Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 203: Chương 203




Tuy thân phận anh ta là bác sĩ, nhưng dù sao anh ta cũng là cậu chủ nhà họ Hạ, từ nhỏ đến lớn, mưa dầm thẩm đất, toàn bộ kiến thức đều là đấu trí đấu dũng giới kinh doanh, nói không chút khoa trương, bây giờ anh ta, cởi bỏ áo blouse, lập tức có thể trở thành tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Hạ.

Người khác sợ hãi Phùng Thiên Long, nhưng Hạ Dịch Sâm anh ta không sợ!

Nhà họ Phùng và nhà họ Hạ đấu nhau, còn chưa biết ai thắng ai thua!

Hạ Dịch Sâm vốn đĩ không phải là loại người so đo tính toán, cũng không muốn dễ dàng sử động nguồn lực của nhà họ Hạ, nhưng bây giờ liên quan đến chuyện chung thân đại sự của anh ta, liên quan đến người phụ nữ anh ta quý trọng yêu thương, anh ta tuyệt đối không thể thua trận chiến này, ép anh ta phải trang bị vũ trang toàn diện phản công lại.

“Bác sĩ Hạ! Bên ngoài có người tìm anh!” Một y tá bước vào, mỉm cười nói với anh ta.

Chẳng trách Kim Ngọc con gái của ông Kim giám đốc bệnh viện theo đuổi bác sĩ Hạ sát sao như vậy, bác sĩ Hạ nhìn từ góc độ nào cũng anh tuấn như thế! Vừa rồi khi cô ta bước vào, nhìn anh ta từ bên cạnh, phát hiện chân của bác sĩ Hạ thật dài, mặt nghiêng cũng đẹp đến không chịu nổi.

“Được, cám ơn.” Hạ Dịch Sâm nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối, lúc này ai sẽ đến tìm? Lẽ nào là đồng nghiệp bệnh viện? Đi ra khỏi phòng ICU, đã nhìn thấy Đồng Mạn đứng đợi trước cửa.

“Đồng Mạn? Sao lại là cô? Sao cô lại đến đây?” Hạ Dịch Sâm hơi

kinh ngạc, đi đến trước mặt Đồng Mạn, khó hiểu nhìn cô ta. Vẻ mặt Đồng Mạn sốt ruột: “Chị dâu tôi xảy ra chuyện! Vừa rồi gọi cho anh, anh không nghe máy, tôi đã hỏi lễ tân, tìm đến đây.”

“À, lúc tôi vào phòng ICU, điện thoại cất trong tủ.” Hạ Dịch Sâm lấy điện thoại ra xem, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ của Đồng Mạn: “Cô nói chị dâu cô xảy ra chuyện gì?” “Chị dâu tôi đột nhiên bị bệnh phụ khoa, cần phải phẫu thuật, nhưng đến bệnh viện số một, bên đó lại từ chối không nhận, chỉ đành bỏ gần cầu xa, chạy đến bệnh viện của anh, nhưng bệnh viện của anh không còn phòng bệnh nữa, cho nên tôi muốn nhờ anh giúp, xem thử có thể thêm cái giường, để chị dâu tôi vào không?” Hạ Dịch Sâm cảm thấy sự việc gấp gáp, cất bước, vừa đi vừa nói:

“Đi, tôi tìm người bên phụ khoa…đúng rồi, tại sao bệnh viện số một lại từ choi tiếp nhận?” Đồng Mạn nhanh chóng đi theo Hạ Dịch Sâm, phiền chán nói: “Hình như nhân vật lớn nào đó phong tỏa bệnh viện, nói là tất cả các bác sĩ chủ trị của các khoa toàn bộ đều bị điều động đến chỗ nhân

vật lớn đó, cả cửa lớn bệnh viện cũng không cho vào. Haiz!”

Hạ Dịch Sâm bất ngờ cau mày, cảm thấy khó tin. Thành phố này rốt cuộc là nhân vật lớn nào, có thể làm đến bước này? Hỡ chút là phong tỏa bệnh viện trọng điểm?

Hạ Dịch Sâm làm sao cũng không ngờ, nhân vật lớn mà họ đang thảo luận, phong tỏa bệnh viện, chính là vì Lâm Khiết Vy.

Bác Trần hoảng hốt chạy đến phòng sách lầu một, nói chuyện cũng không trôi chảy: “Cậu Mạc, hỏng rồi, hỏng rồi, cô Lâm, cô Lâm..” Còn chưa nói rõ, Mạc Lâm Kiêu đã bật dậy khỏi số pha, như một cơn gió, chạy ra ngoài.

Bác Trần chớp mắt, không còn nhìn thấy bóng dáng cậu Mạc đâu nữa. Tốc độ nhanh thế nào đây! Haha, đột nhiên cảm thấy trạng thái hiện nay của cậu Mạc rất tốt.

Mạc Lâm Kiêu ngay cả lời nói của bác Trần cũng chưa nghe xong, đã vội vàng chạy lên lầu, nhiều bậc thang như vậy, chỉ mấy giây anh đã vượt qua, chạy vào phòng Lâm Khiết Vy, nhìn thấy Lâm Khiết Vy nằm trên thảm, không cử động, lập tức sợ hãi đến mức tim gan như muốn vỡ ra!

