Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Chương 27: Chương 27: Chị đẹp gái sao?




Có lẽ do biểu cảm của Trương Trác rất chân thật, Đỗ Trạch ngáp một cái, hơi nhỏm dậy trơ mắt nhìn hắn: “Tớ… Tớ không như vậy.”

“Ai cơ? Cái gì?”

Đỗ Trạch rúc đầu vào chăn theo bản năng, giơ tay xoa tai, ánh mắt dán vào nơi đang 凸 trên chăn, nhẹ giọng nói: “Tớ xin lỗi mà.”

Đợi tới lúc đầu của Đỗ Trạch sắp vùi hẳn vào chăn, Trương Trác đứng ngoài cửa nói với giọng rất bình thản, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười: “Dậy đi, đúng lúc tôi đang chuẩn bị cơm tối.”

“Tớ ngủ lâu như vậy sao?” Đỗ Trạch xem giờ rồi mau chóng xuống giường, vừa rời chăn nên không thích ứng kịp, nhưng mở hệ thống sưởi nên rất nhanh sẽ không còn thấy lạnh nữa. Trương Trác cầm chảo và xẻng đứng xào rau trong bếp, anh vuốt cái đầu ngủ thành ngơ luôn của mình rồi đứng dựa vào cửa, ánh mắt mê mang trống rỗng nhìn chằm chằm bàn tay đang đảo đảo xào xào những miếng gà thái hạt lựu. Trương Trác quay lại nhìn anh, gương mặt không rõ vui giận, nói: “Hơn hai tiếng. Còn chưa tỉnh ngủ sao?”

“Hình như hơi hơi. Lần sau không thể ngủ quá lâu, ngủ lâu thì đến tối không thể ngủ nổi nữa.” Đỗ Trạch nói xong bèn ngồi xuống.

Trương Trác quay đầu nhìn thoáng qua, giơ tay ra hiệu cho anh. “Lại đây.”

“Làm gì?” Đỗ Trạch tưởng hắn lại muốn sai mình làm osin, trên mặt bày ra biểu cảm rất không bằng lòng, nhưng đôi chân lại rất thành thật.

Trương Trác sờ trán Đỗ Trạch, quay đầu đi, nói: “Canh trứng và rong biển, hôm nay không có canh đại bổ.”

Dù sao không phải anh nấu là được, Đỗ Trạch giơ hai tay lên tỏ vẻ không thành vấn đề. Dường như nhớ tới thời gian học đại học của hai người, anh ngẩng đầu gác lên vai Trương Trác, chầm chậm nói: “Tớ nhớ rằng phòng ký túc xá của bọn mình có một cái nồi nhỏ.”

Nồi nhỏ chuyên dùng để nấu đồ ăn khuya, bởi vì Đỗ Trạch luôn than đói. Anh có đói đâu, rõ ràng là cảm thấy đồ ăn trong căn tin không ngon, muốn nấu ăn riêng(*), người này không ở cùng thì không biết, ở lâu sẽ phát hiện ra tính cậu ấm của anh. Trương Trác nhớ Đỗ Trạch còn lén mua một cái nồi nướng; rốt cuộc, lần đầu tiên bọn họ túm tụm trong ký túc xá nấu nướng liên hoan thì bị dì kiểm tra phòng bắt tại trận, hắn có xin xỏ bao nhiêu cũng chẳng vô ích, cả nồi và đồ ăn trong nồi đều bị tịch thu. Đũa của Đỗ Trạch còn đang gắp một cục cá viên lớn, thấy vậy bèn nhét luôn vào miệng, bị bỏng rơi cả nước mắt nhưng cũng không thấy anh nhả ra.

(*)开小灶 /kāi xiǎozào/: Đây là một kiểu ăn tập thể có tiêu chuẩn cao nhất, tiêu chuẩn ăn phân thành ba cấp là tiểu táo, trung táo và đại táo – đại táo là thấp nhất; tiêu chuẩn cao ở đây có thể là điều kiện hoặc đối xử cao hơn so với người bình thường. (theo Baidu)

Sau đó trời trở lạnh, Đỗ Trạch có tấm chăn dày cộm còn chưa thấy đủ nên mua thêm thảm điện, thích thú cắm vào ổ điện, hoàn toàn quên ký túc xá hạn chế điện áp, lúc cắm vào ổ lập tức mất điện. Lão Vương đang cày game ở giường bên cạnh tức giận giậm chân: “Thật chẳng ngờ cậu còn cắm thảm điện cơ đấy!”

Lúc Trương Trác đi xuống, mang theo cả Đỗ Trạch với gương mặt viết rõ ba chữ ‘tớ oan quá’, dì quản lý ký túc xá vừa thấy bọn họ bèn nói: “Sao LẠI là mấy đứa?”

Về cái nồi nhỏ, là do Trương Trác mua mang tới, cuối tuần có thể nấu cháo. Trương Trác chưa từng cảm thấy mình già mồm cãi láo, nhưng ngay lúc này, hắn đang có một cảm giác ‘rất hạnh phúc’.

