Edit + Beta: An Ju
Đã rất nhiều năm Ngụy Thanh không đón năm mới ở nhà.
Vào sáng sớm mùng 2 đầu năm, Ngô Bội vừa mở cửa nhà liền kinh ngạc khi nhìn thấy Ngụy Thanh mới rời nhà mấy hôm trước đang kéo vali đứng cạnh cửa, trên đầu cùng trên vai đều tích một tầng tuyết đọng khá dày. Sau đó bà nhớ tới câu nói lúc con trai rời nhà kia, đột nhiên hiểu ra. Bà đưa tay ra, nhẹ nhàng phủi bớt tuyết đọng trên đầu và vai Ngụy Thanh, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”
Mấy ngày ăn tết ở nhà, Ngụy Thanh vô cùng thoải mái, cả ngày trừ ăn ra chính là ngủ, có lúc cũng sẽ xem ti vi, chuyện của Liên hắn cũng không hề nhắc tới.
Hắn không nói tới, Ngô Bội cũng không dám hỏi, cha hắn đương nhiên càng không hỏi. Ngụy Quốc An nói thẳng, nó muốn ăn bà để nó ăn, nó thích ngủ bà cứ để nó ngủ, cũng đã là người trưởng thành rồi, còn có cái gì phải băn khoăn, khó nghĩ nữa.
Ngô Bội đương nhiên không thể coi những lời của Ngụy Quốc An là tiếng người*, vì vậy lén lút gọi điện thoại báo cho Ngụy Quốc Niên với Lâm Vũ. Tiếc rằng, Ngụy Quốc Niên vì năm mới bận rộn sứt đầu mẻ trán, không cách nào phân thân được. Lâm Vũ mãi mới được ở nhà hưởng thụ kỳ nghỉ 3 ngày trong một năm, mới đầu lúc nhận được điện thoại của Ngô Bội còn mười hai vạn phần không muốn, nhưng thật sự là do lời kể từ miệng Ngô Bội ra, chuyện vốn dĩ không lớn lập tức trở nên hết sức khẩn cấp. Một chút khác thường của Ngụy Thanh lập tức đã biến thành việc lớn như sinh mệnh đang hấp hối làm Lâm Vũ kinh sợ đến mức lập tức từ trên ghế sofa, một bên đặt xe một bên gọi điện đặt vé máy bay. Sáng sớm hắn còn ở nhà tại Trung Quốc, buổi tối đã đến phía Nam nước Mỹ. Vọt một cái tiến vào phòng Ngụy Thanh, hắn lại nhìn thấy Ngụy Thanh trong tay cầm hộp khoai chiên, trong miệng ngậm miếng khoai chiên, thảnh thơi thong thả xem ti vi, thực sự là một ngụm máu suýt nữa phun ra tại chỗ.
*“tiếng người”: chỗ này là chỉ những lời của Ngụy Quốc An là không cần phải hiểu, không đáng hiểu và đương nhiên cũng không đúng lẽ nha. Mình thấy để nguyên nó bao hàm, chuẩn hơn chút.
Ngụy Thanh nhìn thấy Lâm Vũ đột nhiên đến thăm, còn không biết xảy ra chuyện gì. “Hi Lâm Vũ, chúc mừng năm mới.”
“Mừng năm mới…” Lâm Vũ mỉm cười hướng về Ngụy Thanh nói mừng năm mới, sau đó đột nhiên cầm gối trên giường lên, dùng sức ném về phía Ngụy Thanh: “Mừng cái đầu anh á!!!”
Ngụy Thanh bị đập mà không hiểu gì, vẻ mặt vô tội ôm gối.
Sauk hi Lâm vũ đến, quy luật sinh hoạt của Ngụy Thanh liền được điều chỉnh hài hòa, lúc nên ăn cơm sẽ bị xách xuống dưới ăn cơm, lúc nên ngủ sẽ bị cưỡng chế đi ngủ, không được ăn nhiều đồ ăn vặt, sáng sớm còn phải chạy bộ.
