Yêu Phải Người Tình Một Đêm

Chương 2: Chương 2




Buổi sáng tỉnh lại, một cảm giác nôn nao khiến cho Lương Kỳ Gia gần như nhảy xuống giường, vọt tới toilet nôn mửa.

"Ọe! Ọe."

Một trận lại một trận tiếng nôn mửa truyền tới tai Lương mẫu, hai mắt bà khẽ híp vào, đứng tại chỗ yên lặng lắng nghe trong chốc lát, không có biểu hiện gì xoay người trở về phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho con mình.

Một lát sau, tới khi nôn đến mặt không còn chút máu, cả người kiệt sức, Lương Kỳ Gia mới chậm chạp bước ra khỏi WC, Lương mẫu cũng vừa khéo đi vào phòng, gọi các con rời giường chuẩn bị đi làm, hai người đụng nhau tại hành lang.

"Có phải cô mang thai rồi không?" Lương mẫu hỏi thẳng.

Lương Kỳ Gia không kìm được cứng đờ người, không trả lời.

"Cô không biết xẩu hổ nhưng tôi còn muốn thể diện, cô tốt nhất đừng có khiến cho nhà này bị lời ra tiếng vào." Lương mẫu bĩu môi nói.

Cô trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng nói:"Con sẽ chuyển ra ngoài."

"Như vậy là tốt nhất."

"Con biết rồi."

Cô lại cất bước đi về phía trước, sau đó nghe thấy phía sau truyền đến lời châm chọc của người vợ cả của cha: "Loại đàn bà nào thì cũng sinh ra cái loại con gái ấy thôi."

Lương Kỳ Gia ngoảnh mặt làm ngơ, thoải mái đi vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại, chán nản nhắm mắt, dựa vào cửa phòng trượt xuống nền nhà.

Cô sớm biết nếu để dì biết chuyện thì cô tuyệt đối sẽ không thể sống yên ổn trong cái nhà này, cho nên cũng đã sớm có ý định chuyển ra ngoài, thậm chí ngay cả phòng ở cũng đã tìm ổn thỏa, tiền đặt cọc cũng đã thanh toán, chủ nhà cũng nói có thể chuyển vào bất cứ lúc nào.

Rời khỏi cái nhà vốn luôn coi cô là người ngoài này không có gì là khó, chỉ là cô có chút không nỡ bỏ lại người cha đã mang kết quả ngoại tình này về nhà, sau đó không ngẩng nổi đầu lên, bị vợ con mình không tôn trọng mà thôi.

Ít ra chỉ có cô là quan tâm đến ông, hiếu thuận với ông, cùng ông nói chuyện phiếm,... Cuộc sống của cha sau này chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn, cô thật sự không nỡ, lại không thể đưa cha đi cùng mình.

Quên đi, có lẽ cũng giống như ba thường nói với cô, đây là số của ông, ông nhất định đã nợ dì.

Mà cô, có lẽ cũng là đã nợ đứa trẻ trong bụng cô chăng?

Đứa trẻ đã được mười hai tuần, mà cô cũng đã đấu tranh hai tháng rồi, nhưng vẫn không thể nhẫn tâm đến bệnh viện phá thai.

Cô cũng thường xuyên suy nghĩ, nếu ngày đó mẹ cô lựa chọn phá thai, không sinh ra cô trên cõi đời này, liệu ba cô có thể được tôn trọng nhiều hơn? Mẹ cả có thể sẽ không oán hận như thế này? Mà em trai cũng có thể có chút tôn trọng ba, bọn họ có thể sẽ hạnh phúc chăng?

Có lẽ là thật sự có thể, nhưng không biết tại sao cô có cảm giác việc mình được sinh ra lại là một chuyện tốt, ít nhất là ba cô thường nói: “May mà còn có con."

Nếu ba cô biết cô chưa có gia đình mà đã mang thai thì chắc ông sẽ rất thất vọng chăng?

