Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Chương 52: Chương 52




Đỗ Trạch yên phận ngồi bên bàn vẽ tranh, tay run rẩy suýt chút nữa hủy hoại bức tranh yêu quý đã vẽ bao lâu nay. Anh cầm bút tỉ mỉ vẽ đường viền, hài lòng thở ra một hơi: “Sắp xong rồi.”

“Còn khoảng bao lâu thì xong?” Trương Trác cũng không cần vội vàng tìm quần lót nhỏ màu hồng nhạt kia làm gì, nhìn phản ứng của Đỗ Trạch là biết chắc chắn đã âm thầm động tay động chân gì rồi. Thôi không sao, dù sao thỉnh thoảng cũng ‘tình thú’ một lần, nghiện thì tiêu mất.

“Chắc khoảng nửa tháng nữa. Đây mới chỉ là bản phác thảo mà thôi.” Đỗ Trạch thuận miệng đáp lại.

“Thời gian em vẽ bức tranh này lâu quá đó.” Trương Trác nhìn bức tranh nhỏ chứ không hề lớn, vẽ tới vẽ lui mà lâu như vậy.

“Chậm mới chất mà, ông nội vẽ bức ‘Đại Ngọc tiến phủ”(*), phải mất bốn năm mới hoàn thành đó.”

(*) 黛玉进府/dàiyù jìnfǔ/: Đại Ngọc tiến phủ – ‘đại’ trong tên bức tranh này có nghĩa là màu đen – màu để kẻ lông mày, Đại Ngọc là Lâm Đại Ngọc (林黛玉 /lín dàiyù/) trong ‘Hồng Lâu Mộng’ của tác giả Tào Tuyết Cần.

Trương Trác dù sao cũng là dân ngành nghệ thuật, tranh này hắn biết, giá rất cao, nghe nói khi trưng bày triển lãm được một ông trùm nước ngoài nào đó ẵm về với giá cao, nhưng giá bao nhiêu thì không công bố ra ngoài. Nhưng với tên tuổi nổi tiếng của họa sĩ thì giá cao cũng không thành vấn đề.

“Khi nào thì vẽ cho anh một bức?”

Đỗ Trạch “Hừ” một tiếng: “Em không vẽ anh đâu.”

Trương Trác mất hứng, cười lạnh đáp lại: “Anh xấu trai tới mức em không muốn vẽ luôn sao?”

“Để em vẽ tranh cho anh ư, rất đắt đó.”

Trương Trác gấp sách lại: “Em vẽ tranh cho Diệp Tuân mà có lấy tiền đâu.”

“Ý nghĩa khác nhau mà. Cái này giống như chụp ảnh vậy đó, có người chụp ảnh lấy tiền công, nhưng cũng có người chụp ảnh là do đã hứa với thợ chụp, một đằng là tiêu tiền, một đằng là không tiêu tiền. Em vẽ tranh cho anh Tuân, anh ấy thì giúp em tuyên truyền.”

Nói tóm lại là anh không xinh đẹp bằng anh Tuân, em không muốn vẽ anh.

Trương Trác tự nói với bản thân, không tức giận, không tức giận.

“Em qua đây cho anh.”

“Em không qua đâu, tranh còn chưa vẽ xong đây này. Anh có việc thì qua đây đi.”

Trương Trác lại mở sách ra: “Anh sẽ không qua đó.”

Thấy hắn không qua thật, Đỗ Trạch thấy yên tâm hơn. Anh chỉ sợ Trương Trác sẽ nhảy vào dạy dỗ mình, sau đó dạy dỗ một hồi sẽ dạy tới trên giường luôn. Dù sao anh cũng là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, bức tranh này không biết vẽ tới ngày tháng nào mới xong đây.

Nếu Trương Trác biết trong đầu Đỗ Trạch đang nghĩ điều này, có lẽ hắn sẽ dạy dỗ anh càng gắt hơn.

Đỗ Trạch chơi thì chơi, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến việc vẽ tranh cho anh Tuân của anh. Mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, anh sẽ dành ra ba tiếng cố định để vẽ tranh. Vì ba tiếng này, anh vứt bỏ cơ hội ngọt ngào thân mật với Trương trác, Trương Trác lại khuyên bản thân mình đừng tức giận.

Vẽ xong sớm thì sẽ sớm được yên tĩnh.

“Ba em nói tháng này đến chỗ em đó. Chừng nào thì xuống dọn dẹp nhà của em vậy? Đừng để bị lộ.”

