Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 269: Chương 269




“Anh Kiêu bảo tôi ra. Còn có, anh Nam Cung Hào, anh Kiêu bảo anh vào.

Từ đáy lòng Nam Cung Hào thầm kêu một tiếng không tốt, sau đó nhanh chóng đi vào trong. Lâm Khiết Vy định bước sang một bên, Trần Kiệt nhướng mày nói:

“Cô đi đâu đấy?”

“Nhà vệ sinh.”

“Bên này!”

Dường như sợ cô bỏ chạy, Lâm Khiết Vy đã vào nhà vệ sinh rồi, anh ta còn đứng dựa vào tường đợi ở cửa nhà vệ sinh.

Vốn dĩ Lâm Khiết Vy muốn rửa mặt, bởi vì mặt cô rất nóng, nhưng khi nhìn vào gương, cô bối rối, liền măng.

“Tên khốn chết tiệt! Tên họ Mạc nhà anh là chó à?”

Nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, đỏ ngầu như như máu, con mẹ nó quá rõ ràng, vừa nhìn là biết bị hôn mà sưng lên.

Cô không còn mặt mũi nữa.

Ra ngoài với bộ mặt như vậy, cô sẽ bị người ta cười nhạo mất thôi. Khi anh hôn, không thể nhẹ nhàng được à, tàn nhẫn như muốn nuốt người ta vào bụng.

Lâm Khiết Vy nhanh chóng thoa nước lạnh lên môi.

Nam Cung Hào bước vào trong phòng, anh ta thấy Mạc Lâm Kiêu

đang nhắm mắt ngồi trên ghế sô pha. “Anh Kiều.” Giọng nói nhỏ nhẹ, sợ làm phiền Mạc Lâm Kiêu.

“Lấy kim châm ra đi, châm cho tôi một chậm.”

Mạc Lâm Kiêu nhàn nhạt nói, nhưng vẫn không mở mắt, đang vận công.

“Hả?”

Nam Cung Hào ngạc nhiên, không thể không nhìn xuống eo của Mạc Lâm Kiêu, sau khi kinh ngạc nhìn thấy chỗ phồng lên, anh ta run rẩy nói: “Lâm Khiết Vy không phải đang ở đây à? Sao anh phải làm

vậy?” Tiêu tiền mua phu nữ về ngủ, tại sao lúc quan trọng lại không ngủ? Thực sự không hiểu.

“Tôi không cần cô ấy.”

“Tại sao không cần nữa? Anh bây giờ độc đang bộc phát, là lúc cô ta ra tay!”

Mạc Lâm Kiêu chậm rãi mở đôi mắt đại bàng, trong con người có mây nhẹ và gió thoảng qua, nhưng dưới mắt vẫn còn có một tia máu đỏ nhàn nhạt, “Lần này độc không mạnh lắm, tôi vừa châm cứu vừa vận công, cảm thấy chất độc đã giảm đi rồi.”

“Nhưng mà thân thể của anh…khó chịu như vậy. Ngủ một giấc với cô ta, không phải giải quyết hết sao? Thậm chí còn vì thế mà muốn châm cứu?”

“Bảo cậu châm thì cậu châm đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì ha!”

“Anh Kiêu à, còn chẳng phải tôi lo lắng cho anh sao? Anh cứ như vậy mà kìm nén, sẽ xảy ra chuyện đó!” “Thân thể của tôi, tôi tự mình biết rõ. Đừng nói nhảm nữa, mau châm cứu đi.”

“Tôi vẫn khuyên anh nên đi đường tắt thì hơn, cùng Lâm Khiết Vy lăn đi lăn lại một trận. Mọi chuyện đều được giải quyết, tôi đi gọi cô ta vào…”

“Câu dám!”

Mạc Lâm Kiêu nhíu mày, mây đen dày đặc đắm chìm trong đôi mắt đen của anh.

“Tôi không hiểu, anh và cô ta có phải chưa cùng nhau ngủ bao giờ đầu mà sao giờ lại khó xử thế này. Khi độc đang hoành hành thì bấp bênh…anh còn chần chừ gì nữa. Vừa ngủ thì mọi chuyện đều thuận lợi!”

Khuôn mặt của Nam Cung Hào tái xanh vì lo lắng.

Mạc Lâm Kiêu sửng sốt, nhàn nhạt nói: “Tôi không muốn hoàn toàn bị cô ấy khống chế, dù sao cũng là do kẻ địch phái tới.” Thật ra anh cũng hơi bất đắc dĩ, anh kiểm tra lại kiến thức liên

quan, biết khi phụ nữ đến dì cả mà quan hệ với đàn ông thì có hại cho cô ấy, còn có thể để lại bệnh.

Ý nghĩ tế nhị này, anh thà buồn bực trong lòng còn hơn cũng không muốn nói ra.

Nam Cung Hào có chút cạn lời.

Đã là kẻ địch phái đến, anh không cần phải thương hại rồi, khi đến thời điểm, anh có thể ném mạnh cô ta, như thể không phải là được à?

Bản thân sướng rồi, tiện thể quét sạch địch, tại sao lại không làm.

Nhưng cuối cùng anh ta không dám nói ra điều này. Nam Cung Hào miễn cưỡng tìm ra cây kim châm vừa được nghiên cứu chế tạo, châm cho Mạc Lâm Kiêu.