Khẽ thở dài, cô tựa vào cạnh cửa đứng lên, yên lặng nhìn căn phòng nhỏ. Phòng đơn giản, chỉ có một chiếc giường đơn, một cái tủ cũ, một cái bàn học dùng hồi nhỏ giờ chuyển thành bàn trang điểm, bên cạnh có một cái giá sách, một chiếc ghế...

Không gian thật nhỏ hẹp, đồ đạc bên trong đều là đồ cũ đã dùng được hai mươi mấy năm nay, tất cả của cô trong cái nhà này cũng chỉ có ngần này thứ, dì cũng thường xem cô như hạt cát trong nhà, chẳng thèm nhìn sắc mặt của cô một lần.

Trong lòng cả hai đều rõ, chưa lập gia đình mà có thai chỉ là cho cô một lý do chính đáng để đuổi cô đi mà thôi.

Như vậy cũng tốt. Dì cũng vừa nói dứt khoát với cô rồi.

Quên đi, dù sao sớm hay muộn cũng đều phải chuyển, nhân tiện hôm nay chuyển đi, vừa đúng lúc ba đang đi công tác. Bây giờ chuyển đi so với đến khi hại ba và mẹ cãi nhau, hoặc khiến ba phải khóc, đưa mắt nhìn cô ra khỏi cửa thì vẫn tốt hơn nhiều.

Hít sâu một hơi, cô kéo mấy hộp các tông đã chuẩn bị mấy hôm trước từ dưới gầm giường lên, sau đó lấy băng dính với kéo trong ngăn tủ ra, bắt đầu tiến hành việc đóng gói đồ đạc.

Đúng rồi! Cô đột nhiên nghĩ đến việc cần gọi điện thoại nhờ Tiểu Tuệ xin phép giúp, dù sao thì hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ.

Nhìu thoáng qua đồng hồ báo thức, bảy giờ ba mươi, cô lấy di động từ túi xách trên ghế gọi điện cho Tiểu Tuệ.

Điện thoại được kết nối, phải mất một hồi lâu sau mới có người trả lời.

"A lô?"

Giọng nói ngái ngủ của Tiểu Tuệ vang lên, cô hoài nghi hỏi: “Tiểu Tuệ, đã bảy giờ ba mươi mà cậu còn ngủ hả?"

"Cái gì? Bảy giờ ba mươi?" Tiểu Tuệ đột nhiên kêu to lên, sau đó là một trận tạp âm vang lên từ đầu bên kia. “Nguy rồi, chết mất, thế mà đã bảy giờ ba mươi rồi, mình muộn chắc rồi. Kỳ Gia, cảm ơn cậu gọi mình dậy nhé, mình đi làm đây, không nói chuyện với cậu nữa --"

"Chờ một chút! Đừng tắt điện thoại!"

Đầu dây bên kia chợt dừng một giây, giọng nói của Tiểu Tuệ lại vang lên:" Làm gì?"

"Giúp mình xin nghỉ."

"Xin nghỉ? Cậu làm sao vậy, sẽ không phải là hạ quyết tâm đi phá đấy chứ?"

Bởi vì hai tháng qua cô luôn không yên trong lòng lại có nhiều tâm sự nên cả ngày âu sầu, cuối cùng thì giấy cũng không gói được lửa, bị Tiểu Tuệ nghiêm hình bức cung ra chuyện cô mang thai, nhưng có điều chuyện cha đứa bé là ai cô vẫn giữ bí mật.

"Không phải." Cô khẽ trả lời.

"Vậy thì là chuyện gì, sao đột nhiên cậu lại muốn xin nghỉ? Cậu thấy người không thoải mái chỗ nào sao, rốt cuộc là có chuyện gì hả? Cậu mà không nói rõ ràng mình sẽ không xin giúp câu đâu."

Lương Kỳ Gia không nhịn được thờ dài: “Mình chuyển nhà."

