Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 252: Chương 252




Tranh thủ xong một lần

Lâm Khiết Vy hạ mi mắt trầm tư suy nghĩ, lúc cô ngẩng đầu lên, có thể thấy được nụ cười hàm ý sâu trong đáy mắt, khí chất vừa hào phóng lại vừa tự tin.

“Chú Điền, gặp nhau chứng tỏ là do duyên phận. Ở phương diện nhận biết thảo dược tôi khá có thiên phú. Còn chuyện Ngưu Hoàng* thật hay là giả thì tôi tin chủ có thể nhìn ra được. Không bằng như vầy đi, sau này hàng mà chú nhập đều do tôi tới giao, tôi đảm bảo toàn là hàng thật, chất lượng tốt, giả cả thấp đảm bảo để chú yên tâm mà làm con buôn.”

(*Ngưu Hoàng: Một vị thuốc đông y)

Trương Tiểu Phi khiếp sợ nhìn Lâm Khiết Vy, biểu tình giống như lần đầu tiên biết cô vậy.

Chú Điền cũng ngẩn người, chần chờ nói: “Người có thể giao hàng cho tôi đều là người từng hợp tác lâu năm…”

“Đúng thế, Triệu Phú Quý cũng là người từng hợp tác với chú rất nhiều năm, nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Hiện tại chuyện làm ăn mua bán không thể quá coi trọng tình cảm được, chuyện kinh doanh thì càng phải quản lý tốt. Mà chú thì chuyên nhập đủ loại thảo dược từ tay của các thương nhân khác, nhưng chú lại không thể giám định được chất lượng thật giả của đống hàng, điều này vô tình đã tăng thêm rất nhiều sơ hở và nguy hiểm cho lô hàng của chú. Một khi có đơn hàng nào xuất hiện vấn đề thì danh dự của chú sẽ mất sạch”

“Chuyện này, chuyện này…” Chú Điền củi đầu tỏ ra do dự: “Đây

không phải là chuyện đùa, tôi phải cân nhắc thật kĩ trước đã.” Lâm Khiết Vy chỉ dửng dưng, tỏ ra cực kì trầm ổn: “Đương nhiên,

loại chuyện lớn như này thì chú vẫn nên thảo luận thật kĩ càng với người nhà trước. Như vậy thì sau này chúng ta sẽ bàn bạc qua điện thoại sau, bao giờ chú nghĩ thông thì liên lạc lại cho tôi.”

Lâm Khiết Vy lưu lại số di động cá nhân cho Chú Điền, sau đó

không nói gì nhiều, tạm biệt rồi rời đi.

Bề ngoài thì cô đi khá bình thản, nhưng bên trong lại không ngừng xót xa.

Ôi chao, hơn một tỷ lận!

Cô đáng ra chỉ cần cầm theo phí cảm ơn rời đi, không thể cứ tiếp tục băn khoăn thêm cái đường dây giao hàng này nữa! Hồm nay, Mạc Lâm Kiêu đi làm với tâm trạng rất tốt.

Khi các quản lý cấp cao rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch Kiêu cũng âm thầm vui mừng thay, hôm nay họ không hề bị chửi, cũng như bị đuổi giống mọi hôm.

Đến nỗi lúc họp mà chủ tịch Kiêu còn nở nụ cười trăm năm khó gặp khiến bọn họ chôn một bụng nghi ngờ.

Không biết là người nào tài giỏi tới nỗi khiến chủ tịch Kiêu băng

lãnh phải nở nụ cười đây? Chỉ có tổng giám đốc của Khu du lịch Mạc Thiên bị gọi lại, anh ta âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, cực kì khẩn trương.

“Chủ tịch Kiêu…”

“Gần đây có chuyện cần cậu đi sắp xếp. “Xin chủ tịch cứ phân phó!”

