Edit: An Ju
“Khăn mặt.”
Một câu lệnh, một động tác, ai có thể hơn được Ngụy Thanh khoản chân chó?
Ai nói được nhìn mỹ nhân tắm rửa là cực có diễm phúc, tình hình bây giờ của Ngụy Thanh, có thể dùng một câu nói để diễn tả: thà rằng không nhìn thấy còn hơn nhìn lại không ăn được.
Liên nhận khăn mặt, lén liếc mắt nhìn Ngụy Thanh đang ngồi trên cạnh bồn tắm vô cùng đáng thương mà đăm đăm nhìn vào đống cánh hoa trong nước nhằm nỗ lực dời lực chú ý của chính mình, hé miệng cười: “Được rồi, xuống nước đi.”
“Xuống nước?”
Nếu như có thể, hiện tại Liên rất muốn lật mí mắt lên trên lông mi, nhưng đáng tiếc hắn không có khả năng này. Cho nên hắn trực tiếp dùng hành động để bày tỏ.
Hắn bỗng nhiên hung hăng kéo cổ áo Ngụy Thanh, hung hăng hôn lên môi Ngụy Thanh.
Chuyện này không phải giải thích! Bản thân Liên chưa bao giờ nghĩ muốn tự bồi dưỡng mình thành một quý công tử thượng lưu ưu nhã, những dáng vẻ đưa tay nhấc chân ưu mỹ từ trước tới nay cũng không phải hắn cố tình làm ra, mà là do sống chung mười mấy năm cùng một quý ông chân chính dưới một mái nhà lâu dần mưa dầm thấm đất nên tự nhiên thể hiện ra.
Bởi vậy có thể thấy được, bất kể là hành vi cử chỉ, hay ngôn luận, hắn luôn thích làm theo ý muốn của chính mình, không chút giả tạo. Tình cảm của hắn rõ ràng, lúc làm những việc tình thú cũng không chút ngượng ngùng.
Nếu như là Ngụy Thanh mới vửa rồi, hắn còn có thể có chút lo lắng. Tâm tư của hắn tinh tế, tất nhiên sẽ nghĩ đến tâm trạng của Liên, có phải còn đang tức giận vì chuyện của Tebby hay không. Thế nhưng giờ khắc này, trong miệng tràn đầy hơi thở của Liên, hít vào mũi là mùi thơm ấm áp mà ngọt ngào, hai tay chạm đến da thịt non mềm bóng loáng. Nụ hôn của Liên không giống lúc trước, mãnh liệt, gấp gáp, giống như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình, Ngụy Thanh đương nhiên cũng không hề keo kiệt mà đáp lại. Hắn nóng lòng chứng minh sự trong sạch của chính mình, hắn hận không thể dùng hành động để Liên cảm nhận rõ ràng trái tim của mình. Tay bất giác nắm chặt, dọc theo sống lưng duyên dáng của Liên, lướt xuống chiếc eo nhỏ, sau đó tại chỗ lõm phía dưới quyến luyến quên lối về.
Không có ai hiểu rõ mùi vị tuyệt vời của nơi đó hơn hắn, mỗi khi hắn đi thật sâu vào trong, cặp mông trắng sẽ căng cứng, bắp thịt mềm mại bên trong đùi sẽ kẹp chặt lấy eo của mình, bất lực vuốt ve thắt lưng mình, nhưng bất luận có chà đạp ra sao, cũng không muốn rời dù chỉ một chút, tiêu hồn phệ cốt không gì sánh kịp.