“Lâm Khiết Vy! Khiết Vy!” Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng lật người Lâm Khiết Vy lại, nhìn thấy sắc mặt cô vô cùng khó coi, trắng bệch như tờ giấy, ngay cả đôi môi cũng mất đi màu sắc diễm lệ, cả người dường như không còn sinh khí, trái tim lập tức hung hăng chìm xuống, không khỏi bắt đầu sợ hãi.

Chắc không phải cô…

Khứu giác nhanh nhạy của cô gái này có lẽ cũng chỉ mang tính gián đoạn, là loại mèo mù vớ cá rán, phát hiện trong canh của anh có độc, chưa chắc có thể phát hiện trong những món khác có độc, buổi tối cô ăn bánh bao, còn một vài món nữa, chắc không phải trong đó cũng có độc đấy chứ?

Nghĩ đến chỗ đáng sợ của loại độc tính đó, chỉ mười giây đã…

Lập tức trái tim như bị siết chặt, cảm giác khó thở khủng hoảng ập đến, đầu óc Mạc Lâm Kiêu vang lên ong ong, hoa mắt. Đây là phản ứng quá khích bao nhiêu năm nay anh chưa từng gặp. Chỉ mấy giây ngắn ngủi, trong đầu anh đã xẹt qua vô số suy nghĩ. Hít sâu một hơi, làm dịu lại thần trí, vươn tay qua, khẽ run rẩy, sờ lên động mạch của cô, cảm giác được nhịp tim vẫn coi như bình ổn của cô, anh mới nặng nề thở phào.

Còn may, may mà cô vẫn còn sống.

Sau lưng lập tức tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Kẻ lừa gạt đáng chết! Nếu cô dám chết, tôi sẽ…

Mạc Lâm Kiêu bế ngang Lâm Khiết Vy lên, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, động tác khẽ khàng lại cẩn thận, theo bản năng khẽ lẩm bẩm: “Đừng sợ đừng sợ, chúng ta lập tức đến bệnh viện, cô sẽ không sao.”

Bác Trần đợi dưới lầu một, nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu ôm Lâm Khiết Vy trong trạng thái vô thức đi xuống, hỏi: “Có cần gọi Nam Cung Hào trở lại không? Vừa rồi tôi gọi cho cậu ấy, cậu ấy nói về trung tâm nghiên cứu phát triển y dược Mạc Thiên để lấy máy kiểm tra gì đó”

“Cả ngày cậu ta cứ chạy lung tung! Không đợi cậu ta nữa, làm lỡ thời gian! Chúng ta lập tức đến bệnh viện!”

Mạc Lâm Kiêu nói xong, đã ra khỏi biệt thự. Nam Cung Hào vô cùng oan ức hung hăng hắt hơi mấy cái ở trung tâm nghiên cứu phát triển y dược Mạc Thiên, rõ ràng là Mạc Lâm Kiêu bảo anh ta mang theo máy móc tiên tiến nhất kiểm tra khắp nơi trong nhà, bây giờ lại bị cậu Mạc ghét bỏ.

Mạc Lâm Kiêu trước giờ không sợ sóng gió, lần đầu tiên sử dụng nội lực, truyền giọng nói đi xa, gọi hết tất cả vệ sĩ, chuẩn bị xe hơi. Đèn trước biệt thự toàn bộ đều được mở, sáng như ban ngày. Một loạt xe hơi chạy đến, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Bóng đêm lan tràn.

Đèo quốc lộ thuộc về vùng tư nhân của Mạc Lâm Kiêu, không có một chiếc xe bên ngoài nào đến, đường đèo quanh co, mấy chiếc siêu xe chạy rất nhanh.

“Nhanh lên! Đã phong tỏa đường trước chưa?”

Mạc Lâm Kiêu ngồi ghế sau ôm Lâm Khiết Vy, vẫn sốt ruột thúc giục tài xế.

“Đã phong tỏa đường hết rồi, anh Mạc”

Đàn em được huấn luyện chuyên nghiệp ngồi ở ghế lái phụ đã gửi tin cho Trần Kiệt, vẻ mặt cung kính trả lời: “Đã gọi điện cho bệnh viện rồi, giám đốc sẽ đích thân đến, chuẩn bị tất cả bác sĩ nòng cốt”

Trần Kiệt suốt đêm điều tra tình huống gia đình của nữ giúp việc xin nghỉ bệnh kia, Nam Cung Hào cũng ra ngoài, Mạc Lâm Kiêu gọi toàn bộ vệ sĩ theo cùng, chỉ sợ nửa đêm sẽ xảy ra tình huống đột xuất, làm lỡ việc Lâm Khiết Vy khám bệnh.

Cúi đầu nhìn cô gái không tiếng động trong lòng mình, trong lòng không khói đau đớn và lo lắng.

Chỉ cần cô có thế khỏe lại, hoạt bát nhảy nhót, cho dù sau này cô có làm trời làm đất, lật tung nóc nhà cũng được, anh cũng chịu hết! Tuyệt đối đừng hấp hối như bây giờ, dường như sẽ ra đi bất kỳ lúc

nào, khiến lòng người đau đớn. Lúc này Mạc Lâm Kiêu lo lắng lại sốt ruột, cau mày, mắt ưng híp lại hiện rõ vẻ nguy hiểm tàn bạo: “Phong tỏa bệnh viện! Đừng để mấy người lộn xộn khác vào xem náo nhiệt! Một khi có người cương quyết vào bệnh viện, không cần khách sáo!”

“Đã hiểu, anh Mạc!” Đàn em âm thầm ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.