Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Chương 16: Chương 16: Cậu đứng lại cho tôi




Đỗ Trạch bưng ly cafe nhìn áp phích trên máy tính, quay qua cười nói: “Cô ấy đi đâu rồi?”

“Người mới hả? Hình như người nhà không yên tâm nên mang ra ngoài đi ăn đồ ngon rồi. Sao vậy?”

“Không có gì. Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”Ai cũng thiết kế bản gốc cả, có một số việc không cần kết luận quá sớm có lẽ sẽ tốt hơn.

Trong văn phòng đã không còn ai, hầu hết mọi người đều quyết định ra ngoài ăn để an ủi tâm trạng tăng ca hoặc là vào phòng nghỉ nói chuyện phiếm. Đỗ Trạch không chen chân nổi nên ngồi đợi đồ ăn gọi ngoài, tự dưng nhớ tới hộp cơm trưa mình cẩn thận chuẩn bị hồi sáng mà tiếc đứt ruột, nhưng cuối cùng lại cho Trương Trác ăn, không tính là lãng phí.

Đợi tầm hai mươi phút, tự nhiên một bàn tay từ sau vươn tới, Đỗ Trạch đang chăm chú nhìn máy tính bị dọa giật mình, đứng bật dậy, vừa đứng lên đã đập vào cằm của người phía sau, anh thất tha thất thểu xoay người lại, chột dạ nói: “Sao lại là cậu?”

Trương Trác nhíu mày, đặt hộp cơm đang cầm lên bàn: “Ăn!”

Đỗ Trạch mở hộp cơm, thấy là cơm trứng, rụt cổ nói: “Xin lỗi cậu.” Chờ vẻ mặt Trương Trác bình thường lại mới hỏi tiếp: “Sao cậu lại mang cơm tới cho tớ?”

Nếu không mang cơm cho cậu, chẳng phải tối cậu lại tới nhà tôi lăn qua lăn lại sao?

Lời sắp thốt ra khỏi miệng lại thôi, Trương Trác ngồi xuống tiện tay lật tạp chí ra xem. “Ở nhà rảnh không có gì làm, trứng gà mua lâu không ăn sẽ hỏng. Cậu hăng hái thật đấy, ngày nào cũng làm cơm tình yêu mang đi làm.”

Đào Trạch múc một muỗng cơm cho vào miệng, thỏa mãn híp mắt lại. “Ăn ngon quá.” Hầu hạ dạ dày ăn no rồi thì tâm trạng tự nhiên sẽ tốt lên, anh nói: “Ở một mình rất chán, nên… nên muốn làm đẹp một chút thôi.” Lại nhìn Trương Trác vẫn tỏa ra khí lạnh như trước, anh không thiết sống chết đẩy cánh tay hắn, miệng đầy cơm ậm ờ nói cám ơn.

Trương Trác nhìn một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi, thúc giục: “Mau ăn đi, bị người khác thấy không hay đâu.”

“Đồ ăn tớ gọi còn chưa mang lên.”

“Xoạch!” Trương Trác mất kiên nhẫn gấp tạp chí lại, kéo Đỗ Trạch đứng dậy. “Vào xe tôi ăn.”

Đỗ Trạch nhớ ra vị trí hiện giờ của Trương Trác cũng hiểu được ngồi ở văn phòng không hợp cho lắm. Công ty nhiều người như vậy, hơn nữa đa số đều lắm chuyện, toàn hóng mấy chuyện xấu thôi, nếu có ai nói xấu rằng anh có ô dù chống sau lưng thì hỏng bét.

Lúc đi xuống, Trương Trác còn tiện đường mua hai ly trà sữa, mang cả trà sữa và đồ ăn ngoài lên xe, thì ra là sủi cảo.

Hệ thống sưởi trong xe mở vừa đủ, Đỗ Trạch hài lòng ăn uống, thỉnh thoảng quay qua cười với Trương Trác, sự vui vẻ ngập tràn đôi mắt không thể che giấu nổi. “Tớ không biết, cũng không đoán được rằng cậu sẽ tới đưa cơm.”

“Câu này cậu muốn nói mấy lần nữa hả?” Ăn mất phần cơm trưa người ta cất công chuẩn bị như vậy, sao có thể không trả lại chứ?

Nhưng đây cũng chỉ là kiếm một lý do đàng hoàng mà thôi. Trương Trác nhìn tuyết trắng bay bay ngoài cửa sổ, trên cửa kính phản chiếu hình ảnh Đỗ Trạch đang ngoan ngoãn ăn cơm, bỗng nhiên vẻ mặt hoảng hốt.

