Yêu Phải Một Tên "công" (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)

Chương 32: Chương 32




Edit: MKM

Beta: An Ju

“Thì ra là biểu thiếu gia.” Lưu Ái Quốc vốn là người có kinh nghiệm xử lí mấy tình huống thế này, nên rất nhanh đã phản ứng lại, sảng khoái cười to.

“Giám đốc Lưu.” Trương Vũ nhếch miệng, hơi cúi người.

Lưu Ái Quốc vốn còn chuẩn bị ôm một cái thật chặt, thế nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Trương Vũ phóng tới, nhất thời không dám tới ôm, hai tay dừng lại giữa khoảng không, nâng cũng không được, thả cũng không xong, có chút lúng túng.

Liên đúng lúc ho khan một tiếng

“Khách quý đêm nay không ít, giám đốc Lưu không cần quá chiếu cố chúng tôi.”

Đây coi như giúp Lưu Ái Quốc giải vây, Lưu Ái Quốc nhanh chóng thuận thế thả hai tay xuống, luôn mồm nói: “Vậy ba vị cứ tự nhiên, tôi đi qua bên kia một lát.” nói xong liền vội vàng rời đi.

Đợi tới lúc hắn đã đi xa, Liên mới thu hồi khuôn mặt tươi cười, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vỗ vai Trương Vũ: “Cậu đấy, ít nhất cũng phải biết nể mặt trưởng bối chứ.”

Trương Vũ chỉ hừ một tiếng, hiển nhiên không đem lời này để trong lòng.

Ba người tiến vào phòng khách, ba thanh niên tuấn mỹ khí chất bất đồng cùng lúc xuất hiện ở đại sảnh, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý. Các cô gái bắt đầu tụm lại với nhau xì xào bàn tán, còn các nam nhân cặp cùng chỉ dám len lén nhìn.

“Liên.”

Nghe được tiếng gọi, ba người đều không hẹn mà cùng dừng bước, bởi vì ở nơi như thế này, tên người kia gọi cũng không phải Mạc Ức, mà là Liên. Nói cách khác, hắn quen biết cậu với thân phận là Liên. Người kia đứng bên cạnh chiếc bàn tròn đặt tháp rượu champagne màu trắng, một thân âu phục trắng tinh, bên trong phối với áo sơ mi đen, cổ áo chữ V mở rộng, lộ ra một chút da thịt, vô cùng gợi cảm, hắn chính là minh tinh đang nổi đã lâu không gặp – Cố Khải Triết.

Liên hướng về Mạc Tử Ca cùng Trương Vũ phất tay, ra hiệu bọn họ không cần để ý đến mình, sau đó cười đi tới gần Cố Khải Triết. “Đã lâu không gặp.”

Cố Khải Triết lấy hai ly cocktail từ trên khay của phục vụ vừa đi ngang qua, đưa một ly cho Liên. “Nghe nói anh trở lại kế thừa gia nghiệp?”

Liên bị hắn hỏi đến sững sờ: “Ai nói thế?”

Cố Khải Triết hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ không đúng? Anh đang ở đây còn gì.”

Liên lúc này mới phát hiện ngữ khí của hắn có chút không đúng, tựa hồ tâm tình không tốt, nhưng vẫn như cũ cười nói: “Cậu không phải cũng ở nơi đây sao? Lẽ nào chỉ có người trong giới kinh doanh mới xuất hiện ở nơi này?”

“Này không giống nhau.” Cố Khải Triết nói, lại hướng về một nơi khác xa xa mà nâng chén. Liên theo phương hướng hắn nâng chén nhìn qua, liền nhìn thấy một vị phu nhân có mái tóc đen uốn xoăn lọn sóng, mặc lễ phục màu đỏ tươi, ưu nhã đem chất lỏng trong ly uống một hơi cạn sạch, kia chắc hẳn chính là người dẫn Cố Khải Triết tới.

Cố Khải Triết cũng uống cạn ly cocktail, sau đó tiện tay ném cho phục vụ vừa đi ngang qua. “Anh ta đâu?”

“Anh ta?” Liên không biết hắn chỉ là ai.

Cố Khải Triết không nhịn được nhướng mày, hắn tựa hồ đã có chút say, nhưng nói chuyện vẫn rất rõ ràng. “Ngụy Thanh.” Thời điểm nói ra cái tên này gương mặt hắn có chút bất đắc dĩ. Trên thực tế, hắn thực sự không muốn nhắc tới, mỗi khi vừa nhắc tới cái tên này, hắn sẽ không tự chủ mà nghĩ tới nỗi thống khổ đã trải qua khi suýt bị bóp chết ngày đó. Sau đó lại miên man suy nghĩ, người này làm thế nào mà trở thành ảnh đế, tại sao còn có nhiều người theo đuổi như vậy, tiếp tục lại nghĩ đến ‘hắn’ và Liên, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng phiền muộn, đây đúng là cái vòng luẩn quẩn chết tiệt.

