Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Chương 1: Chương 1: Gặp lại




Đỗ Trạch say, khó chịu nhíu mày, nhưng không muốn khiến mọi người mất vui, cho nên chọn một góc sofa sáng sủa yên lặng chợp mắt một lúc, ly rượu đang cầm rơi xuống đất lúc nào không hay, mọi người trong phòng đều bị thứ rượu đắt tiền chuốc say, những bóng dáng mờ ảo đung đưa trước mắt, một câu nói không ngừng chui vào tai.

“Hôm nay thiếu mất Trương Trác.”

“Cũng chẳng ai báo cho cậu ta, cậu ta cứ như bốc hơi khỏi trái đất vậy, nếu là tôi thì tôi cũng không nghĩ ra đâu.”

Hôm nay là đêm cuối cùng của hội độc thân phòng ký túc xá 6211, trong lòng Đỗ Trạch cũng có một câu muốn nói, thật ra anh cũng không nghĩ ra.

Chủ đề nói chuyện hôm nay chính là cuộc sống sau khi bước chân vào xã hội của mọi người, năm nay việc buôn bán của nhà Xá Trường rất thuận lợi, giơ tay mở chai rượu trị giá một vạn đồng, nhưng Đỗ Trạch thử một ngụm thì chẳng thấy ngon chút nào, cảm giác nóng cháy muốn đốt lưỡi, anh chỉ uống một ngụm rồi lắc đầu. “Không, không uống được, mẹ tớ không cho.”

Vậy nên mọi người bèn cười lớn: “Sao cậu vẫn còn giống như trước kia vậy, hả, cục cưng của mẹ?”

Đỗ Trạch thở dài một hơi, nằm vật ra sofa đánh một giấc, trong mơ không xảy ra chuyện kia, anh cũng không cảm thấy ‘lòng người hiểm ác’ nhanh như vậy.

Nhưng giấc mơ nào cũng đến lúc phải tỉnh.

Anh mơ màng bị một người gọi dậy, Đỗ Trạch cảm thấy có người vỗ đầu mình.

Xá Trường mở miệng phà ra hơi rượu: “Này, rốt cuộc giữa các cậu có phải mối quan hệ kia không vậy, cậu có biết vừa rồi mình còn mở miệng gọi tên Trương Trác không?”

Đỗ Trạch hết vò đầu lại sờ mũi, lộ ra một biểu cảm chưa từng biểu hiện trước mặt người khác, trên gương mặt xinh đẹp như búp bê là vẻ ngái ngủ, trả lời y như năm đó, thậm chí còn tỏ ra tức giận khi bị hiểu lầm: “Các… Các cậu đừng như vậy nữa, tớ với cậu ấy, chỉ là bạn tối thôi.”

“Ù uôi, nhóc cà lăm nói giọng Đài Loan giận rồi kìa.”

Bị gọi là ‘nhóc cà lăm’, mặt Đỗ Trạch đỏ hết lên, tới lúc bạn tránh ra vẫn chưa hết giận.

‘Nhóc cà lăm’ cái gì chứ, bây giờ anh nói chuyện có bị lắp nữa đâu. Hơn nữa, cái tên ‘nhóc cà lăm’ là để cho cậu gọi sao.

“Một… Một đám…” Nhận ra mình không còn nói lưu loát được nữa, Đỗ Trạch hơi ngạc nhiên, sau đó cùng đám bạn lên tàu điệm ngầm, cậu bối rối sửa lại. “Một… Một đám không…” Lời muốn nói cứ như tắc trong cổ họng không thể thoát ra khỏi miệng, không biết cô gái ngồi đối diện nhìn anh bao lâu, thấy anh kinh ngạc bèn che miệng cười khẽ, Đỗ Trạch càng cảm thấy rầu rĩ.

Khi căng thẳng hoặc xúc động, anh sẽ nói lắp, hồi còn đi học anh không hiểu lắm nhưng sau khi tìm hiểu anh mới biết, lúc trò chuyện không nói quá nhanh thì có thể nói rất trơn tru. Cũng tại hôm nay anh bị bạn bè chọc tức, nếu biết trước đã chẳng tới bữa tiệc đó làm gì, người ta kết hôn chứ có phải anh kết hôn đâu, tiệc độc thân cái khỉ gì chứ.

