Cô ngước nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, Mạc Lâm Kiêu đang lạnh lùng nhìn cô.
Đôi mắt sâu và không đáy của anh, khi anh nhìn mọi người một cách kiên định rất khó chịu và lạnh lùng. Lâm Khiết Vy run rẩy trong vô vọng, thu bàn tay nhỏ của
Không ăn tôm trước nữa, bỏ cuộc, cô ăn cá kho là được chứ gì. Khi đũa sắp chạm vào cá…
Cạch!
Đôi đũa của anh lại chặn cô!
Ngăn một tín đồ ăn uống thưởng thức món ăn như cô, thật không thể chịu được mà!
“Anh Kiêu, anh làm sao vậy?”
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nhìn cô, chế nhạo nói, “Quá béo.”
“GÌ? Ai? Ai béo?”
Mạc Lâm Kiêu nhìn cô bằng ánh mắt như thế mà vẫn phải hỏi à, dùng miệng đánh cô.
“Cô”
Lâm Khiết Vy ngạc nhiên mở ra cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt to trong veo nháy mắt ngây người, “Tôi béo? Tôi không béo nha. Trời đất chứng giám, tôi còn chưa đến 50 kg đâu!”
Không phải như Hứa Tịnh mới gọi là béo sao?
“Bên A nói cô béo, thì cô béo”.
“… Được rồi. Béo thì béo, tôi nhận.”
Ông chủ bao nuôi nói cái gì thì chính là cái đó, miễn là không cản trở cô ăn.
Đũa của Lâm Khiết Vy chuẩn bị cử động trở lại, còn chưa chạm vào phần trứng cua, Mạc Lâm Kiêu đã cầm đũa đi, ngay ngắn vỗ xuống bàn.
“Nếu đã béo thì nên giảm cân. Ăn tối giảm, chỉ được ăn cháo.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khiết Vy đập xuống bàn.
Nói xong, anh đẩy bát cháo nhỏ đến trước mặt cô.
Tức giận nhìn chằm chằm Mạc Lâm Kiêu, có chút tức giận nói, “Anh Kiêu, đừng nói tôi béo hay không, cứ cho là tôi béo đi, ngay cả cong rau anh cũng không cho tôi ăn à? Nếu giảm cân khoa học thì có thể ăn ít rau, có thể bổ sung một số chất đạm như tôm thịt cá. Làm sao mà ăn mỗi cháo đưoc?”
Mạc Lâm Kiêu nhướng mi lạnh lùng cười nhẹ, “Cô chỉ có thể ăn cháo.”
Giọng điệu thờ o, không chút nghi ngờ.
“Nhưng tôi…”
“Ai là bên A?”
“Anh..”
“Tôi là gì của cô?”
“…Ông chủ bao nuôi.”
“Này là đúng rồi. Tôi nuôi cô, ở trong nhà của tôi, tôi có tiếng nói cuối cùng!”
“Nhưng tôi ăn không no..”
“Là tình nhân của tôi, cô lấy mục đích phục vụ tôi làm mục đích cao nhất. Ông chủ bao nuôi của cô là tôi, cảm thấy cô, người tình nhân này quá béo, quá xấu, ảnh hưởng đến khẩu vị về phương diện ngủ của tôi, để cô giảm cân, cô còn có ý kiến gì không?”
“Hình như là… không có.
“Ăn đi.”
Mạc Lâm Kiêu nói xong, anh chậm rãi ăn.
Lâm Khiết Vy chua xót nhìn bát cháo dưới mũi, suýt chút nữa đã khóc vì buôn. Đồ ngon ở trước mắt, nhưng một miếng cũng không được ăn, chỉ
có thể nhìn, có cần phải tàn nhẫn như vậy không hả!
Cô ghen tị liếc nhìn Mạc Lâm Kiêu, ngày thường anh ăn rất ít và rất kén ăn, lúc nào cũng giống như không có cảm giác thèm ăn, nhiều đồ ăn ngon như vậy mà chỉ có một mình anh thưởng thức, đúng là phung phí của trời.
Lâm Khiết Vy đã nhận ra, đêm nay Mạc Lâm Kiêu đang có tâm trạng không tốt, này là giận cá chém thớt.
Nhưng mà, cô không chọc anh cũng không giận anh, vậy tại sao cô lại phải dọn dẹp tàn cục chứ.
Cô cáu kính húp vài ngụm cháo, Lâm Khiết Vy vừa tham lam vừa dằn vặt, giống như ngồi trên đình ghim, vì vậy cô đứng dậy, quyết định đi đến phòng khách ngồi xuống, mắt không thấy tâm không phiền.
“Định làm gì thế?”
Mạc Lâm Kiêu thấp giọng nói một tiếng, từ từ ngước mắt lên, lạnh
lùng nhìn cô. Trước ánh mắt lạnh lùng, Lâm Khiết Vy run rẩy cả người, nuốt nước bọt, thì thào nói: “Tôi ăn xong rồi…ra phòng khách xem TV”
“Vậy cũng không được phép rời khỏi nhà ăn, ông chủ bao nuôi còn chưa ăn xong. Đến đây, gắp món ăn cho tôi.”