Mặt Mạc Lâm Kiêu không có biểu tình gì, chỉ tùy ý nói: “Såp tới Phùng Thiên Long sẽ tới khu du lịch Mạc Thiên, cậu phối hợp với anh ta một chút. Khi đó rút hết nhân viên làm việc ở phòng ăn và ở quầy rượu đi.”

“Dạ?” Tổng giám đốc của khu du lịch Mạc Thiên không hiểu, đầu óc cũng mơ hồ theo.

Khu du lịch Mạc Thiên chính là một địa điểm nghỉ dưỡng đất tiền, mà trình độ phục vụ của nơi đó rất cao. Khách tới đó nghỉ dưỡng không giàu thì sang, uống một ly nước cũng được nhân viên phục vụ đưa tới tận miệng. Nếu để hết nhân viên lui xuống thì sao có thể phục vụ tốt nhất cho Phùng thái tử được?

“Không cần phải nghi ngờ, cứ làm theo như tôi đã phân phó là được” Mạc Lâm Kiêu lười biếng ngước mắt nhìn tổng giám đốc khu du lịch Mạc Thiên: “Phùng Thiên Long rất ham chơi, tới hôm đó anh ta sẽ đưa bạn gái đi cùng, mặc kệ cầu cứu hay hò hét như nào thì mọi người cứ coi như không nghe thấy là được. Hiểu không?”

“Oh… Tôi hiểu!

Mạc Lâm Kiêu phất tay, tỏ ý anh ta có thể ra ngoài.

Tổng giám đốc khu du lịch Mạc Thiên cúi người chín mươi độ chào Mạc Lâm Kiêu, sau đó chỉnh đốn lại quần áo, mang theo con tim vừa bị sốc nặng ra ngoài.

Khi cửa vừa đóng lại, vị tổng giám đốc đen đủi không nhịn được cảm khái: Người có tiền thật biết cách chơi!

Tuy nhiên bên ngoài chuyện Phùng thái tử chuyên ép mua ép bán cũng không phải chuyện quá xa lạ nữa.

“Haizz, không biết là người phụ nữ nào xui xẻo bị Phùng thái tử

vừa mắt nữa!”

Lầm bầm một lúc, tổng giám đốc khu du lịch Mạc Thiên liền quay về dơn vị để sáp xếp moi chuyện.

Hien tại trong phòng làm việc chí con lại một minh Mạc Lâm Kiêu, đáng lẽ anh nên di xem báo tài chính số mới nhất nhưng hôm nay thi không, anh cầm dien thoại di dộng lên nhin tin nhán má Lâm Khiết Vy

gửi toi hôm nay. Một cục tròn tròn nhó nhó län lộn đây đất càng nhìn cáng thấy đáng yêu, anh cảm thấy rất giống với lúc có chơi xáu.

Không biết cô đã nghĩ kỹ chưa, đang chuẩn bị dùng cách gi để đi cầu anh. Lúc này tâm trang đã khá hơn một chút, thuận tay gọi điện cho

Phùng Thiên Long.

“Kiều, khó lắm mới thấy cậu chủ động gọi cho anh.” Bén cho Phùng Thiên Long hơi loạn, chác anh ta đang ở tòa nhà Hoàng Kim.

Mạc Lâm Kiêu đặt hai chân thon dài lên bàn làm việc, cả người lộ ra vẻ lười biếng tùy ý: “Khu du lịch em đã sắp xếp xong, hôm đó sẽ không còn một nhân viên phục vụ nào ở đó nữa, cho dù anh có lật cá phòng lên cũng không có ai quán cậu đâu”

“Ha ha ha, quá tốt! Người anh em tốt, vẫn là cậu đối tốt với anh!” Phùng Thiên Long vui vẻ nói: “Cho anh đây xong chuyện tốt thi nhất định sẽ mời cậu tới làm khách!

