Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 257: Chương 257




Hạ Dịch Sâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Kim Ngọc một chút, lạnh lùng nói, “Kim Ngọc, cô lấy thân phận gì, tuyên bố muốn đuổi việc Lâm Khiết Vy? Cô có quyền hạn này sao?”

Sắc mặt Kim Ngọc tái đi. Điều cô ta không thể chịu được nhất chính là, người cô ta yêu, nổi giận với cô ta.

“Em, em chỉ chủ trì công đạo mà thôi”

“Công đạo? Cái gọi là công đạo của cô, chẳng lẽ chính là chỉ nghe lời từ một phía bệnh nhân? Nếu như Lâm Khiết Vy bị oan uổng thì sao?”

Trái tim Kim Ngọc nặng nề rơi xuống, giọng nói cũng phát run, “Dịch Sâm, anh đến sau, còn chưa điều tra một chút nào, mà anh đã chắc chắn Lâm Khiết Vy bị oan uổng?”

“Tôi tin tưởng Lâm Khiết Vy, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này! Cô ấy và bệnh nhân này vốn không quen biết, không hề có động cơ làm chuyện này, làm bệnh nhân bị thương không có ích lợi gì với cô ấy cả, tại sao cô ấy lại phải làm loại chuyện không có ý nghĩa này chứ? Nhìn liền biết, chính là bệnh nhân này tự đâm mình!”

Hứa Tịnh sùng bái nói, “Bác sĩ Sâm, anh nói quá đúng! Tôi nhìn tận mắt, bệnh nhân này tự chọc kim vào người mình! Tôi có thể làm chứng!”

Trái tim của Kim Ngọc rất lạnh, căm hận trừng mắt nhìn Lâm Khiết Vy, ngay trước mặt Hạ Dịch Sâm, cô ta lại không thể nói ra lời khó nghe, chỉ có thể vụng trộm đưa mắt ra hiệu cho bệnh nhân trẻ tuổi.

Người đàn ông trẻ tuổi lập tức dữ dằn kêu la, “Tôi chính là bị cô ta đâm thành như vậy! Nếu như mấy người không đuổi việc cô ta, tôi sẽ đồn cảnh sát tố cáo mấy người! Để chuyện xấu này của bệnh viện

mấy người bị đưa lên trên mạng!” “Cậu cứ đi tố cáo!” Hạ Dịch Sâm nghiêm khắc đảo mắt qua giọng điệu trầm ổn, “Cậu cứ việc đi tố cáo! Mọi thứ đều phải có chứng cứ, cậu chỉ có lời tự cậu nói, nhưng phía chúng tôi có nhân chứng! Cậu

cẩn thận phải ngồi tù mấy năm bởi vì tội vu hãm đấy!”

…. Người đàn ông trẻ tuổi lập tức nghẹn lời, bị dọa sợ rồi, ánh mắt lóe lên nhìn Kim Ngọc một chút, lại nhìn Hạ Dịch Sâm khí thế mạnh mẽ một chút, sửng sốt không dám tùy tiện nói một câu nào. Kim Ngọc lo lắng không thôi, “Một khi bệnh nhân lan truyền chuyện này lên trên mạng đi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh dự của bệnh viện!”

Người đàn ông trẻ tuổi đảo mắt, lập tức đổi giọng nói, “Tôi sẽ không đi tố cáo mấy người, mà tôi sẽ đưa chuyện ngày hôm nay lên trên mạng! Để tôi xem y tá đâm bệnh nhân này còn có thể làm tiếp hay không!”

Ảnh mắt Hạ Dịch Sâm lạnh lùng, giọng nói nguy hiểm tràn ra từ trong hàm răng, “Cậu dám làm như thế, cậu thử một chút đi!” Người đàn ông trẻ tuổi bị bộ dáng đáng sợ của Hạ Dịch Sâm, dọa

đến lạnh gáy, không dám nói gì nữa.

Hạ Dịch Sâm hừ một tiếng, khoát tay, “Được rồi, tất cả giải tán đi! Một vụ hiểu nhầm thôi! Có gì đáng xem!” Đông đảo y tá và bệnh nhân xem náo nhiệt, tất cả đều giải tán.

Kim Ngọc tức giận đến mức toàn thân phát run.

Cơ hội tốt như vậy, lại bị Hạ Dịch Sâm ra sức xoay chuyển tình thế! Hạ Dịch Sâm đã có tình cảm sâu nặng như vậy với Lâm hiết Vy sao?

Lúc cô ta đang vắt hết óc suy nghĩ phải cố gắng như thế nào, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa phòng bệnh.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Nghe nói có y tá làm bệnh nhân bị thương? Đúng là coi trời bằng vung!” Phó giám đốc Long hiên ngang đi đến. Kim Ngọc thấy bố cô ta đến, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, nâng

cao tinh thần một lần nữa.

“Bố… À không, Phó giám đốc Long, ông đến rất đúng lúc!” Kim Ngọc ra đón, “Có một bệnh nhân nói muốn đưa bệnh viện chúng ta lên mạng!”

“Như vậy sao được? Bệnh viện chúng ta không thể bị mất danh dự

được!” Vì phối hợp với kế hoạch của con gái, phó giám đốc Long một đường chạy tới, phía sau lưng đầy mồ hôi.

Người bệnh trẻ tuổi nhận được ánh mắt của Kim Ngọc, vội vàng nói, “Giám đốc đến rất đúng lúc! Tôi bị y tá cố ý đâm thành thế này, mong giám đốc cho một lời giải thích!”

