Hách Diêu Tuyết chỉ cảm thấy cánh tay có chút run lên, các loại cảm xúc trào dâng trong ngực, đến cuối cùng, chỉ có ngồi ở trong xe, bàn tay do dự trước nắm cửa.
Cô muốn xông ra ngoài, nhưng đột nhiên lại phát hiện bản thân không hề có lập trường gì đáng nói. Tuy cô là người vợ trên luật phát của Nhạc Ân Trạch, nhưng lại vĩnh viễn không cách nào đúng tình hợp lý đứng trước mặt người chồng trên danh nghĩa kia chứng tỏ quyền lợi của bản thân.
Trong lồng ngực cuộn trào không thở được, một lúc lâu sau, gần đến cuối cùng, cô cũng chỉ có thể hữu khí vô lực nói một tiếng với tài xế “Trở về đi.”
Đường trở về cực nhanh, dù sao cũng không phải giờ cao điểm. Chiếc xe nhanh chóng chạy băng băng trên đường cái, Hách Diêu Tuyết cũng không biết vị trí của bản thân lúc này là ở nơi nào.
Trở lại trong biệt thự, theo thường lệ, Tiểu Đậu vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng chú chó nhỏ run đùi đắc ý lại không được nữ chủ nhân rủ lòng thương xót. *Dienn>:<Đannn>:<Leee///:Quyyy///:Đonnn* Nó trừng đôi mắt đen lái to tròn nghi hoặc nhìn nữ chủ nhân xinh đẹp vô lực đổ trên ghế sô pha, cảm giác bộ dáng cô đơn của nữ chủ nhân giống như là không cướp được cục xương.
Đến buổi tối, Tiểu Đậu phát hiện nam chủ nhân rất lâu không thấy mặt thế nhưng đã trở lại.
Chỉ là nữ chủ nhân vẫn luôn mong ngóng nam chủ nhân trở về lại không nhiệt tình lắm.
Hách Diêu Tuyết thật sự không còn chút nhiệt tình. Lúc này toàn thân Nhạc Ân Trạch vô ý tản ra dấu hiệu “vượt tường”, thậm chí có thể ngửi được mùi nước hoa gay mũi trên người anh, hơn nữa….. Bộ quần áo trên người căn bản không phải là bộ tây trang màu đen nhìn thấy lúc ở công ty, mà là chiếc áo khoác ngắn màu vàng nhạt.
Hách Diêu Tuyết không suy nghĩ sâu xa trong việc quần áo thay đổi này, liếc mắt nhìn qua một cái, liền thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục xem sách.
Vốn mang nét đẹp giống như mỹ nhân cổ điển, mặt sa sầm xuống càng làm cho người khác có cảm giác xa cách.
Nhạc Ân Trạch ngồi xuống bên cạnh cô, cảm giác được thân thể Hách Diêu Tuyết rõ ràng cứng ngắc.
Khuôn mặt anh cũng trở nên có chút cứng ngắc, một lát sau mới hỏi: “Giữa trưa em tìm anh có chuyện gì sao?”
Rõ ràng là người đàn ông đã kết hôn rồi, lại không hề cố kỵ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Không biết sau khi hôn môi cùng người phụ nữ khác có tiêu độc sạch sẽ hay không. Nhưng bản thân là vợ chính thức lại không hề có lập trường. Hôn thú Trung Đông đáng chết, cũng không biết có giới hạn số lượng vợ được cưới hay không.
Hách Diêu Tuyết chỉ có thể tự nói với mình: Thua người không thua trận. Miệng đầy chua sót lại nuốt xuống, cố gắng giả vờ bộ dáng không chút để ý nói: “Chỉ là muốn hỏi một chút án kiện của ba mẹ tôi tiến hành tới đâu rồi. Nếu biết các người vội như vậy, tôi sẽ không đi quấy rầy anh rồi.”
Nhạc Ân Trạch nhìn chằm chằm nửa bên mặt của Hách Diêu Tuyết, đột nhiên chắc chắn hỏi: “Em ghen?”
Lúc này Tiểu Đậu đột nhiên kêu thảm một tiếng, thì ra nữ chủ nhân không biết thế nào, xê dịch chân, đạp trúng đuôi của nó.