"Chuyển nhà? Hôm nay?" Giọng Tiểu Tuệ đầy nghi ngờ.

"Ừ."

"Hôm nay không phải ngày nghỉ."

"Mình biết nên mình mới nhờ cậu xin nghỉ giúp mình."

"Muốn chuyển sao không để ngày nghỉ rồi chuyển? Chủ nhà cũng đâu bắt cậu phải chuyển nhà ngay, sao nhất định phải chuyển vào hôm nay?" Ngừng một lát, như chợt nghĩ ra điều gì, Tiểu Tuệ khẽ trầm giọng hỏi: “Mẹ cả cậu biết chuyện à?"

“Ừ." Cô trầm mặc vài giây rồi mới trả lời.

"Bà ta lập tức đuổi cậu ra khỏi nhà sao? Thế mà ba cậu cũng đồng ý?" Tiểu Tuệ lòng đầy căm phẫn hỏi.

"Ba mình hai ngày nay không có ở nhà, thế nên mình mới nghĩ đến chuyển đi, bởi vì mình cũng không muốn chuyển đi lúc ba có nhà." Cô thở dài.

Tiểu Tuệ cũng thờ dài theo. “Cậu muốn chuyển thế nào?"

"Gọi xe taxi đi, dù sao thì đồ đạc của mình cũng không có nhiều lắm."

"Mình hỏi cậu làm thế nào chuyển được đồ từ tầng ba xuống tầng một? Đừng có nói là mẹ cả và em trai không tim không phổi của cậu giúp cậu chuyển, có đánh chết mình cũng không tin!" Tiểu Tuệ cười nhạt nói.

"Đồ đạc của mình không nhiều lắm."

"Không nhiều lắm nhưng cũng không có nghĩa là không nặng? Đừng quên là hiện tại cơ thể cậu không thể dùng sức được."

"Mình sẽ cẩn thận."

Tiểu Tuệ thất bại quyết định:"Quên đi, để mình giúp cậu tốt hơn, dù sao thì cũng đến muộn, chi bằng nghỉ luôn một ngày."

"Tiểu Tuệ..."

"Không được ý kiến! Một tiếng nữa xuống mở cửa cho mình! Gặp nhau sau." Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Lương Kỳ Gia bất đắc dĩ mỉm cười, một lần nữa cảm giác được mình có thể sinh ra là một điều may mắn, bởi vì chỉ có được sống, cô mới có thể cảm nhận được tình cảm quan tâm của ba và bạn bè.

Cũng nên cám ơn mẹ? Cám ơn người đã sinh ra cô mà không lựa chọn việc phá bỏ.

Thật sự cám ơn người.

Với sự trợ giúp của Tiểu Tuệ, việc chuyển nhà của Lương Kỳ Gia được giải quyết hết trong một ngày, bao gồm cả việc đem hành lý từ nhà chuyển tới chỗ ở mới, quét tước, sửa sang, bố trí lại, mua đồ dùng hàng ngày,...

Tiểu Tuệ cũng có xe, tuy là xe cũ nhưng vẫn dùng rất tốt.

Có điều các cô cũng mệt lắm rồi, trong có ba tiếng đồng hồ mà chạy đến siêu thị ba lần, mang về bảy túi chiến lợi phẩm mới có đủ toàn bộ đồ dùng.

Khi cô đi tìm phòng vốn là tìm phòng nhỏ nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ, có phòng bếp, phòng tắm, lại còn có một ban công nho nhỏ để phơi đồ khiến cô thấy rất hài lòng.

Trong phòng có sẵn một cái giường, một tủ quần áo, còn có một cái bàn và một cái ghế giống như phòng của cô ở nhà trước đây, chỉ là có lớn hơn một chút. Điều này khiến cho cô có chút xúc động.