Lâm Vũ là người cực kỳ nhạy bén, từ thái độ của Ngụy Thanh cùng lời nói của Ngô Bội, hắn liền nhìn ra được tình cảm giữa Ngụy Thanh và Liên xảy ra vấn đề.
Hắn len lén gọi điện cho Liên, thế nhưng không gọi được.
Ngô Bội thậm chí còn liên lạc cho bác sĩ điều dưỡng, cũng chính là bác sĩ điều trị chính của Ngụy Thanh, bác sĩ có đến một lần rồi không tới nữa.
Lúc đầu chuyện này là bí mật tiến hành, thế nhưng bác sĩ kiên trì muốn gặp chính bản thân Ngụy Thanh, cho nên thực sự không giấu được nữa. Thế nhưng ngoài dự đoán của Ngô Bội, sau khi Ngụy Thanh biết bác sĩ đến lại hoàn toàn không có ý bài xích chút nào, mà còn cực kỳ bình thản tiến hành một cuộc đối thoại kín với bác sĩ. Sau khi cuộc đối thoại kết thúc, bác sĩ nói với Ngô Bội, không cần lo lắng quá mức, về phương diện tinh thần Ngụy Thanh đã hoàn toàn không có vấn đề gì. Hắn cảm thấy vô cùng vui mừng với tình hình bây giờ của Ngụy Thanh. Hơn nữa còn nói rõ Ngụy Thanh đã trưởng thành, đã trở thành một người đàn ông kiên cường và độc lập.
Với những lời của bác sĩ, Ngô Bội hiển nhiên là không còn hoài nghi, bởi vậy khi nghe được bác sĩ khen Ngụy Thanh, bà cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng. Thế nhưng là một người phụ nữ, lại còn là một người mẹ, sẽ luôn cảm thấy cực kỳ bất an khi gặp phải chuyện liên quan đến con trai mình.
Sau đó, vào một buổi tối Ngụy Thanh đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng quá đâu, con chỉ muốn thả lỏng một chút. Qua Tết con sẽ cùng chú đi Hollywood, ở đó phát triển thật tốt.”
Viền mắt Ngô Bội liền ướt, bà biết, con trai của bà đúng là đã lớn rồi.
Ngày nghỉ của Ngụy Thanh không nhiều, hắn nhận lời mời của Mã Khả – một đạo diễn trứ danh ở Hollywood, tới LOS ANGELES trước để bắt đầu công việc thứ nhất trong năm, quay bộ phim “GRAY BUTTERFLY*”.
*nguyên tác là “BUTTENFLY”, nhưng vì nội dung bộ phim này có liên quan đến bướm nên mình mạn phép thay đổi cho chuẩn tông xíu.
“GRAY BUTTERFLY”: nhân loại luôn yêu thích truy cầu những thứ đẹp đẽ, mà loài bướm có màu sắc rực rỡ gần như đã trở thành một danh từ chỉ cái đẹp. Khi con bướm màu xám tro xuất hiện trong tộc bướm, có thể mường tượng ra nó bị đối xử như thế nào, nó bị lạnh nhạt, bị trục xuất, cuối cùng bi thảm rơi xuống một đóa hoa đang nở rộ. Trong một chốc khi nó rơi xuống, nó xoay tròn rồi múa, giống loài của nó cuối cùng mới phát hiện cái đẹp của nó, thế nhưng đã quá muộn. Vai chính của câu chuyện là Phí An chính là một người như vậy, dung mạo hắn xấu xí, lại cực kỳ yêu thích múa, hắn luôn dùng sinh mạng* để múa, rốt cục cũng được sĩ quan Khoa Ân tán thưởng. Khoa Ân mời hắn đến rạp hát múa cho binh sĩ cùng các sĩ quan, Phí An cuối cùng cũng được lên sân khấu chân chính lần đầu tiên, đồng thời cũng không kìm được mà yêu Khoa Ân đã trợ giúp hắn thực hiện ước mơ. Nhưng đối với Khoa Ân mà nói, Phí An chỉ là công cụ hắn dùng để giành được nụ cười của sĩ quan cấp cao mà thôi, hắn cảm thấy vô cùng chán ghét sự ái mộ của Phí An biểu hiện ra với mình. Sau khi chiến bại, hắn đem Phí An dâng hiến cho sĩ quan cấp cao bên định nhằm bảo vệ tính mạng của chính mình. Phí An ngoài tan nát cõi lòng thì không còn gì khác, trước mặt kẻ địch, hắn dùng hết chút sức lực cuối cùng của chính mình để múa. Ở bài múa cuối cùng, hắn lên án kẻ địch tàn nhẫn, cùng với quân nhân nước nhà hủ bại, vô năng. Vào thời khắc ấy, hắn hiện ra vẻ đẹp kinh người. Trong màn cuối cùng của câu chuyện, Phí An – con bướm màu xám tro này nhận được tình yêu đã bị coi thường trước đó, đồng thời mất đi tính mạng của chính mình.