Nhắc tới Ngụy Thanh, người này nhưng lại là cảnh tượng trái ngược hoàn toàn, Liên nở một nụ cười làm điên đảo chúng sinh. “Anh ấy à, đi công tác rồi.”

Cố Khải Triết trợn to hai mắt, một hồi lâu mới sực tỉnh, oán hận nhìn lướt qua đám người cũng đang sững sờ xung quanh, quay đầu lại càng thêm oán hận nhìn Liên. “Đừng phóng điện linh tinh.”

“Phóng điện?” Liên ngẩn ra, biểu tình rất vô tội.

“Ai nha, đứa nhỏ xinh đẹp này từ đâu tới vậy?” Lúc này đột nhiên xuất hiện thanh âm kiều mị, chủ nhân của thanh âm chính là vị phu nhân mặc lễ phục đỏ mới vừa rồi cùng Cố Khải Triết cách không cụng ly.

“Kim phu nhân.” Cố Khải Triết kêu.

“Xin chào phu nhân, tôi là Mạc Ức.” Liên nâng tay Kim phu nhân, đặt ở bên môi.

“Hóa ra là Mạc đại thiếu gia.” Kim phu nhân không kiêng kị mà nhìn Liên từ trên xuống dưới, Liên cũng không để ý, tùy ý để nàng nhìn. “Thật đúng là một nhân tài.”

“Phu nhân quá khen.”

Thái độ của cậu đúng mực, cử chỉ tao nhã, thần sắc thản nhiên, dù là ai thấy cũng đều ngưỡng mộ không thôi.

Đương nhiên, trong bất cứ chuyện gì đều không có cái gọi là tuyệt đối, vì vậy có người nhìn không thuận mắt liền đứng dậy.

“Thì ra cậu chính là Mạc Ức, hay phải nói, cậu thích người khác gọi mình là Liên hơn?” Người nói lời này là một nam nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi, nam nhân đứng cách Liên khoảng hai cánh tay, mái tóc để kiểu ‘ba bảy’ được chải chuốt sáng bóng, chỉ kém không thể vắt cho ra dầu, vốn dĩ gương mặt cũng coi như đoan chính chỉ vì mái tóc này mà phá huỷ cái triệt để. Nam nhân đang dùng ánh mắt miệt thị nhìn Liên.

Thấy hắn đi tới, Kim phu nhân bất động thanh sắc lui về phía sau hai bước, đứng bên cạnh người Liên thấp giọng nói: “Hắn là chủ tịch của Hằng Thông – Ngô Vĩnh Hằng, gần đây rất hay cùng Trương Kinh Thiên qua lại.”

Liên đáp lại một cái mỉm cười đầy cảm kích.

“Chủ tịch Ngô, xin chào.” Lễ phép vẫn là nên có.

Ngô Vĩnh Hằng lại giống như không nghe thấy lời chào hỏi, ngoài miệng khen nói: “Khuôn mặt này đúng là không tồi, như thế nào, tôi trả tiền cho cậu, diễn lại bộ phim kia cho tôi xem thế nào, cùng cái người kia, cái tên Nhật Bản kia ấy.” [Ass: Tuôi muốn bạo X th già này ==]

Liên nụ cười không thay đổi, chỉ là ánh mắt trầm xuống. Ngô Vĩnh Hằng vẫn còn không biết, tiếp tục phát biểu ý kiến của mình.

“Thời đại này, kiếm tiền kiểu gì mà không phải kiếm tiền, hà tất phải trở về Phi Thiên vất vả, trở về chỗ cậu đang làm đó, vừa có tiền, lại vừa thoải mái.” Ngô Vĩnh Hằng vừa nói, vừa lè lưỡi liếm môi một cái, gương mặt hèn mọn.

Hắn vừa mới dứt lời, không đợi Liên đáp lại, Cố Khải Triết liền cầm một ly rượu hất qua, chuẩn xác hất vào bộ đồ trên người Ngô Vĩnh Hằng, đúng là ly rượu trong tay Kim phu nhân.

“Cậu làm cái gì vậy?!” Ngô Vĩnh Hằng giận dữ.

Cố Khải Triết lại chẳng hề để, ý quơ quơ chiếc ly không trong tay. “Vì tôi thấy ngài dục hỏa dồi dào, cho nên giúp ngài hạ nhiệt.”