Tường mới được chủ nhà quét vôi lại, thoạt nhìn vừa mới vừa sạch sẽ; hơn nữa Tiểu Tuệ lại tặng cô một bộ ga giường và rèm cửa mới; phòng bếp cũng có một nồi cơm điện mới. Cả căn phóng tràn đầy không khí tươi mới, cảm giác thật tốt.

Sau này nơi đây chính là nhà của cô rồi...

Không, nói sai rồi.

"Sau này, nơi đây chính là nhà của chúng ta rồi, cục cưng à." Lương Kỳ Gia cúi đầu nói với bảo bối trong bụng, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười ôn nhu.

Tắt đèn đi ngủ.

Ngủ ngon.

Sáng sớm ngày mai còn phải đi làm a.

Đỗ xe vào cạnh đường, Trạm Diệc Kì như cười như không nhìn Quý Thành Hạo vừa kéo mũ sâu xuống vừa không ngừng ngó ra ngoài cửa xe mà lắc đầu.

"Cậu..."

"Không thấy tung tích của kẻ địch, mình phải đi trước đây, bye."

Anh còn chưa kịp nói cái gì mà tên kia lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhảy xuống xe, đóng cửa rồi trốn ngay vào bên trong, đảo mắt đã thấy biến mất.

Trạm Diệc Kì mở miệng nhưng không kịp nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.

Anh thật sự không biết Thành Hạo làm thế nào mà chọc vào một người theo đuổi điên cuồng như vậy, không sợ cậu ta mặt lạnh với châm chọc, lại càng mạnh mẽ theo đuổi tới tận nhà và cả công ty ôm cây đợi thỏ, tự biến mình thành thợ săn. Hại một kẻ ngoài lạnh trong nóng như Thành Hạo đến nhà cũng không dám về, chỉ sợ trong lúc mềm lòng đồng ý hẹn hò với đối phương, không còn cách nào đành trốn khỏi nhà, còn muốn anh phải hết giờ đưa về, thật là quá cường điệu rồi.

Nhưng mà nghĩ lại, tướng mạo của anh như thế này mà có thể hù doạ người ta được sao? Thế mà tên kia ngang nhiên sai anh làm bảo tiêu*, đúng là khốn kiếp!

(*là người (nhóm người) chuyên nhận tiền để chuyển đồ đạc từ nơi này đến nơi khác, phải đảm bảo an toàn cho người/vật đó)

Anh quay ra ngắm mình trong gương, khẽ xoay trái phải.

Rất tuấn tú a. Vì sao phụ nữ đều chỉ làm phiền Thành Hạo không ngừng nhưng lại đối xử tệ bạc với anh như vậy a?

Vứt bỏ anh như thế...

Trạm Diệc Kì khẽ thở dài, sau đó lại lắc đầu. Kỳ thật anh vốn cũng được nhiều phụ nữ ưu ái, cố chấp chờ đợi được ai coi trọng, thế nhưng người phụ nữ vứt bỏ anh như thế thì chỉ có một. Đó là người phụ nữ đã phát sinh tình một đêm với anh nửa năm trước, ngay cả tên cũng không để lại mà biến mất vô hình vô bóng.

Cũng đã qua nửa năm rồi, anh cũng không nên nhớ mãi không quên một người phụ nữ mới đúng. Thế nhưng không hiểu tại sao đến cuối cùng anh lại không tự chủ được mà nhớ tới cô ấy. Là vì cô ây là người phụ nữ đầu tiên sau khi quan hệ lập tức bỏ trốn trong đêm, nhẫn tâm để lại một mình anh đến sáng sao? Hay là có lý do gì khác, ví như dục vọng muốn cô thêm lần nữa lại không được thỏa mãn?

Bất giác thở dài một tiếng, anh quay đầu nhìn thoáng qua gương xe, xác định không có xe nào liền xoay vô lăng, mắt nhìn về phía trước chuẩn bị lái xe đi.

Đột nhiên cái người mà anh vừa nghĩ đến một giây trước thôi bỗng xuất hiện trong tầm mắt anh, bước nhanh theo dòng người qua đường, quay lưng đi càng ngày càng xa.

