Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 234: Chương 234




Bầu không khí trong nhà hàng tây đột nhiên nhuốm đầy màu lãng mạn, nhuốm đầy không khí của chốn cổ tích.

Phảng phất có vô số bong bóng màu hồng đang quấn quanh người Lâm Khiết Vy và Hạ Dịch Sâm.

Hạ Dịch Sâm vô cùng hài lòng với những tiểu tiết cho chính hắn ta thiết kế, hắn ta cất giọng dịu dàng: “Thích không?”

“Thích chứ!” Lâm Khiết Vy không chút suy nghĩ thốt ra, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem nhỏ và hoa hồng trên đó.

“Vậy gỡ hoa hồng ra rồi chuẩn bị cắt bánh kem đi!”

“được!”

Bánh kem hình trái tim tinh xảo kho léo chỉ lớn bằng lòng bàn tay, Lâm Khiết Vy cẩn thận cầm lấy cành hoa hồng nhấc nó khỏi bánh kem.

Hạ Dịch Sâm đưa bánh kem cho Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy đỡ lấy, Hạ Dịch Sâm chưa kịp buông tay thì nhân viên đứng cạnh đó lên tiếng:

“Mời ông bà cùng nhau cắt bánh.”

Lâm Khiết Vy sửng sốt mất một lát, cô nhìn về Hạ Dịch Sâm ngồi đối diện.

Cần thiết sao? Còn phải cùng nhau cắt nữa?

“Được!” Hạ Dịch Sâm dứt khoát đồng ý, vươn tay nằm lấy tay Lâm Khiết Vy.

Cô cầm dao, hắn ta nằm tay cô.

Đôi tay nhỏ nhắn của cô bị hằn ta nằm, một dòng điện bỗng chạy dọc toàn thân, hô hấp Hạ Dịch Sâm bỗng nghẹt lại, đôi mắt run run, tâm mắt đột nhiên hiện lên một ngọn lửa, hắn ngước mắt sằng quắc ngắm Lâm Khiết Vy.

Lâm Khiết Vy thì rũ mắt, nghiêm túc nhìn chiếc bánh, suy nghĩ nên cắt từ chỗ nào.

“Trời ạ, đây là gì vậy?” Đột nhiên, Lâm Khiết Vy kêu lên sợ hãi, cô giật mạnh tay lại, hoảng sợ nhìn chiếc bánh.

Hạ Dịch Sâm đang say sưa ngắm nhìn người đối diện đột ngột

giật mình tỉnh lại, sự mềm mại trong tay biến mất, nhìn theo ánh mắt

hoảng loạn của Lâm Khiết Vy, hắn ra cũng hít một ngụm khí lạnh.Con ngươi co lại!

Từ một lỗ nhỏ ở giữa có vô số kiến đang bò ra ngoài.

Đó là một đám kiến đen rất lớn.

Từng bước từng bước, liên tiếp không ngừng chui từ bánh kem ra, đông đúc, vô số khiến người ta chỉ nhìn cũng phát hoảng.

Lâm Khiết Vy sợ đến mức rụt lại ra sau, Sắc mạnh tái xanh cả lên.

Tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng lại không ngừng kêu giời kêu đất.

Mẹ con ơi! Định làm gì đây hả?

Đây là thứ bánh kem khốn nạn gì vậy.

May cô còn chưa ăn vào miệng, bằng không chắc bị buồn nôn mà ói ra hết.

Nhóm người vẫn luôn chú ý sang chỗ này cũng không kìm nổi la hoảng lên.

“Trời ạ! Có kiến đen to quá kìa!”

“Thật là tởm! Cơm cũng không ăn nổi nữa!” “Lúc trước lãng mạn như vậy, không ngờ được lại đột nhiên phát sinh bất ngờ”

“Nếu tôi là chàng trai kia chắc phải thất mất mặt muốn chết rồi.”

“Có phải bị ai hãm hại hay không?”

Biến hóa này càng thu hút mọi người bàn tán, còn có người lén lút chụp ảnh.

Nháy mắt, Hạ Dịch Sâm như quỷ ma từ địa ngục chui lên. Trong nháy mắt, hắn ta cũng nghĩ đến việc có phải bị người hãm hại hay không!

“Có chuyện gì đây?”

Đôi mắt Hạ Dịch Sâm lạnh lẽo, ác độc nhìn thắng người phục vụ.

Người phục vụ vẫn còn trong trạng thái ngạc nhiên đến đờ người, anh ta giật mình, hoảng loạn liếc nhìn Hạ Dịch Sâm, nhìn xong liền sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.

Xong đời!

Cái bẫy lớn như vậy, chắc chắc đắc tội cậu Hạ mất rồi.

“Xin…xin lỗi, tôi cũng không rõ tại sao lại vậy, lúc nãy ở phòng bếp, đầu bếp rất cẩn thận làm bánh mà! Tại sao có thể như vậy… Làm sao lại...”

Lâm Khiết Vy nhíu mày, lắp bắp nó: “Mau…màu đưa đi! kiến sắp leo lên bàn rồi!”