“Trương Trác, hôm nay tớ thấy một bức tranh trên máy tính của người khác.” Đỗ Trạch cầm đũa chọt chút cơm còn sót lại, do dự mãi mới nói ra. “Đó là tranh của ông nội.”

Trương Trác tạm thời nghe không hiểu. “Sau đó thì sao?”

“Đây là dự án mới của công ty, sau đó trong tổ có một người mới, hình như là đàn em khóa dưới của chúng ta. Cái này khẳng định là dùng cho mục đích thương mại, cho nên tớ đang nghĩ…”

Trương Trác bỗng nhiên hiểu ra. “Nói trước nói sau, kết quả không giống nhau. Nếu cô ta có một chút tự giác của người thiết kế thì sẽ không dùng tư liệu sống có bản quyền, cậu có thể dạy bảo lại cô ta.”

“Cô ấy là con gái đó.”

“Con gái thì sao? Con gái không phải người hả?” Tính tình chết tiệt này rốt cuộc do ai tạo ra đây? Trương Trác còn muốn mắng thêm mấy câu, nhưng thấy Đỗ Trạch mở to mắt nhìn hắn, chút tức giận kia vô duyên vô cớ lại bị nén xuống. Hắn giơ tay, thô lỗ lau sốt cà chua dính bên miệng Đỗ Trạch. “Ngồi với cậu một phút cũng không ổn, toàn khiến người khác tức giận thôi.”

Đỗ Trạch oan lắm, rõ ràng không khí đang vui vẻ tự dưng bỗng biến thành địa ngục luôn, cơn giận này lớn tới mức không chừng giây tiếp theo hắn sẽ giơ tay đánh người. Anh nói rất khó khăn: “Cậu dữ quá, chẳng trách không tìm được bạn gái.”

Trương Trác nghe xong, tức giận tới mức lông mày cũng muốn dựng ngược lên: “Cậu không dữ, cậu có bạn gái sao?”

“Cậu… cậu… cậu…”

Trương Trác kéo mũ Đỗ Trạch đội lên đầu cho anh, vỗ xuống hai cái. “Tôi cái gì mà tôi, mau ăn cơm đi.” Sau đó hắn giải quyết sạch sẽ phần sủi cảo kia, ngay cả một ngụm nước cũng không chừa lại cho Đỗ Trạch.

Thật ra, Đỗ Trạch có ăn sủi cảo hay không cũng không sao cả, anh bị hắn đánh tới ngơ luôn, hai má đỏ ửng không nói được chữ nào. Anh bỏ lại hộp cơm rồi chui ra ngoài, anh không muốn bị sỉ nhục.

“Đỗ Trạch, cậu đứng lại cho tôi!”

Đỗ Trạch đứng lại thật, xoay người trừng mắt nhìn hắn, cố hết sức nói: “Làm gì?”

Trương Trác bị gió lạnh ùa vào làm cho bình tĩnh lại, lấy ly trà sữa trong xe đưa qua. “Mang đi uống.”

Đỗ Trạch chắp tay sau lưng từ chối, nhưng mắt không nhìn hắn. “Không cần.”

“Thiếu đòn phải không?”

Đỗ Trạch rất sợ Trương Trác, đây là một chuyện không cần bàn cãi thêm gì nữa, cho nên lúng túng nhận trà sữa rồi cắm đầu bỏ chạy, trong lòng nhớ về Trương Trác thời còn học đại học kia, nhưng nhận trà sữa đúng là hơi mất mặt. Anh nắm chặt cái ly nóng hổi vùi đầu vào, không biết đang suy nghĩ điều gì, đợi tới lúc thang máy mở ra, trà sữa đã bị uống gần hết.

Trương Trác đứng bên ngoài một lúc mới quay vào xe, cơn tức giận không biết từ đâu tới, lại không thể khống chế được. Hắn nới lỏng cà vạt, nhìn hộp cơm trên ghế phó lái, từ từ dọn dẹp sạch sẽ, bóng Đỗ Trạch đã mất hút từ lâu.

Ngồi tại chỗ hút một điếu thuốc, Trương Trác đoán Đỗ Trạch sẽ giận dăm ba ngày. Bất chợt nhớ tới việc anh đã nói kia, Trương Trác lấy di động định hỏi xem vị tai to mặt lớn nào đã để người mới trực tiếp nhận dự án kia, nhưng nghĩ lại đành thôi, chỉ hỏi dạo gần đây có tuyển nhân viên mới nào không, lý lịch cá nhân thế nào.