Anh ngây người mất một giây, không kịp suy nghĩ lập tức mở cửa xe...

Tuýt! Tuýt! Tuýt!

Một viên cảnh sát đi xe máy đột nhiên xuất hiện ngay sau xe anh, đang lấy còi ra hiệu cho anh lái xe đi để tránh ảnh hưởng tới giao thông.

Nháy mắt, viên cảnh sát đã lái xe đến cạnh anh, phất phất tay ngoài cửa sổ bảo anh nhanh chóng dời xe đi.

Nhưng dù cho có như vậy, nội tâm anh vẫn ngập tràn hi vọng và hưng phấn. Nếu như anh thật sự không nhìn nhầm người thì người phụ nữ vừa rồi chính là cô ấy, như vậy anh đã biết đến đâu tìm người rồi, không đến nỗi mò kim đáy bể mà chạy tới tất cả các pub đêm trong thành phố.

Chờ xem, người tình một đêm đánh yêu, anh cam đoan chúng ta nhất định sẽ có cơ hội gặp lại!

...

Đứng trong nhà WC nữ, Lương Kỳ Gia cúi đầu nhìn xuống phát hiện mình vẫn nhìn thấy đầu ngón chân, nhưng lại không nhìn thấy mu bàn chân đang mang dép.

Bụng cô càng lúc càng lớn. Vì cô đang mang thai nên đây là chuyện đương nhiên, vấn đề là ở chỗ làm trừ Tiểu Tuệ và cô ra, những người khác ngay từ đầu đã không biết cô mang thai.

Có lẽ cũng có người hoài nghi. Nhưng bởi vì tất cả mọi người đều biết cô chưa kết hôn, có bạn trai hay không cũng là một nghi vấn, cho nên không ai dám trực tiếp hỏi cô, chỉ dùng ngữ khí dò xét để nói: “Gia Kỳ, hình như cô béo lên một chút đúng không?"

Một chút? Nếu như 5kg có thể gọi là một chút.

Cô vốn rất gầy. 1m68 mà chỉ có 45kg thôi, cho nên béo lên 5kg cũng không gọi là béo, cùng lắm cũng chỉ gọi là đẫy đà hơn một chút. Vấn đề là chỗ cô "béo" với cả "đẫy đà" lại tập trung ở bụng dưới, vì vậy mới khiến người khác thấy nghi ngờ.

Khẽ thở dài, cô nghe thấy tiếng có người đi đến phòng WC.

"Cậu không thấy anh ấy rất đẹp trai sao?"

"Mình thấy dùng từ đẹp trai để hình dung thật là tầm thường."

"Vậy phải hình dung như thế nào? Anh tuấn? Mê người? Tuấn mỹ?"*

(*ba từ kia đều có nghĩa là khôi ngô tuấn tú nhưng cấp độ cao dần)

"Nổi bật siêu phàm, ôn nhu nhã nhặn, dáng vẻ hiên ngang. Cậu không thấy đàn ông như Trạm Diệc Kì phải hình dung như vậy mới xứng với khí chất của anh ấy sao?"

Vừa nghe thấy ba chữ Trạm Diệc Kì, cả người Lương Kỳ Gia lập tức cứng đờ.

"Có lý, mình chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đeo kính mà đẹp trai như anh ấy cả." Bên ngoài tiếp tục vang lên tiếng nói chuyện cùng tiếng giật nước.

"Trừ việc đeo kính đẹp trai hơn người khác, bộ dáng anh ấy mặc áo sơ mi cũng đủ mê hoặc chết người rồi."

"Cậu cũng để ý sao?"

"Đương nhiên."