Ngày mai, một người bạn của Đào Gia Vũ khai trương tiệm đồ ăn Nhật, cậu ta mời chúng ta đi theo ủng hộ. Cậu đi không?”

Đỗ Trạch cọ bả vai của Trương Trác, than thở: “Đi chứ, đương nhiên là muốn đi ăn rồi, ăn kiểu này không tốn tiền đâu á.”

“Cậu cứ ăn thả ga, Đào Gia Vũ sẽ thanh toán.” Trương Trác xúc món gà Cung Bảo đã xào xong ra dĩa rồi đưa cho Đỗ Trạch. “Đừng ở đây vướng tay vướng chân tôi nữa.”

“Sao tớ lại vướng được chứ!”

“Vào toilet rửa mặt đi, mặt mũi ỉu xìu như bánh đa gặp nước ấy, nhìn là hết hứng ăn.”

Tự dưng lại bị giận, Đỗ Trạch đi vài bước rồi quay lại, Trương Trác nói: “Sắp ăn cơm rồi, có phải muốn ăn đánh không?”

“Vừa rồi vẫn còn yên lành lắm mà.” Đỗ Trạch quay lại phòng ngủ đi rửa mặt. Khi anh thuần thục lấy khăn lau nước trên mặt bèn nhìn thấy bên cạnh đặt bàn chải đánh răng mới, vừa mới lấy ra, hơn nữa bên trên còn quét kem đánh răng. Anh nhớ tới một chuyện, hiện giờ anh không ở nhà mình nhưng lại hành động tự nhiên như đang ở nhà mình vậy. Anh cố thử tỏ ra khách sáo một chút, nhưng cuối cùng đứng cả nửa buổi rồi thất bại, lúc đi ra ngoài bèn nói: “Cám ơn!”

Trương Trác cười không rõ ý: “Có gì mà cám ơn chứ? Ngày mai đi làm có muốn chuẩn bị cái gì không?”

“Không có gì phải chuẩn bị cả, tớ muốn tạo một trang web mua bán.”

“Tạo web?”

Đỗ Trạch gật đầu: “Không phải lúc trước có nói muốn chuyển qua thiết kế mặt bằng sao? Nhân tiện luyện tập luôn. Tớ cảm thấy chắc sẽ không vướng víu rắc rối như bên Giáp(*) trong hợp đồng.”

(*)甲方 /jiǎfāng/: Giáp (甲) là một Can trong 10 Thiên Can (Canh, Tân, Nhâm, Quý, Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ) – Theo Wikipedia. Cụm từ ‘bên Giáp’ ý chỉ một bên nào đó, một người nào đó bất kỳ, không chỉ cụ thể là ai. Ý của bạn Đỗ là bạn tự làm thì sẽ không bị các quy tắc của hợp đồng nào ràng buộc cả.

“Sao đột nhiên nghĩ tới việc này?”

“Bởi vì muốn học thêm mấy thứ linh tinh, bây giờ tớ còn trẻ nên nếu muốn học thì cứ học thôi.”

Trương Trác hỏi lại một câu: “Có kế hoạch cụ thể không?”

Đỗ Trạch cắn đũa lắc đầu: “Còn chưa bắt đầu mà, cứ từ từ.”

“Vậy ăn xong cậu mang laptop với mấy thứ cần thiết lên đây.”

Trương Trác nói rất nghiêm túc, Đỗ Trạch ngẫm nghĩ, chức vị của hai người khác nhau, hắn nhất định có thể giúp được mình. Vì thế ăn cơm xong, anh bèn mang laptop và bản ghi chép tới, lúc đi thang máy gặp phải bà hàng xóm, là một bà lão thích cười.

“Tiểu Trạch chuyển nhà hả con?”

Đỗ Trạch bê sổ sách và máy tính, nói: “Không ạ, con tới nhà bạn giải quyết chút chuyện. Bà à, tạm biệt bà nha.”

Trương Trác không có gì làm nên ngồi bên cạnh đọc sách, sau đó leo lên giường trước để Đỗ Trạch có thể nghỉ ngơi sớm một chút. Thật ra, Đỗ Trạch không muốn hành động nhanh như vậy, dù sao tạo web cũng chỉ mới là ý tưởng thôi, anh cũng cần phải tổng hợp lại các kiến thức nghiệp dư của mình để cân nhắc xem kế hoạch này có được hay không. Khi nghe Trương Trác khẳng định lại giống như có thêm động lực, sau khi gõ bàn phím mấy tiếng liền, tay như muốn rụng ra nhưng Đỗ Trạch cảm thấy rất hài lòng.

“Không còn sớm nữa, mau đánh răng đi. Chăn nóng lắm rồi này.”

Đỗ trạch “Aiz” một tiếng, nhanh tay nhanh mắt đánh răng rồi thay áo ngủ, áo ngủ mềm mềm cọ lên da thật thoải mái; khi anh chui vào chăn, sự ấm áp ập tới đến ngay cả ngón chân cũng cong hết lại. “Ấm quá đi.”