“Không sao đâu.” Đỗ Trạch chăm chú vẽ tranh. “Ba chưa gọi mà. Ba sẽ gọi trước cho em vài ngày, tới lúc đó thu dọn cũng không muộn.”

Trương Trác thật sự cảm thấy Đỗ Trạch không hăng hái như trước nữa. “Anh nhớ trước đây em luôn hoàn thành công việc ngay trong ngày đầu tiên cơ mà, nói cái gì mà hoàn thành nhiệm vụ thì chơi bời mới thoải mái.”

“Dù sao cũng là trước kia.” Đỗ Trạch bắt đầu thu dọn dụng cụ trên bàn, lấy một tờ giấy Tuyên Thành đậy lên bức tranh, chạy đến sofa ngồi cạnh hắn. “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ai bảo em và anh ở cạnh nhau chứ.”

“Có phải em nói sai rồi không, ai đen ai sáng chứ?”

Đỗ Trạch bỗng giơ hai tay giữ lấy vai Trương Trác, đôi mắt nhìn chằm chằm sườn mặt khi nghiêng đầu của hắn, chỉ cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

“Trương Trác.”

“Hửm? Gọi cái quỷ gì vậy?” Trương Trác nhìn thẳng về phía trước không để anh quấy rối.

“Gọi anh là bởi vì thích anh.” Đỗ Trạch thử dịch đầu hắn lại phía mình. “Anh quay lại đây đi.”

“Ai đen ai sáng?” Trương Trác quay đầu đi.

“Ừm…” Đỗ Trạch chu môi ‘moa’ một cái. “Em là sáng, sau đó anh cũng là sáng.”

Trương Trác nín cười: “Em nhây quá, mau buông ra.”

“Không buông không buông.”

“Mấy tuổi rồi còn nhõng nhẽo?”

Đỗ Trạch buông tay ra. “Em nói chuyện như thế đó, sao anh cứ như vậy chứ!” Anh nóng nảy, lại nói lắp, cứ thế mà xổ giọng Đài Loan ra. Trương Trác nhìn anh mà không biết làm sao cả. “Em như vậy làm gì hả?”

“Anh nhại em nói chuyện làm gì hả?”

Trương Trác học anh ‘moa’ một cái thật to. “Thích em.”

Đỗ Trạch mặc dù hơi không vui nhưng vẫn nằm gối lên đùi Trương Trác, ngửa đầu nhìn hắn: “Không được cười em.”

“Anh không cười em.” Trương Trác cúi đầu hôn anh. “Anh có lúc nào cười em đâu.”

Đỗ Trạch ngọ nguậy không nằm yên, ngón tay nhẹ nhàng vẽ trong lòng bàn tay của Trương Trác rồi nói: “Đừng tưởng em không biết, rất nhiều lần anh lén lút cười nhạo em.”

“Em nói là lén lút, vậy sao em biết được?”

Trong lòng Đỗ Trạch lại thấy tức giận, anh đúng là phiền chết mới đi chơi trò đoán chữ này với Trương Trác. Cuối cùng anh không nằm nữa, đứng lên đi về phòng, miệng còn lầu bầu: “Ai muốn chơi với anh chứ.”

“Em chạy đi đâu đó?” Bàn tay to của Trương Trác giơ lên ôm ngang eo Đỗ Trạch, sau đó ấn anh ngồi lên đùi mình. “Em chẳng thành thật gì hết.”

“Em muốn uống sữa bò rồi đi ngủ.”

Lúc này Trương Trác mới buông anh ra. “Mang giúp anh một ly.”

Đỗ Trạch gượng gạo đồng ý, kết quả ly sữa của Trương Trác vơi hơn một nửa, ý đồ trút giận rõ rành rành. Trương Trác uống một ngụm vào miệng mà cảm thấy ngọt ngấy hết cả người.

Trái lại, Đỗ Trạch ngồi trên giường vừa liếm sữa vừa nhìn hắn, nói không chừng trong lòng còn đang vui vẻ ấy chứ. Trương Trác thờ ơ buông ly xuống: “Ừm, uống ngon thật!” Chờ tới khi Đỗ Trạch liếm sữa xong, tay sượt qua hai má chạm vào hai tai, hắn ôm Đỗ Trạch ngoan ngoãn vào trong lòng.

“Suýt chút nữa làm cho anh sợ sữa rồi, em pha bao nhiêu bột sữa vậy?”