Đàn kiến sắp hàng chỉnh tề đang rồng rắn nhau leo xuống từ trên

bánh kem, vượt qua chiếc khay, chuẩn bị tiến đến bàn ăn. Con không mang nó đi!” Säc mật Hạ Dịch Sâm lạnh tanh, tuy không cao giọng nhưng lại tràn đầy nguy hiểm.

“Vâng vâng, được a, rất xin lỗi!”

Người phục vụ lắp bắp đáp lời, luống cuống tay chân bê chiếc khay bước dài mang nó ra sau bếp.

Lâm Khiết Vy một hồi cũng chưa hoàn hồn lại, trợn to hai mắt, biểu cảm ngơ ngác.

Đoàn quân kiến đen đông đúc vừa rồi thành công khiến cô có

nguy cơ mắc phải bệnh sợ hãi ăn uống.

Hạ Dịch Sâm cũng lặng yên một lát lâu, khuôn mặt nghiêm lại lạnh lẽo.

“Xin lỗi… Một hồi lâu sau, hắn ta mới yếu ớt cất lời, “Hả? Không sao mà, không trách anh được, đây là vấn đề từ phía nhà hàng” Lâm Khiết Vy tằng hắng một cái, cố gượng cười, giả vờ trách móc nhà hàng.

thật là đen đủi, khó khăn lắm hôm nay cô mới mời lại đàn anh một bữa mà lại đụng phải cái chuyện hi hữu lại đáng sợ như vậy.

Ông trời không độ mị!

Tâm trạng của Hạ Dịch Sâm còn kém hơn.

Có thể dùng câu lửa giận ngập trời để hình dung! Bánh kem hình trái tim này do chính hẳn tỉ mỉ thiết kế, sợ Lâm Khiết Vy phát hiện ra kế hoạch ngày hôm nay quá sớm mới mượn cớ nhà hàng tặng.

Chiếc bánh kem này dùng để nâng thêm không khí!

Là màn đệm hoàn hảo cho màn mọi người xung quanh đều rút lui và mình hắn lên tỏ tình.

Cho dù không đạt được công dụng làm tăng thêm không khí thì cũng không thể trở thành quả bom đáng sợ như vậy được! Có kiến bò ra từ bánh kem, không biết là có người cố ý hay do

nguyên nhân khách quan?

Trong lòng Hạ Dịch Sâm trầm xuống.

Từng món ăn được bày lên bàn, Lâm Khiết Vy thấy hai người một hồi không nói câu nào, có chút xấu hổ, liền cười nói:

“Đàn anh, đồ ăn lên rồi, ăn thôi!” “được, ăn thôi!”

Hạ Dịch Sâm miễn cưỡng nở nụ cười, cầm bộ đồ ăn lên.

Khiết Vy bình thường khẩu vị rất tốt, nhưng hôm nay thật lòng cô không muốn ăn cái gì.

Nhớ lại đám kiến đen sì cô liền khó chịu, luôn cảm thấy số thức ăn trên bàn này cũng rất khả nghi. miếng rau, sau đó mới mang theo sợ sệt cho vào miệng.

Hạ Dịch Sâm cũng vì chuyện đám kiến mà không nuốt nổi.

Chỉ có thể miễn cưỡng an ủi mình, tiết mục chính hôm nay là ở phố đi bộ, hiện tại không quan trọng.

Bên đường, dưới màn hình lớn, hàng trăm con mắt chứng kiến hắn tỏ tình với Lâm Khiết Vy, đó mới là chuyện chính hôm nay! Bầu không khí có chút nặng nề, Lâm Khiết Vy vốn muốn hỏi tình hình bệnh tật của em trai cũng không thốt lên lời, cô ngầm tính đợi

đến lúc ra phố đi bộ sẽ tìm thời cơ thích hợp hỏi thăm.

Cơm nước xong, hai người chuẩn bị rời nhà hàng, Lâm Khiết Vy vô cùng kiên trì việc trả tiền.

Bởi vì vụ đám kiến mà bữa ăn hôm nay được giảm tám mươi phần trăm, rẻ đến đồ nghi ngờ cuộc đời.

Lâm Khiết Vy nhịn không được đắc chí, tuy nói mọc ra đám kiến ghê tởm, nhưng dù sao cũng là bánh được tặng, cơm cũng mời xong, tiền thì tốn ít, thật sự là quá hợp lí.

Hạ Dịch Sâm nhân cơ hội nghiêm bỏi quản lí nhà hàng đứng đó. “Sao lại có kiến?? Điều tra rõ ràng chưa?” Giọng nói nghiêm khắc, đôi mắt sắc bén.

“Thật xin lỗi cậu Hạ, tôi vừa tiến hành điều tra một lượt phòng bếp, cũng đã xem camera giám sát nhưng không phát hiện ra điều gì kì lạ. Tất cả mọi người cũng khó hiểu không biết đám kiến này chui ra từ đâu.

Nhà họ Hạ quyền lực hùng hậu, trong thành phố rất có tiếng nói, nếu như đắc tội nhà họ Hạ khiến nhà họ cố ý tính sổ với nhà hàng bọn họ, vậy chuyện làm ăn sau này coi như xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.