*“dùng sinh mạng”: chỗ này có thể hiểu là “cố hết sức, hết mình, cố gắng đến quên mình”để làm gì đó. Ở đây mình muốn giữ nguyên để tả được sự cố gắng đó mặc dù nghe nó cụt cụt thật. =.,=’
Lần đầu tiên lúc Mã Khả nhìn thấy Ngụy Thanh và Liên trên màn hình tivi, hắn liền cảm thấy không có ai hợp với “GRAY BUTTERFLY” hơn họ. Cho dù Liên sở hữu diện mạo đẹp không gì sánh bằng, mà Phí An trong kịch bản của hắn lại là một người đàn ông xấu xí, thế nhưng cũng không có vấn đề gì, ngoại hình có thể thay đổi bằng hoá trang cơ mà. Hắn cảm thấy được thân hình Liên nhất định rất thích hợp để biểu diễn những điệu múa dốc hết sinh mạng trong “GRAY BUTTERFLY”, mà sự ăn ý giữa Liên và Ngụy Thanh thể hiện trong bộ “Thiển thiển” lại làm Mã Khả cảm nhận được vai chính còn lại chỉ có thể giao cho Ngụy Thanh chứ không một ai khác.
Khi hắn nói với Ngụy Thanh rằng hắn muốn mời Liên, tim Ngụy Thanh đột nhiên đập mạnh một cái. Có điều rất nhanh sau đó Mã Khả tỏ ra tiếc nuối, hắn đã gọi cho Liên lại bị đối phương cự tuyệt rõ ràng. Ngụy Thanh cũng không hiểu tâm tình của mình như thế nào sau khi chính hắn nghe được chuyện này nữa. Chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, hắn thật không có dũng khí chạm mặt Liên, thế nhưng đồng thời lại có chút mong đợi mơ hồ.
Hắn đột nhiên phát hiện, trong một năm qua, tất cả buồn phiền cùng vui vẻ của hắn đều có liên quan đến Liên.
“Hai người yêu nhau, cũng không nhất định phải ở bên nhau.”
Hắn nhớ tới câu nói thật lâu trước đây của Liên, rốt cục có chút hiểu rõ. Hắn yêu Liên, cho nên hắn nguyện ý buông tay, nếu như vậy có thể làm cho hắn (Liên) vui sướng. Nghĩ như thế, hắn liền thông suốt rất nhiều.
Cuộc sống còn phải tiếp tục, tình cảm để ở trong lòng.
“Tiểu Ức đâu?” Mạc Ngôn không biết đã hỏi bao nhiêu lần.
Chu Gia Huệ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm quan tâm con trai cứ việc nói thẳng ra đi, luôn biểu hiện không tự nhiên như vậy cũng không biết là cho ai xem đây. Có sức lực ở đây hỏi còn không bằng tự mình đi xem con trai đi.