"Rõ ràng là dáng thư sinh cao gầy, ai mà ngờ được khi áo sơ mi không cẩn thận dán vào ngực lại thấy từng đường nét... A, mình thật muốn nhìn thấy bộ dáng anh ấy khỏa thân, mình đoán ngoài cơ ngực nhất định còn có cơ bụng, mình đối với đàn ông có cơ bụng rắn chắc không có sức chống cự nổi mà." (Min: *nhỏ dãi long tong*… ta cũng muốn aa…)

"Mình cũng vậy, mình cũng vậy, thật muốn hỏi anh ấy cho mình sờ một chút thôi." Giọng nói say mê tiếp tục vang lên.

"Sờ một chút cậu có thể thỏa mãn sao?"

"Đương nhiên nếu có thể tiến thêm một bước thì tốt hơn." Thở dài.

"Tiến thêm đến bước nào?" Giọng điệu đầy mập mờ.

"Cậu nói xem?" Giọng nói đầy kiều mị.

"Cậu đúng là đồ sắc nữ."

"Cậu không nghĩ vậy sao?"

Sau một trận cười truyền tới tiếng nước rồi âm thanh của giày cao gót vang lên sau cửa WC.

Mấy người đi rồi. Họ chỉ đến trang điểm lại chứ không đi vệ sinh.

Việc này rất bình thường, từ khi cô vào công ty tới giờ cũng không phải chưa từng thấy, chỉ là trong quá khứ cô vẫn cho rằng chỉ có trên phim ảnh? Song hôm nay diễn viên nam chính lại là cha của bảo bối trong bụng, cô thật sự không biết bản thân nên dùng tâm tình gì để đối mặt, ngũ vị lẫn lộn* cũng không đủ để hình dung tâm trạng nói không nên lời của cô lúc này.

(*ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, ngọt… nó lẫn lộn -> không biết là vị gì=)) -> rất nhiều cảm xúc lẫn lộn)

Nhưng đây cũng không phải là điểm quan trọng, quan trong chính là sao anh ta lại tới đây. Là tới tìm giám đốc sao? Đúng là nói nhảm mà, anh ta đương nhiên là tới tìm tổng giám đốc rồi, nếu không chẳng lẽ là tới tìm cô sao?

Vấn đề là anh ta sẽ ở lại bao lâu? Lúc nào thì rời khỏi? Cô vừa ra khỏi Wc có đen đủi đến mức đụng phải anh ta không cơ chứ?

Lương Kỳ Gia mở cửa phòng vệ sinh đi tới bồn rửa tay, nhíu mày nhìn chính mình trong gương, bộ dáng của cô so với nửa năm trước chính xác là đẫy đà hơn nhiều, nhưng chắc chắn chưa tới mức khiến anh ta không thể nhận ra. Đương nhiên tiêu chí đầu tiên phải là anh ta còn có thể nhớ rõ khuôn mặt của cô.

Cô có thể hi vọng rằng anh ta đã sớm quên cô không còn một mảnh* rồi không?" (nguyên văn Hán Việt là “vong đắc nhất kiền nhị tịnh”)

Có khả năng lắm, dù sao trước đây anh ta có gặp cô mấy lần cũng chưa hề có ấn tượng, không có khả năng trải qua một đêm kia lại đi khắc sâu bộ dáng của cô vào lòng làm gì. Thế nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, ví như viêc cô mang thai, cô thật sự không dám nghĩ đến việc đánh cuộc với ông trời thêm lần nữa.

Bây giờ vấn đề là cô không thể chờ mãi trong nhà vệ sinh đến khi hết giờ hoặc sau khi anh ta đi khỏi mới ra ngoài được?

Đang lúc cô đau đầu nghĩ đối sách, Tiểu Tuệ lại chạy vào nhà vệ sinh.

"Kỳ Gia, cậu như thế nào đi vệ sinh lâu vậy, hại mình lo lắng muốn chết!" Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Tuệ lập tức thở phào nhẹ nhõm kêu lên.

Nhìn thấy Tiểu Tuệ mang kính mắt viền đen, Lương Kỳ Gia đột nhiên nảy ra biện pháp.