“Không tưởng nổi! Quá không ra gì! Tính cách quá độc á!” Phó giám đốc Long đặt một tay sau lưng, một tay chỉ vào Lâm Khiết Vy, nhe răng trợn mắt gào lên, “Làm tổn thương bệnh nhân, thiếu đi y đức! Bệnh viện chúng ta tuyệt đối không thể có loại y tá bại hoại không có phẩm chất này đuuợc! Lập tức đuổi việc!”

Lâm Khiết Vy nhìn hai bố con có cùng ý tưởng đen tối kia, giờ phút này cũng không muốn nói một chữ gì nữa, nói cũng vô dụng, đáy lòng thất vọng cười lạnh vài tiếng.

Trên đời này, đâu còn công bằng gì chứ?

Có quyền thế, sẽ có thể đổi trắng thay đen, sẽ có thể tùy ý làm Hạ Dịch Sâm nhìn về phía phó giám đốc Long, tức giận nói, “Phó

mất nghề nghiệp của người khác!

giám đốc Long, chuyện này không thể xử lý qua loa thế được! Lâm

Khiết Vy bị oan uổng.” “Tôi là giám đốc! Việc này tôi quyết định! Cái gì mà oan uống chứ? Ở bệnh viện chúng ta, bệnh nhân là Thượng Đế, là trời! Vì sao bệnh nhân người ta không vu oan người khác, hết lần này tới lần khác lại vu oan cô ta? Mọi thứ đều phải tìm nguyên nhân từ trên người mình! Đuổi việc! Nhất định phải đuổi việc!”

Hạ Dịch Sâm nhíu mày, “Phó giám đốc Long, chuyện này ông vẫn nên…”

“Thôi! Đđừng nói cái gì nữa!” Phó giám đốc Long vung tay lên, “Nói tiếp cũng vô dụng, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”

Xung quanh đều vang lên tiếng hít khí lạnh. Đông đảo y tá ở cửa phòng bệnh đều bị chấn động.

Chỉ đơn giản như vậy… đã bị đuổi việc rồi?

Tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn Kim Ngọc một chút, âm thầm cảm thấy đây là Kim Ngọc đang cố ý trị Lâm Khiết Vy, chẳng phải vì tranh giành người yêu sao? Nhưng đây cũng quá mức rồi?

Sau khi Lâm Khiết Vy bị đuổi việc, về sau làm sao tìm được công việc nữa?

Bệnh viện lớn cũng đừng nghĩ. Haiz!

Lâm Khiết Vy vừa thấy oan ức và tức giận, trong cổ họng ê ẩm chua chát, nếu như nơi này chỉ có một mình cô, cô đã sớm tức đến khóc, nhưng mà, ở ngay trước người ngoài, cô tuyệt đối sẽ không cho phép mình để lộ vẻ nhát gan!

“Được! Nếu nơi này đã không có công bằng gì, tôi sẽ đi!”

Lâm Khiết Vy nâng cằm, khinh miệt nhìn thoáng qua Kim Ngọc và bố cô ta, hung ác nói, “Mấy người có thể đuổi việc tôi, nhưng nhất định tôi sẽ không chịu nỗi oan ức này đâu! Bây giờ tôi sẽ đi báo cảnh sát! Chuyện này không điều tra rõ ràng, tôi sẽ không bỏ qua!”

Kim Ngọc bị dáng vẻ kiên cường của Lâm Khiết Vy dọa cho run lên, hơi sợ hãi né tránh ra sau lưng bố cô ta.

Phó giám đốc LOng cũng có chút chột dạ, ngoài mạnh trong yếu nói, “Cảnh sát sẽ quan tâm đến chút chuyện nhỏ của cô sao? Suy nghĩ hão huyền!”

Hứa Tịnh tức giận đến đỏ ngầu cả mắt, dậm chân nói, “Nào có thể xử lý như vậy? Không công báng! Khiết Vy, tớ di làm chứng cho coul Ai cũng đừng hòng vu oan cho cậu”

Phó giám đốc Long chỉ vào Hứa Tinh, kéu lén, “Có dám di làm

chúng lung tung, thì cô cũng dừng hòng làm ở bệnh viên nữal Cũng đuổi việc cô luôn!” “Đuổi việc thì đuoi việc, chuyện gi to tát chút Nhá tôi có siêu thi, tôi về nhà làm bà chủ nhó vậy!”

Hứa Tịnh vô ngực, hùng düng oai vệ kêu lên, một phát bát lấy tay Lâm Khiết Vy, hào khi nói, “Khiết Vy, đừng sợ Cùng lám thi cậu cũng đến siêu thị nhà tớ làm! Tớ trả lương cho cậu! Hừt Ai sợ ai chứ!”

Lâm Khiết Vy nảm chặt bàn tay mập mạp của Hứa Tinh, đáy mắt có chút chua chát, vào lúc quan trọng, bên cạnh có bạn tốt, đó là một loại cảm giác hạnh phúc ấm áp vô hạn.

“Không, Hứa Tịnh, chuyện của tớ, tự tớ có thể giải quyết, tớ cũng có thể tự mình đối mặt, Cậu không cần vì tớ mà từ bỏ công việc yêu thích của cậu!” Lâm Khiết Vy vỗ vỗ tay Hứa Tịnh, cho cô một ánh mắt yên tâm, “Cậu phải tin tưởng tớ, tớ rất có kiên nhẫn, sẽ đấu với bệnh nhân vu oan cho tớ đến cùng!”

“Ha. từ lúc nào mà bệnh viện biến thành tòa án vậy?”

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, trầm thấp, có từ tính, lại có nhiệt độ thấp đến -30 độ, giống như ma âm Địa Ngục, người nào nghe được đều không nhịn được rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.