Trước giờ Trương Trác luôn đứng phía sau giải quyết công việc chứ ít khi ra mặt, cho nên bạn tốt nghĩ rằng nhân viên mới là bà con thân thích gì đó của hắn, nhưng tất cả đều bị Trương Trác phủ nhận.

Đỗ Trạch thở phì phì uống hết trà sữa, tức giận cũng giảm đi rất nhiều, vì thế sửa sang lại quần áo tính xem hôm nay mấy giờ có thể về nhà. Nhưng khi đi ngang qua bàn làm việc lại chạm mặt nhân viên mới.

“Ơ, đàn anh!”

Không nghĩ tới Từ Tịnh nhận ra mình, Đỗ Trạch sửng sốt vài giây rồi cười xuề: “Em nhớ anh hả?”

“Lúc huấn luyện quân sự từng thấy anh chơi bóng rổ á, tất nhiên là nhớ rồi.”

Cô không nói tới bóng rổ thì thôi, vừa nói tới thì mặt Đỗ Trạch lại dần dần đỏ lên. Sao mà anh biết chơi bóng rổ chứ, toàn ngồi bên cạnh cổ vũ Trương Trác mà thôi. “Anh chơi không tốt lắm.”

Cô gái khe khẽ cười giễu, nếu mà chơi tốt đã chẳng nhớ nổi rồi. “Khéo vậy sao, anh cũng làm ở công ty này à?”

Mắt Đỗ Trạch nhìn thẳng màn hình máy tính của cô, sốt ruột chuyển đề tài. “Em đang làm cái này à?”

“Ừm, vâng. Chỉ là áp phích thôi, luyện tập ấy mà.”

Đây là một trò chơi mang phong cách Trung Quốc đang trong giai đoạn thử nghiệm trên thị trường cả nước, tháng trước cũng đã tuyên truyền xong rồi. Đỗ Trạch đang lo lắng nên tìm từ ngữ nào cho thích hợp, để đến sau này chắc chắn sẽ có người điều tra ra rồi tung lên mạng, chi bằng bây giờ nhắc nhở Từ Tịnh đổi tư liệu sống.

“Từ Tịnh, anh thấy phông nền này quen lắm, hình như dùng không hợp. Em thay đổi một chút có lẽ sẽ đẹp hơn đó.”

Nhưng nhân viên mới vào công ty còn chưa hòa nhập được xã hội thu nhỏ này, không biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào. “Đàn anh à, anh trai em nói như này nhìn rất đẹp.”

Anh trai Từ Tịnh là ai nhỉ? Giám đốc thị trường Từ Hiểu Ba.

“Anh thấy phông này rất quen…”

“Đây là phông em vẽ mà.”

Đỗ Trạch thở dài. “Ra là vậy.”

Có người vỗ vai anh nói đùa: “Sao cậu lại giận nhân viên mới nhà người ta thế hả?”

Từ Tịnh nhiệt tình giải thích ngay: “Không sao, không sao, đàn anh có lòng chỉ bảo thôi mà.”

Đỗ Trạch nghe tiếng cười đằng sau, cảm giác như anh biến thành cấp trên hay soi mói cấp dưới vậy. Anh rút di động trong túi nhắn tin cho ông nội: “Ông nội, con muốn xem bức tranh mẫu đơn của ông.”

Ông Thẩm sống hơn nửa đời người, chỉ vẽ mỗi một bức hoa mẫu đơn, bởi vì mẫu đơn là loài hoa mà người vợ đã qua đời của ông yêu thích nhất.

‘Chỉ đóa mẫu đơn xứng là quốc sắc, mùa hoa đua nở rung động kinh thành.’

Ông đề câu thơ này trên bức tranh, treo trong phòng ngủ, có rất nhiều người ra giá cao để mời ông vẽ tranh, trong trí nhớ của Đỗ Trạch thì không ai mời được ông. Có rất nhiều lúc anh thấy ông nội ngồi trong phòng ngủ vuốt ve bức tranh mẫu đơn kia, anh hiếm khi thấy ông vẽ một bức tranh lớn như vậy, lúc mang vào phòng ngủ rất khó khăn.

Rất nhanh, ông Thẩm gửi một bức ảnh qua. Đỗ Trạch xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, quay trở lại bàn làm việc, người khác nói gì anh cũng không ỷ ê gì, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu để thể hiện mình không phải kẻ xa cách tập thể. Khi nhìn tin nhắn Wechat Trương Trác gửi, anh lại phát hiện trong miệng vẫn còn mùi vị của cơm trứng lúc nãy.

“Bực quá!”