Ngày đó sau khi nghe được chuyện của Ngụy Thanh và Liên, bản thân bà cũng cảm thấy thật đáng tiếc, bởi vì bất luận nhìn từ góc độ nào, con người của Ngụy Thanh đều vô cùng tốt. Bà không biết vì sao hai người lại đột nhiên chia tay, thế nhưng bà biết chuyện tình cảm không phải dăm ba câu liền có thể nói rõ ràng hết được, cho nên bà cũng không tiện đi hỏi. Hơn nữa trong số những đứa nhỏ trong nhà, Liên là đứa biết tự lập nhất từ trước đến giờ, cho nên bà cũng rất yên tâm.
Quả thật, mấy ngày nay Liên ngoại trừ ít cười hơn chút, những thứ khác hết thảy đều rất bình thường.
Bà chỉ lên tầng trên. “Bạn đến, đang ở trong phòng.”
“Là tên tên nhóc kia à?” Mạc Ngôn cắn răng nói. “Tên nhóc” trong miệng ông, chính là người đàn ông mà ông gặp được trong bữa tiệc ngày đó, sau đó ông mới nhớ tới ông đã thấy hắn ở đâu, hóa ra hắn chính là cái người chụp bức ảnh hỗn huyết* kia. Mấy ngày nay hắn thường đến nhà, chẳng lẽ hắn muốn thừa lúc con trai của ông đang buồn mà tiến tới sao. Mạc Ngôn càng nghĩ càng thấy không đúng, đứng lên định xông lên tầng.
* đoạn này lâu lâu chưa đọc lại chương trước nên mình ko chắc là ảnh hay phim nữa =…= ai đó hay cíu vớt tuôi đuyyyyy…
“A, tiểu Vũ đến rồi.” Giọng Liên vang lên từ trên bậc thang.
Ngay lúc đó tiểu Vũ ngẩng đầu lên, đột nhiên trợn to hai mắt. Những người khác cũng theo giọng nói mà nhìn sang, đều biểu hiện ra biểu tình kinh ngạc không khác Trương Vũ là bao.
“Đại thiếu gia, tóc…” Minh Tuấn cảm giác tay mình đang bưng món tráng miệng bỗng run run. “A, cái này à.” Liên sờ một đầu tóc ngắn thoải mái của mình. “Cũng không tệ lắm phải không, Đông Điều cắt giúp tôi đó.”
Quả thật không tệ, Minh Tuấn nói trong lòng, chỉ là có chút không quen.
Tóc Liên không phải rất ngắn, mà cũng có tầng và chỉ ngắn bằng tai mà thôi. Khí chất yêu diễm nguyên bản giảm bớt rất nhiều, tóc ngắn càng làm lộ rõ ra ngũ quan tinh tế, hòa với mùi tươi mát tỏa ra từ thân thể.
“Đúng là không tệ, chỉ là có hơi tiếc.” Trương Vũ đánh giá đúng trọng tâm.
“Tiểu Vũ nói không tệ thì đúng là không tệ.” Tâm tình của Liên thoạt nhìn tốt vô cùng. “Vậy tôi ra ngoài đây.”
Mọi người lúc này mới phát hiện trên tay Liên còn mang theo một cái túi du lịch.
“Con đi đâu?” Mạc Ngôn cuối cùng cũng lên tiếng.
“Bí mật.” Liên cười thần bí, bước đi thoải mái rồi đẩy cửa ra. “Đúng rồi, có lẽ trong một thời gian rất dài con sẽ không trở lại, mọi người không cần nhớ con quá đâu.”
“Đi nhanh đi.” Mạc Ngôn nghĩ một đằng nói một nẻo. Chờ Liên thật sự ra cửa, lại sâu sắc thở dài một hơi. Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Đông Điều Ngô đang nhìn hắn, tâm tình càng không tốt. “Nhìn cái gì?”
Đông Điều Ngô lại chớp chớp mắt, đồng thời lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết. “Muốn cắt tóc không?”