Lâm Khiết Vy ngước mặt lên, ánh mắt cô hơi mờ mịt, ngơ ngác nói: “Tôi nói chuyện đó với anh rồi mà? Anh từ chối rồi đấy thôi.”
Mạc Lâm Kiêu lặng thinh một lúc lâu. Lúc đó cô chỉ nói là cần tiền làm chút việc gấp, chứ đâu có nhắc gì đến em trai cô!
Việc cô bán vòng ngọc này có thể so sánh với cái gì đây nhỉ? Có lẽ là giống như một con mèo nhỏ, thèm ăn cá, nhưng chủ nhân lại nhất quyết không cho nên len lén đi ăn vụng thịt nhỉ?
Được rồi, mèo do anh nuôi thì anh phải chịu trách nhiệm thôi.
Lùi lại một bước để nói, còn đỡ hơn là nó sang nhà người ta trộm cá.
Tính ra thì con mèo này vẫn chưa đến mức phá hết mọi quy tắc.
Nghĩ vậy xong, tâm trạng Mạc Lâm Kiêu cũng tốt lên ít nhiều, cũng trở nên hào phóng hơn, chủ động hỏi: “Đột nhiên cô mời tôi ăn cơm, có chuyện gì à?”
Ôi chao! Lâm Khiết Vy sửng sốt, trời ạ, suýt thì quên mất mục đích cô mời anh ăn cơm! Cô nhanh chóng tính toán, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười hì hì đáp: “Không có chuyện cần nhờ thì cũng mời anh ăn cơm được mà, có thể ăn trưa với anh là vinh hạnh của tôi đó! Đương nhiên là nếu anh Kiêu đã chủ động hỏi, tôi cũng không khách khí làm gì. Đúng là tôi vẫn cần nhờ vả anh chút việc, hì hì.”
Cô gái giảo hoạt chuyên lừa gạt người khác này, quả nhiên lại bắt đầu tâng bốc anh. Anh hiểu rõ cô quá rồi, khi có việc cần nhờ vả, cô sẽ trở nên cực kỳ ân cần, nhiệt tình, lời nói ngọt ngào như đường như mật.
Lâm Khiết Vy nhanh nhẹn buông dao nĩa, lau tay, sau đó rút một xấp văn kiện từ trong túi ra, thân thiện cười nói: “Lần trước anh yêu cầu trường chúng tôi cung cấp tư liệu tỉ mỉ, chi tiết hơn. Dựa theo yêu cầu của anh, tư liệu đã được sửa sang, chỉnh lý lại rồi. Mời anh xem thử.”
Mạc Lâm Kiêu mắc chút bệnh sạch sẽ, anh chỉ tưởng tượng xấp văn kiện này đã qua tay nhiều người thì chẳng muốn chạm đến nó, cau mày đáp: “Cứ để đấy đi.”
“Anh xem trước đi, nếu anh thấy chỗ nào không hợp lý thì để tôi báo cho trường đại học sửa lại.”
“Để khi khác.”
“Khi khác? Khi khác là khi nào?”
“Khi cô không chọc tôi giận, không làm tâm trạng tôi xấu đi!”
ẶC. Đây là cái đáp án quỷ quái gì thế này?
“Tôi vẫn luôn..” Lâm Khiết Vy muốn biện hộ cho mình thì nhìn thấy cặp mắt sáng quắc của anh, rốt cuộc không dám nói thêm gì nữa. Được rồi, da mặt cô không đủ dày đến mức nói mình chưa từng chọc giận đến anh. Cô vừa lén trộm vòng ngọc nhà người ta đi bán, giờ biện hộ thì chẳng khác gì tự vả vào mặt mình cả.
Nhưng nếu hôm nay anh không xem, không phê duyệt thì chẳng phải cô lãng phí mất bữa cơm này rồi ư! Bữa cơm này hơn một tỷ đấy chứ ít gì đâu... Lâm Khiết Vy bỗng thấy mất hết khẩu vị, mặt cô
nhăn nhúm, gục đầu xuống, cắn môi, lòng rối bời.
Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt liếc cô, anh thật sự không chịu nổi khi thấy cô cứ mày nhăn mặt nhỏ không ra cái hình dạng gì như thế. Anh không khỏi cất tiếng thở dài trong lòng, chậm rãi mở lời: “Tôi nuôi cô, đã tốn một đống tiền rồi, cô cũng đừng suốt ngày gây phiền phức cho tôi được không?”
Anh đem chuyện hệ trọng như trộm vòng ngọc đi bán nói thành cô gây phiền phức cho anh.
Cô mím môi, ngón tay nhỏ nhắn chọc vào nhau. Cô không lên tiếng, cũng không còn mặt mũi gì lên tiếng.
Anh cười như không cười, tiếp tục nói: “Tôi không yêu cầu cô phải có cống hiến lớn lao gì. Nhưng từ giờ về sau phải ngoan hơn, được chứ?”
Nghe anh nói vậy, Lâm Khiết Vy vui mừng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, đôi mắt to tròn đầy sức sống, đáp: “Được! Tôi chắc chắn sẽ làm được chuyện này! Chắc chắn đấy!”
Mạc Lâm Kiêu tựa người ra sau sofa, một tay đặt lên bàn, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, đôi mắt ưng của anh hiện lên ý xấu: “Gan ngỗng nhìn có vẻ không tệ.” Lâm Khiết Vy ngơ ngác nhìn khuôn mặt làm điện đảo chúng sinh của anh, trong nhất thời chưa kịp hiểu ý anh. Gan ngỗng nhìn không tệ thì liên quan gì tới cô chứ? Cô chớp mắt, cố gắng suy nghĩ mới hiểu ra vấn
đề! À... Thì ra ông chủ bao nuôi muốn cô đút gan ngỗng cho anh ăn! Anh muốn hưởng thụ cảm giác được người ta hầu hạ! Cô hiểu rồi. Lâm Khiết Vy vội cầm lấy nĩa của Mạc Lâm Kiêu, xắn chút gan ngỗng rồi đứng lên, vươn dài tay ra, đưa đồ ăn về phía Mạc Lâm Kiêu. Chiều dài của cánh tay cô có hạn, cô duỗi đến hết cỡ cũng chỉ với được đến chỗ cách môi Mạc Lâm Kiêu hai mươi centimet. Nhưng mà anh chỉ cần rướn người lên chút là ăn được rồi.
Nhưng... Mạc Lâm Kiêu không hề có ý định đó! Anh vẫn giữ tư thế lười nhác như cũ, chỉ dùng một đôi mắt sâu thẳm nhìn Lâm Khiết Vy.
Anh là quan lớn! Anh thế mà lại bắt nạt tôi! Bà đây không thể đụng chạm đến anh, bà đây nhận thua!
Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ rời khỏi chỗ cô đang ngồi, sau đó ngồi xuống chỗ cạnh Mạc Lâm Kiêu. Tiếp theo, cô vừa tươi cười vừa cẩn thận đưa miếng gan ngỗng đến bên miệng Mạc Lâm Kiêu, chẳng khác gì đang hầu hạ tổ tông nhà cô.
“Anh Kiêu, gan ngỗng này nhìn rất tươi, anh nếm thử một miếng đi.”
Giọng cô ẻo lả đến mức cô nghe còn thấy buồn nôn.
Đôi mắt Mạc Lâm Kiêu như lóe lên tia sáng, anh cong khóe môi, chậm rãi tách mở hai cánh môi mỏng, dáng ăn rất ưu nhã. Anh gật đầu nhẹ như không, nhìn có vẻ rất vừa lòng với vị của nó. Tiếp đó, ánh mắt anh dời xuống ly nước của mình. Đến giờ Lâm Khiết Vy cũng đã hiểu ý, cô đưa ly nước tới bên miệng anh. Anh nhấp một ngụm nhỏ.