Tối đến, Trương Trác không được uống canh Đỗ Trạch nấu, ngày hôm sau cũng không có, ngày thứ ba chuông cửa cũng không thèm vang lên.

Chẳng lẽ giận thật?

Trương Trác rất vất vả làm công tác tư tưởng chạy đi gõ cửa nhà người ta, rốt cuộc Đỗ Trạch không có nhà, anh quay người bước đi, vừa đi vừa gọi điện cho Đào Gia Vũ.

“Sao lại thế? Tăng ca sống dở chết dở như vậy rồi còn không để người ta ăn Tết sao?”

Đào Gia Vũ cảm thấy chẳng hiểu mô tê gì cả. “Liên quan gì tới tôi? Có phải tôi nói đâu. Với cả sắp Tết tới nơi rồi, chắc là bận lắm.” Vừa nghe điện thoại vừa nghịch máy tính, góc dưới bên phải hiện lên tin nhắn của đám bạn học cũ. “Ê, mấy năm nay lão Trương làm ăn được phết, còn mời bọn mình ăn cơm kìa… Ờ, tôi biết thừa cậu chẳng đi đâu.”

Trương Trác nhíu mày: “Đỗ Trạch cũng từng nói, mấy năm nay lão Trương vạn sự hanh thông, hôm đó chơi cũng vui vẻ. Tôi không đi, cứ làm một kẻ qua loa tùy tiện như trước kia thôi, cậu cứ nói là không liên lạc được với tôi.”

“Cậu không sợ nhóc cà lăm lộ tin hả?”

Trương Trác nhìn đồng hồ, hừ một tiếng. “Sợ cậu ấy?”

Đỗ Trạch lúc này đang đứng trong phòng họp, đối mặt với mọi người, đột nhiên cả người run lên, anh chỉ bút laser lên áp phích trên màn hình, im lặng vài giây rồi mới ngẩng đầu nói: “Không thể sử dụng bốn tấm áp phích này được.”

Bốn tấm áp phích do nhân viên mới thiết kế, nửa tiếng trước còn được Chủ Mỹ khen, nhưng bây giờ đột nhiên có người phản đối, hơn nữa giọng điệu rất chắc chắn. Mọi người nhìn nhau, không ai hiểu nổi.

Không ai mất bình tĩnh bằng nhân viên mới. “Vì sao không thể dùng?”

“Bởi vì dùng phông của em, sẽ bị người khác mắng chửi.”

Từ Tịnh đứng bật dậy, ngực phập phồng, mỗi một ánh mắt đều biểu hiện không phục. “Đàn anh, anh nói rõ ra đi.”

Đỗ Trạch không biết câu ‘đàn anh’ này là vô tình hay cố ý. “Phong cách trong bức tranh của em là học từ họa sĩ nào đó ở Hàn Quốc phải không?”

Vẻ mặt Từ Tịnh chợt thay đổi.

“Anh sẽ không nói tên ông ấy là gì, ông ấy rất tức giận, hơn nữa trên mạng cũng post video vẽ tranh, phong cách vẽ tranh của em và ông ấy rất giống nhau.”

“Chỉ là phong cách của bức tranh không có vấn đề gì thôi, em không học ông ấy.”

Đỗ Trạch nói không nhanh, nên anh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. “Bốn phông nên này đều dùng chung một bức tranh mẫu đơn, tuy rằng em đã đổi vị trí rồi sáng tác lại, nhưng vẫn có dấu vết làm từ nguyên tác. Vị họa sĩ này tên là Thẩm Chi Ngang, nếu không tin có thể tự tìm hiểu, tranh này có người ra giá hai nghìn vạn nhưng ông vẫn không chịu vẽ.”

Từ Tịnh siết chặt nắm tay nhìn về phía Chủ Mỹ, trong mắt Chủ Mỹ toàn là bất đắc dĩ.

“Chúng ta đều muốn làm ra bản gốc, nguyên tắc này tôi sẽ không nói nhiều. Vừa hay ba tôi có hứng thú với tranh trong nước, nên tôi cũng hiểu biết đôi phần. Trong thế giới rộng lớn này, hàng năm có không biết bao nhiêu tác phẩm của các họa sĩ bị mang ra sao chép, buôn bán, trên mạng bàn tán mấy vụ thế này rất ầm ĩ, đều là người trong nghề chắc không phải không hiểu chứ?”

Chủ Mỹ nhìn chằm chằm Đỗ Trạch, cảm thấy hôm nay anh rất khác ngày thường, rồi lại không thể nói ra có chỗ nào khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.