầu những bàn học đồn Hách Diêu Tuyết cặp với mấy lão già giàu có, giờ phút này triệt để câm miệng.
Người đàn ông bên cạnh Hách Diêu Tuyết đừng nói là bao dưỡng cô, dù để mấy người họ bỏ tiền ra bao dưỡng, rất nhiều thiên kim tiểu thư không thiếu tiền cũng thật nguyện ý.