Mạc Lâm Kiêu nhắm mắt, tiếp tục vận công.

Nam Cung Hào thuận tiện kiểm tra lại tình trạng thể chất của Mạc Lâm Kiêu, Dụng cụ bên cạnh anh ta đang kêu tích tắc, những con số chính xác liên tục xuất hiện.

“Hả?” Nam Cung Hào ngạc nhiên lầm bẩm, nhìn những con số, hít một hơi thật sâu, Anh Kiêu, tình hình có chút không tốt!”

“Làm sao?” Mạc Lâm Kiêu vẫn không mở mắt, vẫn thờ ơ như đang nói chuyện của người khác.

Nam Cung Hào lo lắng, trầm giọng nói, “Lần này trúng độc tương đối nhẹ, cho nên anh châm cứu xong lập tức có hiệu quả. Nhưng tôi phát hiện, phát độc lần này giống như gió thổi báo giông tố sắp đến vậy”

“Hứ?”

Mạc Lâm Kiêu mở mắt ra, anh IQ siêu cao, suy nghĩ một chút liên hiểu được, “Ý của cậu là, lần này là điểm báo, lần sau độc bộc phát sẽ càng mạnh hơn.”

Nam Cung Hào tái mặt, nghiêm nghị gật đầu, “Đúng vậy! Từ việc phân tích dữ liệu, đợt tấn công bằng chất độc tiếp theo sẽ nghiêm trọng hơn tất cả các đợt tấn công bằng chất độc trước đó, chất độc sẽ bùng phát khắp cơ thể. Đến rất mạnh, không thể ngăn cản!”

Vẻ mặt của Mạc Lâm Kiêu vẫn không thay đổi, rất bình tĩnh, Theo ý cậu, đợt bùng phát độc tiếp theo, còn bao lâu?”

“Không còn bao lâu nữa, nó sẽ đến sớm thôi. Phải làm sao đây, Nam Cung Hào bất tài, lần sau phát độc, sợ rằng thuốc do tôi luyện chế ra sẽ không chống lại được.”

Mạc Lâm Kiêu mỉm cười nhẹ nhõm, “Cậu đã làm hết sức mình rồi, không cần phải tự trách mình. Về phần bộc phát độc tiếp theo… sống chết có số, kệ đi”

Nam Cung Hào tràn đầy buồn bã, “Những ngày này, tốt hơn là để Lâm Khiết Vy ở bên cạnh, đề phòng, lúc nào cũng có thể

Mạc Lâm Kiêu liếc Nam Cung Hào, chính là ánh mắt tùy ý như vậy, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng hiểu được rồi.

“Thật ra cậu cũng không thể chắc chắn. Lần sau phát độc mạnh nhất, ngay cả Lâm Khiết Vy cũng không có tác dụng đúng không?” Nam Cung Hào nghẹn lời, mở miệng, cuối cùng thở dài nói: “Anh Kiêu, anh thông minh như vậy để làm gì… có cô ta, còn hơn là không có”

Bằng cách này, anh ta cũng thừa nhận suy đoán của Mạc Lâm Kiều.

Lần tới, khi độc bùng phát, Lâm Khiết Vy có khả năng trấn áp chất độc hay không, cũng không còn rõ nữa.

Mạc Lâm Kiêu nhằm mắt lại, nói với một giọng điệu tao nhã, “Cô ấy luẩn quẩn ở trong vòng này, cô ấy ồn ào như vậy, theo tôi cả ngày, sẽ chỉ làm phiền tôi. Còn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của cô ấy”

Thật ra trong lòng anh nghĩ, tính tình cô hoạt bát như vậy, nếu như bị giam ở bên cạnh anh, thật sự oan cho cô quá.

Nam Cung Hào gật đầu, “Vậy được, gần đây để cho vệ sĩ quan sát kỹ cô ta, nhất định không được để cô ta rời khỏi tầm mắt.”

Một khi đợt phát độc lớn nhất đến, có thể bắt được cô càng sớm càng tốt, liệu có thể trấn áp độc tố lúc đó hay không, cũng chỉ có thể nghe ông trời thôi.

Được một lúc, một người chủ và một người tớ lại im lặng.

Nam Cung Hào đầy lo lắng và buồn bã.

Ngược lại là Mạc Lâm Kiêu người có liên quan, nhắm mắt lại, khuôn mặt đẹp trai vẫn luôn thờ ơ.

Khi Lâm Khiết Vy từ nhà vệ sinh bước ra, hai má đỏ bừng sợ Trần Kiệt có thể nhìn ra manh mối, lại cười nhạo cô.

Nhưng Trần Kiệt hiển nhiên có chút lo lắng, anh ta không có nhìn cô, ngồi ở bên cạnh nhíu mày.

Lâm Khiết Vy cũng không biết đột nhiên bị đưa đến đây là để làm gì, cô dựa vào số pha vô tình ngủ thiếp đi. Khi Nam Cung Hào bước ra khỏi phòng, cô cũng không tỉnh dậy, thậm chí còn ngáy nhẹ khi ngủ.

“Anh Kiêu thế nào rồi?” Trần Kiệt lo lắng đứng lên hỏi.

Nam Cung Hào liếc nhìn Lâm Khiết Vy, vẫy tay với anh ta, ra hiệu cho anh ta vào trong phòng nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.