Đỗ Trạch chớp mắt: “Chẳng có bao nhiêu đâu. Như bình thường thôi mà.” Cả người tê dại không có chút sức lực nào, anh cảm thấy Trương Trác và mình dựa vào nhau quá gần, bàn tay trong quần áo khiến anh nói chuyện không được rõ ràng. “Anh đừng nhéo.”

Trương Trác không biết khi người ta nói chuyện cũng có thể ngọt ngào như vậy, Đỗ Trạch vừa uống sữa xong, từ trên xuống dưới toàn là mùi sữa, con mèo nhỏ mềm mại như một cọng lông cọ trái tim hắn: “Bé ngoan, anh ngửi thấy em giống như một vũng sữa siêu lớn vậy đó.”

Tim Đỗ Trạch đập bùm bụp, lại nói lắp: “Anh… Anh nói bậy bạ gì đó.” Sợ Trương Trác nói ra mấy câu vớ vẩn, anh giơ tay che miệng hắn lại. Ai ngờ Trương Trác bỗng vươn lưỡi ra liếm lòng bàn tay, Đỗ Trạch rụt tay về như bị điện giật.

“Em xem, anh liếm một chút thôi mà cũng thấy rất ngọt.”

Mặt Đỗ Trạch đỏ không tưởng nổi, mau chóng xoay người đi: “Ngủ… Ngủ thôi.”

Trương Trác cười, cúi đầu hôn anh.

Đỗ Trạch từ từ ôm lấy cổ Trương Trác, nói lầu bà lầu bầu, bị hôn đến nhũn cả người.

Hôn cái miệng nhỏ nhắn này một trăm lần cũng không thấy chán.

Đỗ Trạch cảm thấy eo mình bủn rủn, mỗi lần Trương Trác đụng vào đều khiến anh nổi da gà, trong lòng có một ngọn lửa dấy lên nhưng chỉ muốn được hắn hầu hạ.

Trương Trác nói khi ở trên giường anh chính là một tiểu Hoàng đế, ăn không đủ no sẽ không chịu.

Nhưng lần nào anh cũng ăn no.

Lời đã ra khỏi miệng, Đỗ Trạch muốn che miệng lại cũng đã muộn rồi.

Trương Trác hôn ngón tay thường cầm bút của Đỗ Trạch, ngón tay thon dài trắng nõn, vừa nhìn đã biết là một cậu ấm.

Ngón tay mà cũng hôn cho được, Đỗ Trạch không chịu nổi bèn đẩy Trương Trác: “Anh thật quá đáng, chỉ biết chọc ghẹo em.”

“Vậy em có cho anh chọc ghẹo không?”

Đỗ Trạch hé răng, anh không có cách nào không cho Trương Trác chọc ghẹo mình. Anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi, lúc nào nên sợ thì cứ sợ thôi, nghìn vạn lần đừng cãi lại, nếu không người chịu tội vẫn là bản thân mình mà thôi.

Trong phòng bật một bóng đèn nhỏ, ánh sáng lờ mờ. Với tính cách của Đỗ Trạch thì sẽ không để đèn sáng, nhưng lần này không biết tại sao, hai người đều rất sốt sắng, ai cũng không muốn lãng phí mấy giây đi tắt đèn. Cuối cùng, Đỗ Trạch nhìn thấy bóng đen quấn quýt lên xuống chiếu lên tường tới tận nửa đêm, lần nào nhìn thấy cũng mặt đỏ tai hồng, nhưng lại không kiềm chế được mà nhìn thêm.

Một đêm buông thả dẫn tới việc sáng hôm sau không dậy nổi. Trương Trác đã quen rồi, sẵn dịp hai người đều không đi làm, hắn vén mái tóc của người nào đó đang nằm im trên giường. “Nắng chiếu tới mông rồi, bữa sáng còn chưa ăn.”

“Ô…” Đỗ Trạch thoải mái kêu ra tiếng, nhúc nhích thắt lưng như một chú mèo lười ra hiệu cho hắn xoa bóp. “Muốn ăn cháo ở tiệm Viên Ký, anh mua giúp em.”

Thời đại học, Trương Trác không thể chịu nổi kiểu làm nũng này của Đỗ Trạch, bây giờ cũng vậy. Hắn xoa tròn mát xa eo cho Đỗ Trạch, sau đó nhấn nhẹ vào mũi anh: “Còn gì nữa?”

“Xíu mại, bánh xếp, bánh ú nhân thịt, với cả bánh bao nhân thịt nữa. Đói quá. Em muốn ăn hết mấy món đó.”