“Chuyện này không thể chậm trễ được, hoàn thành càng nhanh càng tốt. Chắc anh cũng biết thừa tên nhóc thối kia, nhóc đó cũng không phải đèn cạn dầu, nếu để cậu ta tìm được có ấy trước thì chuyện cưới xin của anh có được hoàn thành hay không thì rất khó nói!”

“Cậu nói đúng! Để lâu đêm dài lắm mộng, chuyện này anh sẽ sớm thực hiện!”

“Em thấy anh bị người phụ nữ này mê hoặc không nhẹ đầu, tới lúc đó muốn cứng rắn thì đừng vì cô ta khóc nháo mà không xuống tay được đấy. Nhớ mạnh mẽ lên, làm một lần cho xong!

“Kiêu à, với đầu óc của em sau có thể cơ trí được như thế chứ? Em đừng nói, quả thật anh có hơi sợ vợ thật, nhưng em nói đúng, tới lúc đó cho dù cô ấy có làm âm ĩ như thế nào thì anh cũng phải ngủ thành công!”

Vừa cúp điện thoại xong thì thư kí Hoàng đi vào, biểu tình nghiêm

“Chú tịch Kiêu, có một vị phu nhân muốn gặp ngài.” túc.

Mạc Lâm Kiêu hơi nhăn mày. Vừa nhắc tới thì mẹ ruột của tên kia đã tới rồi, không cần đoán cũng biết thừa mục đích của bà ta.

“Hiện tại bà ấy ở đâu?” “Phu nhân đang ở trong phòng cho tầng một.

Mạc Lâm Kiều bình thản lật báo, lãnh đạm nói: “Cứ nói tôi không

có ở đây, để bà ấy đi đi.”

“Vâng.”

Thư kí Hoàng tỉnh táo xoay người ra ngoài.

Thượng Quan Tư cho một lúc, ngay cả cửa của sảnh lớn còn chưa được bước chân vào thì đã bị khách khí mời ra.

Không gặp được Mạc Lâm Kiêu, bà ta một chút cũng không hề bất ngờ.

Vị em họ này của bà ta từ xưa tới nay lục thân không nhân, tính tình lãnh đạm, thủ đoạn tàn nhẫn, hung hăng càn quấy, chẳng có mấy người thân họ hàng có thể nói chuyện được với cậu ta.

Tuy nhiên do con trai yêu cầu nên bà ta không thể khinh thường được, đành thở dài đi tìm chồng là Tề Minh Khôn bàn bạc.

Sau khi rời khỏi kho hàng của Chú Điền, Lâm Khiết Vy chạy thẳng tới bệnh viện Nhân Ái. Trương Tiểu Phi chậm chạp đuổi theo đằng sau, nhỏ giọng oán

trách: “Cô nên cầm phí cảm ơn trước đi đã! Hơn một tỷ đó!”

“Tôi và anh không quen biết, anh đừng có đi theo nữa, chuyện của tôi anh cũng đừng dính dáng vào!”

Trương Tiểu Phi là người đột nhiên xuất hiện làm quen, nhìn bộ

dáng này của anh ta giống như cùng phe với cô vậy.

“Ai da! Tôi choáng váng đầu, nhức đầu quá!”

Trương Tiểu Phi đột nhiên che lại gáy, hai chân lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống.

Loại kĩ thuật diễn này thật là:

“Này, anh đừng có giả bộ nữa, tôi không biết anh đúng không? Nếu anh choáng đầu thì vừa rồi đã hôn mê ngay rồi, sao còn chờ tới tận lúc này mới ra vẻ?”

Trương Tiểu Phi không hề khó chịu vì bị vạch trần, cầm túi đồ nhảy ra: “Nhà của tôi bị thiêu rụi, hiện tại không còn một cái gì cả, tôi và con trai tôi một xu cũng không có, hiện tại lại vướng vào một chuyện lớn như này, sao cô lại không quan tâm tới tôi chứ? Nói thế nào thì tôi do cứu cô nên mới bị thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.