Bản thân anh tới giờ còn chưa có người yêu đây này!

Nói tới người yêu, Đỗ Trạch xụ lưng xuống, mình anh nho nhỏ, chứa một thế giới to to.

“Này, anh là người Đài Loan à?” Cô gái ngồi đối diện chủ động bắt chuyện. “Không phải tôi cố ý cười nhạo anh đâu, tại vì đây là lần đầu gặp một thanh niên như vậy, giọng Đài Loan nhẹ nhàng quá đi mất.”

Đỗ Trạch nhìn xung quanh rồi mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp có hồn kia cũng cong thành hình trăng khuyết. “Ông bà nội tôi là người Đài Loan, cho nên giọng tôi lai một chút Đài Loan.” Lúc nói chuyện từ từ một chút, quả nhiên không nói lắp nữa.

Cô gái ngồi đối diện mặc bộ váy lông màu đen hơi ngắn, còn khoác thêm áo khoác lông màu trắng, cách phối đồ không tệ chút nào, da mặt rất đẹp, Đỗ Trạch thầm đỏ mặt, đúng lúc anh định nói chuyện với cô tiếp thì bên phải vang lên một giọng nam rất thô.

“Tôi là người già, không phải cậu nên nhường ghế cho tôi hả?”

Một giọng nam cực kỳ lạnh lùng đáp lại: “Không nhường!”

Không hiểu vì sao, Đỗ Trạch nghe thấy giọng nói đó mà trong lòng khẽ run.

“Hey, đằng trước cãi nhau rồi sao?”

Đều là mấy người thích hóng chuyện, Đỗ Trạch không muốn đứng dậy nhưng lòng lại cồn cào bởi giọng nói kia, những người xung quanh vừa bước về phía trước vừa cầm điện thoại quay video. Đỗ Trạch theo dòng người cũng đi về phía trước, kiễng cả chân mà vẫn không thấy được chỗ kia, nhưng thấp thoáng thấy được một dáng người, người đàn ông kia xách điểm tâm, thái độ rất thong dong, mà ông lão đứng cạnh chửi ầm ầm không ngừng.

“Mặt mũi không tới nỗi nào mà con người thì tồi tệ như vậy, nhường chỗ cho ông già này thì có làm sao đâu, tên nhóc cậu chẳng biết kính già yêu trẻ gì sất!”

Đỗ Trạch nghe thấy có người nói thầm: “Ông lão đúng là không biết xấu hổ.”

Người đó ngồi im nhìn ngoài cửa sổ, mãi tới khi những giọng nói xung quanh càng lúc càng lớn, hắn mới hơi nghiêng đầu, giọng điệu mỉa mai: “Tại sao cháu phải nhường chỗ cho ông?”

“Cậu nhìn xem trên tường dán gì đi, kính trẻ yêu già!”

“Cháu cũng trẻ, tại sao không thấy ông yêu cháu nhỉ.”

Xung quanh tức thì có người cười vang, Đỗ Trạch lại không có cảm giác gì, kiễng chân muốn biết mặt người kia, nhưng người đứng trước cao quá chắn hết tầm nhìn của anh, phía sau cứ đi dồn lên, tới trạm dừng cũng không ai xuống mà người lên tàu điện ngầm càng nhiều hơn, người người chen chúc rất khó chịu, các loại mùi khác nhau quyện lại thành một thứ mùi khó tả, Đỗ Trạch âm thầm day mũi.

“Mọi người phân xử đi, một tên oắt con ăn hiếp một ông lão như tôi! Bao nhiêu năm ăn học đều lót xuống mông ngồi luôn rồi! Thứ mất dạy!”

Chắc là có người chịu không nổi nên chủ động nhường chỗ, nhưng khó chịu ra mặt. “Đây, ông ngồi đây đi.”

Ông lão trưng ra nụ cười đắc chí, nhưng vẫn nhất quyết nói: “Tôi sẽ ngồi chỗ này, cậu bảo cậu ta tránh ra đi.”