"Tiểu Tuệ, có thể cho mình mượn kính của câu chút không?"

"Vì sao đột nhiên muốn đeo kính của mình?" Tiểu Tuệ ngẩn người hỏi.

"Mình muốn thay đổi phong cách."

"Sao đang yên lành cậu lại muốn thay đổi phong cách?" Tiểu Tuệ hoài nghi hỏi.

"Không có gì. Chỉ là đột nhiên mình muốn thử thôi, cho mình mượn kính có được không?" Cô uyển chuyển nói.

"Mượn cũng được nhưng cậu đâu có cận thị? Mình cận 3 phẩy lận." Tiểu Tuệ vừa nói vừa tháo kính đưa cho cô.

"Mình chỉ là không đeo kính thôi, thật ra mình cũng cận gần 2 phẩy cho nên không sao." Cô vội vàng đeo kính rồi nhìn lại mình trong gương.

Trông không tệ lắm, nhìn hơi khang khác bộ dáng lúc đầu. Quấn tóc lên chắc càng thay đổi hơn rồi.

"Tiểu Tuệ, cậu có mang theo bút không?" Cô hỏi, biết Tiểu Tuệ lúc nào cũng mang bút trong túi xách.

"Bút? Có, cậu muốn làm gì?" Tiểu Tuệ luồn tay vào túi xách móc ra một chiếc bút bi đưa đến.

"Thật tốt quá! Cho mình mượn!" Cô thiếu chút nữa lớn tiếng hoan hô.

Nhìn cô dùng bút quấn mái tóc đẹp vừa dài vừa thẳng lên, Tiểu Tuệ không nhịn được cau mày: “Cậu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?"

"Đẹp không?" Cô xoay người lại hỏi.

"Khó coi chết được."

"Tốt." Cô mỉm cười hài lòng.

"Lương Kỳ Gia, cậu rốt cuộc bị sao thế hả?" Tiểu Tuệ dường như nghĩ ra điều gì, nhìn chằm chằm vào cô.

"Không có."

"Không có mới lạ! Vậy tại sao lại muốn làm xấu chính mình? Đưa kính cho mình." Tiểu Tuệ giơ tay đòi.

"Cậu đã nói cho mình mượn mà." Lương Kỳ Gia vội vàng bảo vệ kính mắt, kháng nghị nói.

"Mình không phải đã nói cho cậu mượn sao? Giờ kính mắt của mình thế nào lại thành cậu đeo luôn?"

"Nếu đã cho mượn rồi thì cũng không cần gấp vậy, chờ mình về chỗ rồi trả lại cho cậu được không?" Cô vội thương lượng.

Mấy lần trước ở công ty tiếp xúc với Trạm Diệc Kì không nhiều, đơn giản chỉ là đi cùng hành lang, thang máy. Vì thế sau khi cô bình an trở về chỗ ngồi chỉ cần tránh xa thang máy, hành lang cùng mấy khu vực công cộng là được.

"Không được, trừ khi cậu nói thật cho mình biết nguyên nhân cậu hóa trang thế này." Tiểu Tuệ khoanh hai tay trước ngực, trưng ra một bộ mặt không thể thương lượng nhìn cô.

Nguyên nhân này căn bản không thể nói a. Lương Kỳ Gia khổ không nói nên lời.

"Chúng ta về phòng làm việc trước được không? Mình đi lâu lắm rồi." Cô kiếm cớ trì hoãn, chờ quay về phòng làm việc đem kính trả lại cho Tiểu Tuệ, đến lúc đó thì không cần phải nói ra rồi.

"Được rồi." Tiểu Tuệ không nghi ngờ gì gật đầu nhìn cô.

Tuy nhiên bây giờ cũng không phải lúc có thể yên tâm được, cô về được chỗ ngồi, còn hai tiếng nữa mới tan tầm, lúc đó mới có thể yên tâm được.

Kính mong ông trời phù hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.