*Tiêu hồn phệ cốt: tiêu(mất) hồn phệ (cắn nuốt) cốt (xương), dịch word-by-word ra tiếng Việt thì nó hơi chúi nên t để nguyên. Câu này được hiểu là phê quên lối về, mất luôn cả người lẫn hồn ấy. *cười dâm*
Liên khoác tay qua vai và đặt lên lưng hắn, làm ướt quần áo hắn. Áo sơ mi chất cotton từng chút dán trên người, cách một tầng vải mỏng, chính là da thịt tinh tế trơn nhẵn, cảm xúc kỳ dị này không ngờ đã mang đến cho hai người một loại khoái cảm khác. Ngụy Thanh cảm giác mình vào lúc này đã bắt đầu thoái hóa thành động vật, não hoàn toàn không thể suy nghĩ, tất cả toàn dựa vào bản năng. Khi tay Liên cách quần bò đã hoàn toàn ngâm trong nước xoa xoa nguồn nhiệt của hắn lúc nhẹ lúc nặng, hắn cảm giác sợi dây cuối cùng trong đầu “Pựt” một tiếng liền đứt đoạn.
Chỉ tay không đã hoàn toàn không thể thỏa mãn được, Ngụy Thanh một chân chen vào giữa hai chân Liên, cách vải dùng hạ thể của mình hung mãnh đâm chọc tại khe giữa đùi mềm mại và gốc căn của Liên. Cảm giác của vải đem lại khiến hạ thân Liên trở nên càng mẫn cảm hơn trước. Hắn rất nhanh liền không chịu được mà khước từ: “Chậm thôi, a ~ Thanh, chậm thôi ~~ ”
Ngụy Thanh chậm lại tốc độ như ý muốn của hắn, lực đạo như trước không đổi, vừa chậm rãi vuốt ve trên dưới, vừa xấu tính hỏi bên tai Liên: “Chậm một chút, là như vậy phải không?”
Liên rời ra một khoảng liền hung dữ lườm hắn. Biểu tình của Ngụy Thanh hoàn toàn khác với biểu hiện của hắn, khá là vô tội nói: “Vậy, là muốn nhanh hơn chút?”
Gật đầu thế nhưng khi Liên nhìn thấy nụ cười của Ngụy Thanh xong liền hối hận “Chờ…”
Ngụy Thanh chưa bao giờ cho rằng mình là một người theo chủ nghĩa cơ hội đầu cơ trục lợi, thế nhưng hắn cũng sẽ không để cơ hội vừa tới tay chạy mất. Cho nên hắn sẽ cho Liên cơ hội đổi ý sao? Đương nhiên không.
Từ khi mới bắt đầu đã định trước một buổi tối điên cuồng.
Đâm vào, lại rút ra. Hành động làm tình đơn giản như vậy, hắn liền tuyệt đối sẽ không để nó đơn giản như trên mặt chữ được.
Vừa mới bắt đầu, hai người còn có sức lực đấu võ mồm, dần dần, liền biến thành đơn âm tràn đầy khoái cảm, đến cuối cùng, trong phòng tắm cũng chỉ còn sót lại tiếng thở nặng nề hoặc tiếng thở dốc mê người, cùng với âm thanh dâm đãng phát ra khi thân thể đụng thân thể.
Kỳ thực Ngụy Thanh thật sự thật sự không muốn làm kịch liệt như vậy, thật sự là bởi vì, tuy rõ ràng Liên thoạt nhìn đã rất mệt nhưng mỗi khi mình muốn kết thúc, hắn liền sẽ không biết tại sao vụt qua. Liên dù không làm gì, chỉ cần cho hắn một nụ cười mê hoặc lòng người như vậy, hắn cũng đã khó có thể khống chế, huống chi hắn lại còn thêm vào một số hành động khiêu khích. Nếu là như vậy hắn còn không có hành động đáp lại, vậy hắn chỉ có thể hoài nghi mình còn là đàn ông hay không, cho nên, vì gạt bỏ cái nghi ngờ hoang đường này, hắn quyết định hành động tới cùng.
Bởi vậy, vào buổi trưa thứ hai khi Liên vẫn nằm ở trên giường vẻ mặt ai oán nhìn mình, Ngụy Thanh cũng chỉ có thể nhún vai, biểu thị chính mình vô tội.