Người đàn ông cười khẩy. “Chân cháu bị thương, đi lại khó khăn, tại sao phải nhường chỗ cho ông nhỉ.” Nói xong hắn bèn vén quần tây lên, vì thế mọi người đều thấy được bắp chân hắn đang quấn gạc, một ít máu rỉ ra ngoài.

Đỗ Trạch bị chen đến chóng mặt, chân đã lách lên được phía trước, ông lão thẹn quá hóa giận, giơ gậy ba-toong lên định đánh, anh vô thức giơ tay nắm lấy. “Ông làm gì vậy?”

“Thanh niên bây giờ thật là!”

Đỗ Trạch giữ vai người đang ngồi, rồi chợt nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình như đang nhìn một người hùng, anh nuốt nước miếng cái ực, nếu vừa rồi anh không cản cây gậy kia lại thì có phải nó sẽ đánh thẳng vào mặt hay không…

“Không nhường cho ông thì chính là không nhường cho ông, vì sao bị thương còn không được ngồi ở đây chứ, vừa già vừa xấu xa còn muốn đánh nhau, ông còn muốn người ta tôn trọng mình hay không, ép một người bị thương ở chân nhường chỗ cho mình, ông…” Đỗ Trạch căng thẳng. “Ông xếp hàng đi.” Mặt anh đỏ bừng cả lên.

“Đúng vậy, lớn tuổi còn bắt nạt một người bị thương, nào ra dáng người lớn chứ.”

Mọi người xung quanh ủng hộ, Đỗ Trạch lại chẳng có hứng quan tâm, tay như bị điện giật mà bỏ ra khỏi vai người đàn ông kia. “Xin lỗi anh!” Bối rối tới mức không nhận ra ánh mắt đánh giá của người kia.

Mãi tới khi da đầu bị nhìn chằm chằm mà run lên, Đỗ Trạch mới ngẩng đầu nhìn qua, lập tức thấy một đôi mắt hình như đã thấy ở đâu rồi, cảm thấy rất quen nhưng không chắc đó là ai.

Người đàn ông đó đeo khẩu trang, bỗng cười hai tiếng, giơ tay kéo khẩu trang trưng ra gương mặt tươi cười, nhưng giống như ngoài cười mà trong không cười, khiến người khác thấy đều ớn lạnh, hắn vỗ chỗ vai vừa bị người đụng, tùy ý nói: “Lâu rồi không gặp, Đỗ Trạch!”

Lâu rồi không gặp.

Đỗ Trạch run rẩy, miệng giương lên, biểu hiện quái dị, vừa vui mừng vừa hoảng hốt, anh ngồi xuống cạnh người đàn ông ấy, nói nhỏ: “Trương Trác, ra là cậu.”

Trương Trác hơi đăm chiêu nhìn cái cổ đỏ ửng của Đỗ Trạch, sau đó ánh mắt di chuyển lên vành tai cũng đỏ ửng, ánh đèn huỳnh quang bên trên chiếu xuống càng làm cho làn da thêm trắng hơn, khiến người ta muốn giơ tay lên chạm vào, cũng không phải, dù sao thì… Trương Trác cười gian(*), hắn đã từng chạm vào không chỉ một lần thôi đâu, không mềm mại như da con gái nhưng cảm giác rất thoải mái, cậu chủ nhỏ được cưng chiều từ bé luôn luôn dễ thương như vậy.

(*) Ở đây tác giả ghi là Đỗ Trạch, nhưng xét thấy tình hình có vẻ như tác giả viết nhầm nên mình sửa lại thành Trương Trác.

“Sao, gặp mặt bạn cũ mà cậu lại tỏ ra ghét bỏ như vậy, không thèm nhìn tôi một cái.”



Tác giả bày tỏ suy nghĩ:

Bắt đầu đổi mới rồi, tôi quỳ xuống cám ơn mọi người ủng hộ, truyện hiện đại ngọt ngào, không ngược không ngược không ngược.

Vốn dĩ đã hứa là xong chương này sẽ có ngay chương mới, nhưng trong nhà có người già qua đời, việc xảy ra quá đột ngột, cảm ơn các thiên thần nhỏ đã không hủy follow.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.