Trương Trác cười như không. “Trong tủ lạnh có trứng gà, ngày mai cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

“Vậy cậu ăn trứng chiên hay trứng chần nước sôi?”

“Như trước kia, vẫn còn nhớ hả?” Trương Trác nói.

Tai Đỗ Trạch mềm nhũn, nửa gương mặt giấu trong chăn, nói: “Nhớ.” Anh nhớ những lời Trương Trác nói, đợi một lúc lâu mới dịch sát lại, nhỏ giọng nói tiếp: “Giống như trước đây á.”

Rất nhiều lúc, Trương Trác đều phải nén giận, bởi vì khi đối mặt với Đỗ Trạch thì cho dù là lửa giận bốc lên tận trời cũng không có chỗ trút. Mà những lúc không tức giận, đa số những lần nghe nói Đỗ Trạch nói chuyện đều muốn cười, cho dù nghe bao nhiêu lần nữa cũng đều vậy cả.

Hắn nhướng mày hạ giọng, giọng nói trầm ấm rất đàn ông chui vào tai Đỗ Trạch: “Cậu dịch vào sát như vậy, có phải muốn ôm tôi ngủ không?”

Quả nhiên, Đỗ Trạch vội vàng dịch về bên phải, nhưng chính tư thế nằm nghiêng làm cho vành tai đỏ ửng càng dễ bị người ta nhìn thấy.

Mình không ngủ xấu mà, ba ngủ cùng mình lâu như vậy rồi mà có chưa từng nói mình ôm người bên cạnh.

Đỗ Trạch cảm thấy lớn như vậy rồi còn ôm người khác ngủ rất là ngượng, có lẽ dạo này anh mệt mỏi, thiếu ngủ nên mới như vậy, chân anh còn quặp chân Trương Trác nữa chứ, tư thế rất quái lạ và mập mờ.

Sáng sớm, Đỗ Trạch đắm chìm trong suy nghĩ miên man, thế nên đi làm trễ, trưởng phòng nói nội dung gì anh cũng chẳng nhớ nổi.

Bởi vì Đào Gia Vũ muốn mời bọn họ ăn đồ Nhật, nên lúc sáng Trương Trác nói buổi tối khi anh tan tầm sẽ tới đón. Đỗ Trạch suy nghĩ có nên xin lỗi Trương Trác hay không, sáng nay anh đã vớ bở từ người ta, chuyện đầu tiên Trương Trác làm khi thức dậy là cử động cánh tay nhưng rõ ràng đã cứng đờ rất lâu.

Ngày đầu tiên đi làm của năm mới mà xin phép về sớm có vẻ không ổn cho lắm, nhưng nhìn vào sự cố gắng làm việc năm trước của Đỗ Trạch thì nghỉ vặt thế này rất dễ xin. Thật ra không chỉ vì lý do này, bởi vì mọi người nhận ra, nhân viên thực tập năm ngoái đã biến mất khỏi văn phòng, cô ta đã tới lầu hai, sẽ không xuất hiện ở lầu này nữa.

“Alo, tớ tan làm rồi.” Đã quá giờ hẹn nửa tiếng, Đỗ Trạch thử gọi cho Đào Gia Vũ nhưng cũng tắt máy, cho nên anh không biết tiệm đồ ăn Nhật kia ở chỗ nào, nghĩ rằng mình là bạn của Đào Gia Vũ nên anh còn mua quà đây này.

Trương Trác bảo anh đứng ở trạm chờ, đừng đi đâu hết. “Chúng ta đi tìm Đào Gia Vũ đã, thằng ranh đó không khiến người ta bớt lo được.”

Trong trí nhớ của Đỗ Trạch, Trương Trác chưa từng gọi Đào Gia Vũ là ‘thằng ranh’, bây giờ gọi vậy chứng tỏ người kia đã gây ra chuyện gì rồi.

Chờ tới lúc lên xe, Đỗ Trạch quan sát sắc mặt người kia, hỏi: “Đào Gia Vũ sao vậy?”

“Chọc giận lam nhan(*), xen vào việc của người ta.”

(*)冲冠一怒为蓝颜 /chōngguān yīnù wéi lányán/: Nội dung nôm na là chọc giận lam nhan, mà hai từ ‘lam nhan’ trong đây là cách xưng hô của người nữ đối với tri kỷ của mình (là người nam), hoặc là xưng hô của người nam đối với tri kỷ của mình (cũng là người nam) – Tham khảo từ Baidu.

Mới đầu, Đỗ Trạch còn chưa phản ứng lại, cười nói: “Là chị đẹp gái lần trước sao?” Nghĩ lại rồi cười. “Cái gì mà lam nhan chứ…”

Trương Trác nhướng mi cười khẽ, hỏi ngược lại: “Chị đẹp gái?”

“… Ừ?”

“Người ta là anh đẹp gái.”

Ực—

Mắt Đỗ Trạch nhìn thẳng về đằng trước, nghe được tiếng nuốt nước miếng của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.