“Tại sao thể lực của anh lại tốt như thế?”
Liên nhịn suốt một buổi sáng, rốt cục nói ra nghi vấn của hắn. Tiện thể nói luôn, lý do đến bây giờ hắn còn không rời giường được không phải lại giường*, mà là, đau eo…
*lại giường: kiểu lúc sáng dậy rồi mà vẫn nằm trên giường làm nhiều trò con bò đó.
Ngụy Thanh suy nghĩ một chút, vẻ mặt thành thật đáp: “Có thể là do gần đây không tập luyện.”
Mỗi tuần đều đến phòng tập. Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ “Lẽ nào em là vì cảm thấy thể lực anh không tốt mới mê hoặc anh sao?”
Liên méo miệng không nói lời nào, thật sâu sắc hiểu được cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình, rõ ràng là bị nói trúng rồi.
Ngụy Thanh dở khóc dở cười sờ đầu Liên. “Em muốn giận anh, trừng phạt anh sao cũng được, hà tất làm khổ mình như thế?”
“Em thích thế.” Liên rầu rĩ nói. “Eo còn đau không?”
“Không đau.” Liên cắn răng nghiến lợi nói. “Thế làm thêm một lần nữa nhé?”
“…” Liên nhìn Ngụy Thanh cười với vẻ muốn ăn đấm, đột nhiên thành khẩn hỏi: “Anh tập luyện kiểu gì?”
Ngụy Thanh té lên người Liên, cười đến cả người run run, sau đó ngẩng đầu lên, học theo giọng điệu Liên đáp: “Không nói cho em.”
Mắt Liên xoay hai vòng, bỗng nhiên cười ngồi lên, tâm tình thoạt nhìn vô cùng sung sướng nói: “Nếu không, anh nói cho em biết anh tập luyện kiểu gì, em cho anh biết làm sao em đi vào được trường quay?”
Ngụy Thanh cố ý suy nghĩ mà cúi đầu trầm mặc mấy giây. “Được, nhưng em nói trước đi.”
Liên không nói lời nào, từ trong túi chiếc áo khoác bị ném ở một bên móc ra một tờ giấy mảnh. “Nhìn.”
Ngụy Thanh cầm lấy nhìn: “Thẻ phóng viên?”
“Đúng vậy.”
Ngụy Thanh nhớ tới ngày đó xác thực tại buổi họp báo tin tức mới thấy Liên, đó là nơi chỉ có phóng viên mới được cho phép tiến vào. “Nghĩ gì mà làm cái này?”
Liên chớp mắt một cái. “Trải nghiệm niềm vui làm paparazi một chút.”
Liên xác thực cảm nhận được niềm vui trong đó, có điều là về sau mới thấy vui, nhưng đáng tiếc Ngụy Thanh chưa bao giờ vì vậy mà cảm thấy vui vẻ, đây là một điều đương nhiên.
“…” Ngụy Thanh không nói gì, từ kẹp danh thiếp rút ra thẻ của hội quán tập thể hình rồi đưa cho Liên. Liên nhanh chóng cầm lấy, một lần nữa chui vào trong chăn.
Ngụy Thanh thấy tâm tình của hắn đã tốt hơn, lại cảm thấy trong lòng bất an, nghĩ đến Tebby, không biết hắn còn có tức giận không. “Liên.”
“Hả?”
“Vậy… Tebby….”
Liên thờ ơ vung vung tay “Không phải ‘Tôi hiện tại chỉ có cảm giác với người tên Liên thôi’ à?”
“…” Hóa ra hắn vốn đã nghe được, vậy còn… Ngụy Thanh vì vậy lại một lần nữa hậu tri hậu giác* phát hiện, mình lại bị trêu…
*hậu tri hậu giác: trái với “bất tri bất giác”, có thể hiểu là đã biết/hiểu/nhận ra.