Hách Diêu Tuyết bị Nhạc Ân Trạch hỏi có chút hoảng hồn, một cước đạp trúng đuôi của chú chó yêu. Cô lập tức xoay người ôm nó lên, đau lòng xoa xoa đuôi nhỏ. *D~!!Đ@!@L?/?Q+:+Đ* Nhưng cũng bởi vì vậy mà có thể bình ổn lại cảm xúc, tối thiểu thời điểm cô ngẩng đầu, có thể lạnh nhạt thong dong cười nói: “Ghen? Tôi vì sao lại phải ghen?”
Khuôn mặt Nhạc Ân Trạch có chút tối tăm, vọt đứng dậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi.” Liền xoay người ra khỏi cửa.
Hách Diêu Tuyết nghe tiếng xe truyền đến từ ngoài cửa, biết Nhạc Ân Trạch lại đi ra ngoài, khóe mắt đột nhiên có chút lên men, nhưng trong lòng lại phỉ nhổ bản thân không có tiền đồ!
Người đã từng không để người đàn ông kia vào mắt là ai? Hách Diêu Tuyết rất muốn tìm lại tiết tháo, nhưng người đàn ông kia đi rồi, cô lại không khống chế được mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đáng tiếc chiếc xe nhanh chóng vụt đi không chút nào dừng lại.
Cô có thể cảm thấy hiện tại Nhạc Ân Trạch lạnh nhạt đối với bản thân, không tính là vô lễ, nhưng lại loại cự ly lạnh đến thấu lòng người này làm cho người ta đóng băng.
Đợi đến khi chiếc xe khuất bóng, cô mới chuẩn bị đứng dậy chuẩn bị xuống phòng khách uống một ly nước trái cây.
Người còn chưa đi xuống, chợt nghe thấy chỗ góc cầu thang có hai người làm gần đây mới mướn đang cùng nhau lặng lẽ tán gẫu.
“Chuyện gì xảy ra à? Nhạc tiên sinh thế nào ngay cả nhà cũng không về?”
“Cô đều nhìn không thấy hay sao? Vị trên lầu kia bị người ta bắt cóc đến Đông Nam Á lâu như vậy, cô nói thử xem, bộ dáng xinh đẹp như vậy bị bắt cóc mấy ngày thôi có thể còn nguyên vẹn hay sao? Phỏng chừng là bị Nhạc tiên sinh ghét bỏ rồi….”
“Câm miệng! Nhạc tiên sinh tốn tiền mướn các người tới đây không phải để nói nhảm, các người là ai giới thiệu tới? Như thế nào tố chất tối thiểu cũng không có?” *D>>>Đ<<<L?”?Q:~:Đ* Hai người làm đang nói chuyện đột nhiên bị Trần quản gia nghe được, lập tức nghiêm khắc quát lớn, cũng làm cho hai người lập tức cuốn gói chạy lấy người.
Nhưng…… Trần quản gia xoay người lo lắng nhìn Hách Diêu Tuyết còn đang đứng trên bậc cầu thang, sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy, vừa định mở miệng an ủi vài câu, cô đã bước nhanh lên lầu.
Nếu đã làm cho người ta phiền chán, còn không bằng thức thời một chút, tự mình rời đi, để lại chỗ này cho người mới có thể dọn đến.
Nghĩ như vậy, cô xoay người đi đến trước máy tính, đánh ra một bản thỏa thuận ly hôn, cũng kí tên của bản thân lên trên, chuẩn bị đợi đến khi Nhạc Ân Trạch trở về sẽ đưa cho anh kí tên.
Nhưng mà lại nửa tháng trôi qua, Nhạc Ân Trạch thậm chí ngay cả một cuộc gọi cũng keo kiệt không chịu gọi cho cô. Hách Diêu Tuyết biết, cô quả nhiên là bị ghét bỏ rồi.
Vì vậy hít sâu một hơi, bấm số điện thoại của Nhạc Ân Trạch, không đợi đối phương lên tiếng, cô chỉ nói một câu: “Nhạc Ân Trạch, chúng ta ly hôn đi!”