“Sư tử há miệng to quá. Chỉ sợ tới lúc đó em không ăn hết thôi.”

Đỗ Trạch gắng gượng mở mắt ra: “Dù sao không ăn hết thì còn có anh.”

“Được rồi, anh đi mua cho em, sau đó chiều anh sẽ giúp em dọn dẹp nhà cửa. Em cũng gọi hỏi xem khi nào ba em tới đây đi, sắp giữa tháng rồi mà chưa thấy gọi, nếu muốn kiểm tra đột xuất thì tiêu.”

Đỗ Trạch le lưỡi, thầm nói ba anh không thèm kiểm tra đột xuất đâu nha, người thích kiểm tra đột xuất là mẹ kìa.

Nhưng lời Trương Trác nói rất có lý, Đỗ Trạch quyết định ăn sáng xong sẽ gọi, bây giờ anh chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm ườn ra giường phơi nắng thôi.

Ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa quỷ tinh chiếu lên người, sự ấm áp khiến Đỗ Trạch nheo mắt lại thở dài, thoải mái quá đi!

Ngày đầu tiên sau khi làm xong y như bị tra tấn, nhưng anh rất hưởng thụ lúc bị tra tấn ấy. Cơ thể nhức mỏi, đau đớn, đầu óc thì trống rỗng, lúc này anh không cần nghĩ tới công việc của hôm nay, cũng không cần nghĩ tới thiết kế tiếp theo phải làm thế nào, anh sẽ không ngẫm nghĩ về hết thảy mọi việc nữa. Ngay lúc này, toàn bộ thế giới đã yên tĩnh rồi. Còn anh đang để trần nửa người trên nằm trên giường, cánh tay buông xuống chạm phải thảm lông dưới đất. Khi những sợi lông mềm mại của tấm thảm cao cấp xẹt qua đầu ngón tay, anh muốn cả đời cứ như vậy.

‘Cả đời’ này chắc chắn có Trương Trác.

Chẳng mấy chốc đã qua nửa năm, những ngày tháng ở bên Trương Trác trôi qua thật nhanh. Đỗ Trạch túm lông trên tấm thảm kia, nghiêng đầu nhìn mặt trời ngoài cửa sổ.

Đã quen biết Trương Trác lâu như vậy, lúc nào mới dẫn anh đi gặp ba đây?

Nên chọn lúc ba vui vẻ nhỉ.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì tính tình Đỗ Kiến Bình vốn rất ấm áp, sẽ không có lúc nào tức giận hết.

“Haiz, hay là gặp ông nội trước nhỉ?” Không không không, ông nội lớn tuổi rồi, nếu bị sốc thì làm sao đây?

Đúng lúc Đỗ Trạch đang bắt đầu tìm cách dẫn Trương Trác về gặp ba mẹ, di động dưới gối ‘brừ brừ brừ’ vang lên.

Cho dù không phải cuối tuần thì cũng có rất ít người gọi tới. Đỗ Trạch nghĩ có việc, ngón tay trượt trên màn hình: “Alo…”

“Tiểu Trạch, con đi đâu rồi? Hôm nay không phải cuối tuần sao?”

Đỗ Trạch chớp mắt mấy cái: “Cái gì ở đâu ạ?” Một sợi dây trong đầu bị kéo căng ngay tức khắc.

“Ba ấn chuông lâu lắm rồi mà không thấy con ra mở cửa. Con đang tăng ca hay ở bên ngoài vậy?”

Cái gì?

Đỗ Trạch “phịch” nhảy dựng lên khỏi giường, mông đau lắm nhưng phải nhịn xuống: “Ba!”

Tai Đỗ Kiến Bình ong ong: “Sao vậy?”

Đỗ Trạch chỉnh lại giọng, ước rằng mọi chuyện không như anh nghĩ: “Ba, ba đang ở ngoài cửa, khu dân cư Bích Ba?”

“Đúng vậy. Lúc trước ba quên gọi cho con, trao đổi hợp tác với bên nước ngoài hơi lâu nên muộn vài ngày. Gần đây mẹ con bận trong bệnh viện, ba về nhà cũng không làm gì, cho nên đến thẳng chỗ con chơi vài ngày…”

Đỗ Trạch không nghe thấy mấy câu sau, sao anh còn ngủ được thế này, mau tỉnh lại, đây không phải mơ sao?

Đây không phải mơ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.