Ngô Vĩnh Hằng đang chuẩn bị mắng hắn, thì Trương Vũ cùng Mạc Tử Ca bên kia nghe được động tĩnh liền chạy tới.

Trương Vũ nhìn lướt qua tình hình bên này, trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Trương Vũ không quen biết Ngô Vĩnh Hằng, thế nhưng Ngô Vĩnh Hằng lại nhận ra hắn là con trai của Trương Kinh Thiên, vội vàng nhích lại gần, bộ âu phục trên người ẩm ướt, vừa cử động mới cảm thấy bất tiện, vậy tư thế di chuyển càng thêm buồn cười. Người vây xem thấy vậy đều che miệng cười khẽ. Hắn cực kì tức giận trừng mắt với những người này, nhưng lại không có cách nào ngăn bọn họ cười nhạo, vì vậy oán hận trong lòng đều đổ hết trên người Liên, lời nói ra càng thêm ác liệt.

“Tôi chỉ muốn nói cho cái đồ trai bao kia biết một điều, cái tên đẹp mã bên cạnh cậu ta, thật không có tố chất, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

“Ông nói ai….” Mạc Tử Ca còn chưa kịp lại gần thì Ngô Vĩnh Hằng đã bị một quyền đánh bay ra ngoài, đụng vào tháp rượu rơi vỡ đầy đất, người vừa ra tay lại chính là Trương Vũ – người mà hắn vọng tưởng dựa vào.

Trương Vũ làm như không có chuyện gì xảy ra mà vẩy vẩy tay. “Xin lỗi, tôi không thích có người lại dựa vào quá gần, là do bản năng mà thôi.”

Một quyền này của hắn là đánh vào mặt Ngô Vĩnh Hằng, Ngô Vĩnh Hằng từ giữa đống mảnh vỡ ly rượu ngồi dậy, theo bản năng mà vuốt nửa bên mặt đang sưng lên, lại hoàn toàn không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Liên từ trong túi áo vest, rút tay ra khăn đưa cho Trương Vũ, lời nói mang theo chút trách: “Hà tất phải động tay động chân, nhưng đúng là tiếc thay đống ly thượng hạng.” Thứ cậu chỉ là đống ly thủy tinh dùng để rót champagne đã vỡ tan tành.

Trương Vũ lườm cậu một cái, nhận lấy chiếc khăn tay, cẩn thận chà xát nơi mà vừa nãy mới tiếp xúc với da mặt của Ngô Vĩnh Hằng.

Ngô Vĩnh Hằng này mới rốt cục phản ứng lại xảy ra chuyện gì, hắn run rẩy chỉ vào Liên cùng Trương Vũ, tức giận đến nói không ra lời “Chúng mày… chúng mày…”

“Ơ hay chủ tịch Ngô, sao ngài còn ngồi dưới đất vậy, dưới đất rất lạnh đó, nào nào, mau đứng lên.” Kim phu nhân cố nín cười bày ra một khuôn mặt nghiêm túc, xoay người lại dìu Ngô Vĩnh Hằng, đám người xem náo nhiệt xung quanh, không có một ai nguyện ý đứng ra vì hắn nói một câu, tất cả là do Ngô Vĩnh Hằng người này nhân phẩm quá kém.

Ngô Vĩnh Hằng được nâng dậy, giống như tìm được bậc thang, vội vàng leo xuống. “Chúng mày, nhớ kỹ cho tao.” Hắn tàn nhẫn để lại câu nói này, sau đó liền phủi mông một cái đẩy đoàn người ra mà bỏ đi, tư thế đi so với lúc trước, càng thêm đặc sắc.

“Đến thật là đúng lúc.”

Cố Khải Triết liếc mắt hướng ra cửa một cái nói.

Hóa ra là chủ nhân của bữa tiệc đang đi tới, Lưu Ái Quốc thần sắc hốt hoảng một đường chạy tới, theo sau là đám bảo vệ mà hắn mời tới, đại khái là vừa được thông báo qua. Lưu Ái Quốc nhìn bàn ăn đổ vỡ cùng một đám bừa bãi có chút nói lắp hỏi: “Đây…đây là xảy ra chuyện gì?”

Mạc Tử Ca nhìn Trương Vũ, lại nhìn Liên, Trương Vũ lại quay đi chỗ khác không nói lời nào, Liên thì bước lên trước giải thích.

“Chỉ là chút chuyện nhỏ, quấy rầy giám đốc Lưu rồi.”

Liên nói như vậy đơn giản là biểu thị bản thân không muốn truy cứu sự tình; rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn đám bảo vệ sau lưng Lưu Ái Quốc liền rõ ràng, kỳ thực hắn đã biết rất rõ ràng.

“Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.”

Lưu Ái Quốc liên tục gật đầu, quay người chào hỏi nhóm người vây xem. “Mời tất cả mọi người tới vườn hoa, tôi đã chuẩn bị một ít tiết mục.

Thấy người vây xem đều tản đi, Kim phu nhân nhích lại gần kéo tay Liên. “Có thể cùng tôi nhảy một bài chứ?”

Liên mỉm cười hạ thấp người. “Đây là vinh hạnh của tôi.”

Kim phu nhân liền chuyển hướng Cố Khải Triết. “A Triết sẽ không để tâm chứ?”

“Đương nhiên sẽ không.”

Cố Khải Triết ưu nhã hạ xuống nụ hôn trên mu bàn tay Kim phu nhân, sau đó liền đi đổi một ly rượu khác tiếp tục thưởng thức.

Kim phu nhân kéo Liên đi đến vườn hoa, trong vườn hoa, tiếng nhạc Waltz thanh lịch vang lên, hai người nhanh chóng gia nhập nhóm người đang khiêu vũ.

“Hai ngày trước, tôi nghe được một vài tin đồn nói Trương Kinh Thiên đang thu mua cổ phiếu của Phi Thiên, còn bí mật cùng hai vị cổ đông Phi Thiên gặp mặt.”

“Ồ?”

“Về phần tên hai vị cổ đông kia tôi cũng không biết, thế nhưng theo tin tức đáng tin, Mạc Vân đã sớm đem cổ phần trong tay mình tặng cho Trương Kinh Thiên, cho nên hiện tại trong tay hắn đã nắm giữ khoảng chừng 40% cổ phần của Phi Thiên, mà theo tôi được biết trong tay cha cậu chỉ có khoảng chừng 30% cổ phần.”

“Tôi và Tử Ca có 10%.”

“Thế nhưng trên tay Trương Vũ không phải cũng có cổ phần sao?” Kim phu nhân nói, liếc nhìn Trương Vũ đang nghiêng người dựa trên trụ hành lang màu trắng.

“Phu nhân đúng là hiểu rất rõ ràng.”

Kim phu nhân lộ ra một nụ cười khổ sở, đột nhiên đổi đề tài hỏi: “Không lúc nào là không nhớ tới người đàn ông mà ngay chính tên của mình là gì cũng không biết, tôi có phải là rất ngu ngốc hay không?”

Kim phu nhân nhìn xuyên qua bả vai của Liên, đem tầm mắt rơi vào đối phương ở đằng xa, giống như người đang đi bên cạnh hắn là bà: “Tôi chỉ mới cùng anh ấy gặp mặt qua vài lần, thậm chí còn chưa từng cùng anh nói chuyện nhiều. Sau đó anh ấy biến mất khỏi giới xã giao, rồi kết hôn, sau đó, tôi cũng gả cho người khác, thế nhưng cuối cùng tôi vẫn không ngăn được bản thân nghĩ về anh, chú ý tới từng tin tức liên quan đến anh….”

Liên hơi ngẩn ra, cậu nhìn Kim phu nhân, bà cũng đã hơn 40, nhưng vì được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua cũng chỉ khoảng 30 tuổi. Thế nhưng, phụ nữ đều nhanh xuống sắc hơn so với đàn ông, chỉ ở khoảng cách gần như thế này, ngay cả lớp phấn dày cũng không che đi được nếp nhăn do năm tháng lưu lại nơi khóe mắt. Cho dù như vậy, vóc dáng của bà vẫn thẳng tắp, khí chất cao nhã, khiến người ta không thể không thừa nhận nàng vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp, cho dù mặc bộ lễ phục màu đỏ tươi cũng không quá phô trương, ngược lại vô cùng phù hợp.

Cậu biết người đàn ông trong miệng bà là ai, cậu cúi người xuống, ở trên trán Kim phu nhân hạ xuống một nụ hôn thành kính. “Tôi thay ông ấy cảm thấy tự hào, cảm tình của ngài rất đáng kính nể.”

Khuôn mặt u sầu của Kim phu nhân giãn ra, dần dần lộ ra tươi cười. “Mong cậu sẽ nguyện ý nói cho tôi nghe một chút về anh ấy.”

“Vô cùng tình nguyện.”

Đêm nay không có sao, mặt trăng cũng rất tròn, quả là dịp tốt để ôn lại chuyện xưa.

“Anh hai…”

Phát hiện Liên cùng Kim phu nhân một mình rời đi, Mạc Tử Ca nghĩ muốn đuổi theo, lại bị Trương Vũ đưa tay ngăn cản. Mạc Tử Ca hai lần đều tránh không được, đổi lại trợn mắt giận dữ nhìn Trương Vũ nói.