Lâm Khiết Vy cũng không phải người thích chịu thiệt, cô nhanh chóng mở túi văn kiện ra rồi đưa xấp tư liệu bên trong cho Mạc Lâm Kiêu đọc. Mạc Lâm Kiêu xem rất tùy ý.
“Anh Kiêu, phần tư liệu này đã ổn thỏa chưa? Nó cũng có thể gọi là tỉ mỉ, chính xác rồi đúng không? Còn chỗ nào cần sửa không?”
Mạc Lâm Kiêu cúi thấp đầu, liếc cô một cái. Anh như vẫn còn ngửi được mùi hương trái cây độc đáo trên người cô, tâm trạng anh cũng thả lỏng hơn, nhẹ nhàng nói: “Tỉ mỉ, chính xác hay không, không quan trọng. Tư liệu gì cũng chỉ là đồ thừa, không cần dùng đến. Nếu tôi muốn quyên tiền cho tòa nhà đó, không có tư liệu tôi cũng quyền. Nếu tôi không muốn, tư liệu dày một mét cũng chỉ là đồ bỏ”
Lâm Khiết Vy ngây ra như phỗng.
Cho nên, những yêu cầu cố ý làm khó trước đó anh đưa ra chỉ là để trêu chọc trường đại học? Không, là để trêu chọc cô mới đúng!
Nét cười trên mặt cô đã cứng đờ, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh vòng vo như vậy, cuối cùng anh có muốn quyền hay không?”
Hai bàn tay nhỏ đầy móng vuốt của cô lặng lẽ nắm chặt, sao cô lại muốn cào nát cái khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười này thế nhỉ?
Khuôn mặt điển trai của anh bỗng nghiêng về phía cô, chỉ cách mặt cô có mười centimet, hai cánh môi mỏng của anh khẽ mở: “Nhìn biểu cảm trên mặt cô này... Sao thế, có gì không thỏa mãn à?” Thỏa mãn cái đầu anh ấy! Cô muốn dát mỏng, muốn dát phẳng, muốn san phẳng cái bộ mặt của anh ra ý!
“Tôi... Hưm, ư!”
Lâm Khiết Vy định nói gì đó thì bỗng bị anh hôn lên, không phát ra được tiếng gì nữa.
Mạc Lâm Kiêu vốn định hôn phớt một cái, chọc cô chút. Anh không ngờ mình nếm thử một tí xong lại không kiềm chế được. Anh nắm thế chủ động, dẫn dắt nụ hôn này để nó lâu hơn, sâu hơn.
Đến khi móng vuốt nhỏ của cô như phát điện mà đánh vào anh, anh mới lưu luyến thả cô ra. Mắt cô hiện giờ như phủ sương mù, đẹp đến mê người.
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khiết Vy đã đỏ lên, cô gắng gượng hít thở. Đầu óc cô giờ như một mớ hỗn loạn, cô không biết là mình hoảng hốt, xấu hổ hay tức giận nữa.
Mạc Lâm Kiêu chỉnh trang lại, quay về dáng vẻ nghiêm nghị chỉnh tề, chậm rãi nói: “Chờ kết quả phê duyệt đi.”
Đây có thể coi như tư liệu đã được thông qua rồi phải không? Hay quá! Nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn rồi!
Lâm Khiết Vy cũng không định dây dưa dông dài, anh vừa nói xong câu đó, cô đã đứng lên, chuẩn bị về lại chỗ ngồi.
Vừa mới đứng lên, cô đã cảm thấy trên người mình có gì đó không đúng lắm. Cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy ánh mắt Mạc Lâm Kiêu thâm thúy hẳn lên! Ánh mắt anh gắt gao dán lên người cô, đáy mắt anh như có ngọn lửa lớn đang nhen nhóm, Lâm Khiết Vy bị nhìn đến nổi hết cả da gà.
Váy của cô đang bắt đầu nứt toác ra với tốc độ rất nhanh.