“Hả?”
Lâm Khiết Vy không dám tin nhìn Mạc Lâm Kiêu, chậm rãi đi đến chỗ anh, vừa định kéo ghế ngồi bên cạnh anh thì Mạc Lâm Kiêu đã lạnh lùng nói.
“Đứng lên!”
Lâm Khiết Vy nghiến răng, đứng bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, cầm đũa lên và gắp cho Mạc Lâm Kiêu một ít thức ăn.
Lúc này, cô cuối cùng cũng nhận ra khoảng cách giữa giai cấp chủ
và tớ trong thời cổ đại, cậu chủ đang ngồi và người hầu đứng đợi, cô bây giờ chính là người giúp việc của Mạc Lâm Kiêu. Tất cả đều là những món ăn yêu thích của cô, đáng tiếc, một . Truyện mới cập nhật
miếng cô cũng không được ăn.
Cô gắp thức ăn vào bát cho anh, anh còn không ăn! Lâm Khiết Vy tức giận, đau khổ lặng lẽ nuốt nước bọt.
Từ khi cô đứng bên cạnh anh, suy nghĩ của Mạc Lâm Kiêu bắt đầu rối bời, mùi hương ngọt ngào riêng biệt của cô tràn vào khoang mũi của anh, khi cúi đầu xuống, còn có thể nhìn thấy hai chân trắng nõn của cô, suy nghĩ càng rối bời.
Sau khi ăn vài miếng thức ăn, anh hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị, bữa ăn này làm sao có thể ăn được nữa.
“Được rồi. Tôi ăn xong rồi.”
Mạc Lâm Kiêu súc miệng và lau miệng, kết thúc bữa tối, rời khỏi nhà ăn,
Lâm Khiết Vy vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm đống thức ăn, trong bụng không khỏi than thở.
Vừa định lúc anh không để ý thì ăn một miếng, Mạc Lâm Kiêu đột ngột quay lại doa cô sững người.
“Qua đây”
Giọng điệu như đang gọi một con chó con.
“Ô, đến đây
Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ liếc nhìn đồ ăn trên bàn lần cuối, miễn cưỡng bước vào phòng khách.
“Bên ngoài không khí tốt, tôi ăn no rồi, thích hợp đi dạo. Đi thôi.”
“Hả?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khiết Vy rũ xuống.
Anh đã ăn no nhưng cô chỉ ăn được vài ngụm cháo, bụng đói meo
không còn sức đi dạo. Mạc Lâm Kiêu bước đến hành lang, đã thay một đôi giày thể thao mới tinh, quay mặt lại khẽ liếc nhìn cô.
“Còn không mau nhanh lên!”
Lâm Khiết Vy cắn môi, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ồ, đến đây.”
Biệt thự Mạc Vũ nằm trên toàn bộ khu vực ven biển của Đông Sơn, cảnh quan xung quanh tự nhiên trong lành vô cùng, nghe gió gần biển, rừng rậm và không khí đặc biệt trong lành.
Sắc đêm tràn ngập.
Trên mảng xanh của biệt thự, một ngọn đèn vàng mờ sáng lên, vạch ra đường nét của toàn bộ biệt thự một cách mờ ảo và rất yên tĩnh.
Gió đêm lồng lộng, có tiếng sóng biển, có tiếng côn trùng rả rích, đi dạo trong xóm núi mênh mông thật là dễ chịu.
Nhưng!
Tất cả những điều tốt đẹp này đều phải dựa trên cơ sở lấp đầy dạ dày của bạn!
Lâm Khiết Vy yếu ớt bước đi, trong lòng thầm than thở, ngàn vạn lần thầm nguyền rủa người đàn ông cách đó hai mét.
Mạc Lâm Vũ cao chân lại dài, đi lại thoải mái, Lâm Khiết Vy phải chạy lon ton mới đuổi kịp được.
“Sao cô lại chậm như rùa thế, lên đây!”
Mạc Lâm Kiêu quay lại, nói một cách chán ghét, rồi lại liếc nhìn cô. Ừm, bộ quần áo mặc ở nhà màu xanh lông con công trên người cô, khi nhìn thấy thật khiến người ta muốn xé toạc cô ra.
May mắn thay, trước khi ra ngoài, anh đã sơ tán tất cả các vệ sĩ. Lâm Khiết Vy giật giật khóe miệng, âm thầm đảo mắt, ngẩng đầu giả bộ tươi cười chạy tới, thở hổn hển.
“Anh Kiêu, tôi làm sao có thể so sánh với anh được? Anh vừa cao vừa thắng, chân dài. Anh không chỉ dễ đi mà còn rất phong độ, nhưng chân của tôi lại ngắn đó!”
Băng trên mặt Mạc Lâm Kiêu không khỏi có chút tan chảy.
Nhóc con xấu xa, cái miệng ngọt ngào dụ dỗ làm chết người mà không cần tiếp xúc tay chân, nhìn vào đôi mắt to thông minh của cô, chắc hẳn cô đang suy nghĩ điều gì đó.
Mặc dù nghĩ như vậy, Mạc Lâm Kiêu không thể không giảm tốc độ.