“Anh làm cái gì? Anh hai muốn đi cùng người phụ nữ kia.”

Trương Vũ nhìn bóng lưng hai người rời đi, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Mạc Tử Ca một cái. “Hai người họ đi, cậu đi theo làm cái gì?”

“Tôi…”

Mạc Tử Ca bị hắn hỏi đến á khẩu không trả lời được.

“Cậu nếu như không có việc gì làm thì đi qua bên kia giải quyết đi kìa.”

“Cái gì…” Bên kia có gì? Mạc Tử Ca theo hướng Trương Vũ chỉ dời tầm mắt nhìn sang, chỉ thấy Cố Khải Triết vượt ngồi ở hành lang trên lan can, một bên đầu thì dựa vào trụ hành lang màu trắng, hiển nhiên là đã uống say: “Tại sao lại là tôi?”

“Đó là chẳng phải bạn của anh cậu sao.” Trương Vũ trả lời một cách đương nhiên.

Mạc Tử Ca nhớ tới tình cảnh Cố Khải Triết giúp Liên vừa nãy, có lẽ lời hắn nói sai. “Thế nhưng, tôi phải làm thế nào….”

Lời còn chưa nói hết đã bị Trương Vũ đem điện thoại nhét vào trong lòng ngăn trở. “Gọi điện thoại cho Minh Tuấn.” Nói xong, Trương Vũ liền chống một tay trên lan can, từ trong hành lang nhảy vào hoa viên, một mạch ly khai.

Này, tại sao mỗi một người đều như thế….

Mạc Tử Ca nhìn Cố Khải Triết nghiêng nghiêng ngả ngả bên cạnh, cuối cùng quyết định nhấn bàn phím di động.

“Mỹ nhân trăng tròn, đêm qua tốt đẹp chăng?”

Sáng sớm vừa vào văn phòng chủ tịch đã thấy Liên hôm qua một đêm không về đang ngồi tại trước bàn làm việc, Trương Vũ không nhịn được trêu chọc một phen.

Liên ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, ngược lại cũng không quá chú ý. “Một đêm không ngủ, quả thực tốt đẹp.”

“Đúng vậy, còn không phải trò chuyện trắng đêm sao.” Trương Vũ vạch trần nói.

Liên cười, cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện, không tỏ rõ ý kiến. “Tử Ca đâu?”

“Không biết, hôm qua tôi không cùng cậu ta trở về.” Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đem chuyện ngày hôm qua tóm tắt, kỳ thực hắn cũng là một người lười biếng, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. “Đã lớn như vậy, cậu ta sẽ không tự làm mình mất tích được đâu.”

Liên ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Lúc này cửa phòng mở ra.

“Vào đi.”

Minh Tuấn đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Trương Vũ ngồi trên ghế salon, sửng sốt một chút.

“Chuyện gì?”

Liên đợi một hồi, vẫn không thấy Minh Tuấn mở miệng nói chuyện, kỳ quái ngẩng đầu lên, lại phát hiện Minh Tuấn nhìn Trương Vũ bộ dáng muốn nói lại thôi, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

“Nói đi, Tiểu Vũ không là người ngoài.”

Minh Tuấn vẫn còn do dự một hồi, mãi đến khi ý thức được Liên kiên trì mới ngập ngừng chọn từ nói: “Vừa nhận được tin tức, Thiên thúc bên kia đã nắm giữ gần 40% cổ phần của Phi Thiên, cho nên ông ấy rất có khả năng sẽ tham gia đại hội cổ đông lần này…” Nói xong lại liếc nhìn Trương Vũ một cái, phát hiện sắc mặt đối phương chưa từng thay đổi, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Liên dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn nói: “Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài đi.”

Minh Tuấn vốn đã chuẩn bị một đống văn kiện cùng kết quả điều tra, bây giờ muốn nói cũng không được, mà giao ra đây cũng không được, cuối cùng đành ôm vào bao nhiêu thì cũng ôm ra bấy nhiêu.

Chờ hắn đi ra rồi, Trương Vũ thản nhiên ở trên ghế sa lon thay đổi tư thế.

“Gần 40% à, theo tôi được biết cha con anh, ba người gộp lại cũng chỉ được 40% phải không?”

Liên thoải mái cười “Cậu không phải cũng có 5% đấy sao?”

Trương Vũ nghe vậy cười lạnh nói “Anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ không giúp cha tôi mà giúp các người?”

Liên lần này lại không trả lời, chỉ cười tiếp tục phê văn kiện được đưa tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.