Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 281: Chương 281




May mắn thay, sự tỉnh táo của cô vẫn còn đó, cô kìm nén tức giận, mỉm cười cứng nhắc, rụt mạnh tay lại, cô cảm thấy những đầu ngón tay mà anh vừa chạm vào đều ghê tởm như có vi khuẩn.

Tạ Nguyên Thần cứ nhìn cô chằm chằm, thấy cô ngơ ngác lại càng không nhịn được mà đắc ý cười lớn.

Tâm trạng vui vẻ, sự phòng bị của Tạ Nguyên dần buông lỏng, bắt đầu ăn cơm. Tuy nhiên, khi ăn, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Khiết Vy ở đối diện, như thể những thứ đó không phải là đồ ăn Nhật Bản, mà là cô ấy.

Cả hai người đều biết rằng cuộc gặp gỡ hôm nay chẳng qua là một màn giao dịch.

Tạ Nguyên Thần biết rằng Lâm Khiết Vy cũng sẽ không đợi gặp anh ta, bình thường cũng sẽ không ngoan ngoãn phối hợp với anh ta như vậy. Nhưng anh đã có sổ ghi chú bệnh trong tay, đó chính là con át chủ bài mà anh ta đang nắm rất chặt. Dù cho Lâm Khiết Vy ghét anh thế nào thì cũng phải nhẫn nhịn, để mặc anh ở đây trêu đùa? Lâm Khiết Vy nén xuống vẻ chán ghét vừa đình trào ra, cô gượng cười nói: “Anh rể, anh có mang theo sổ ghi chú bệnh mà bố tôi viết không?”

“Đó là điều đương nhiên. Anh rể yêu thương em như vậy, thứ em muốn chắc chắn anh sẽ chuẩn bị tốt rồi.”

“Lấy ra cho em xem đi.”

Tạ Nguyên Thần cười đắc ý, anh ta lấy ra hai quyển sổ từ trong cặp tài liệu phía sau, tim Lâm Khiết Vy chệch một nhịp, lập tức kích động vươn tay ra.

Tạ Nguyên Thần đưa số ghi chú bệnh ra xa, chỉ mở một vài trang cho Lâm Khiết Vy nhìn. “Ở đây viết kín chữ, nét chữ khỏe khoắn, gọn gàng, đẹp mắt, chắc

em cũng nhận ra chữ của bố mình nhỉ, anh không lừa em, đúng chứ?” Lâm Khiết Vy cẩn thận nhìn những con chữ, cô có thể xác nhận rång Tạ Nguyên Thần không hề nói dối, hai cuốn sổ ghi chú bệnh anh mang theo đúng là của bố cô!

Cô nhất định phải lấy được hai cuốn sổ này! Tạ Nguyên Thần cất hai cuốn sổ vào trong cặp tài liệu, khuôn mặt

tuấn tú hiện lên một tia tính toán: “Lâm Khiết Vy, em dâu thân mến của anh, hai cuốn sổ này là anh rể em đã liều mạng trộm từ chỗ chị họ em đó, em định sẽ cảm ơn anh thế nào?”

Những gì nên tới cũng đã tới.

“Anh rể, anh muốn em cảm ơn anh thế nào?”

Tạ Nguyên Thần ánh mắt háo sắc nhìn Lâm Khiết Vy rồi chu môi ra, giọng nói anh ta nóng bỏng: “Anh muốn gì, Khiết Vy chắc cũng đã biết.”

Lâm Khiết Vy chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa trong lòng, mỉm cười đưa tay vuốt ve mái tóc, đôi mắt quyền rũ liếc nhìn anh ta một cái, vô cùng yêu kiều.

“Anh rể, Khiết Vy không phải con giun đũa trong bụng anh, làm sao biết anh muốn gì chứ, anh rể à, anh cứ nói cho Khiết Vy nghe đi” Giọng nói nhẹ nhàng của cô khiến cả người Tạ Nguyên Thần như vỡ vụn, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn, ngây ngốc nhìn Lâm Khiết Vy mà liếm môi dưới.

“Khiết Vy, em thật đẹp, anh yêu em muốn chết! Khiết Vy, em không hiểu lòng anh sao? Tất cả những gì anh luôn muốn chỉ có em! Anh muốn em!”

Lâm Khiết Vy rũ xuống hàng mi dài che đi tia sáng trong mắt, nhưng giọng nói lại đáng thương: “Nếu anh rể vẫn luôn yêu thương em, vậy tại sao lại không cần em? Tại sao còn đính hôn với chị họ chứ?”

Khi cô hỏi điều này, Tạ Nguyên Thần ngay lập tức hiểu nhầm rằng Lâm Khiết Vy cũng thực sự quan tâm đến anh ta, trước đây thờ ơ với anh như vậy tất cả là vì anh đã bỏ rơi cô trước.

“Cục cưng bé nhỏ của anh! Anh cũng không còn cách nào khác, bị Lâm Thúy Lan ép phải từ hôn với em, gia đình lại gây áp lực cho anh, trong lòng anh thực sự chỉ luôn yêu mình em!”

“Hừ, nhưng chị họ còn khoe khoang với em, nói anh cực kỳ yêu chị ấy”

“Nói tầm bậy! Anh chẳng thèm để cô vào mắt, anh có thể thề rắng từ trước đến nay ngay cả đầu cô ta anh cũng chưa đụng vào, cô ta giống như bà tu nữ già vậy, anh không có chút hứng thú”

Lâm Khiết Vy ngẩng mặt lên, trong mắt tràn đầy tia hi vọng: “Thật sao? Vậy anh lập tức hủy hôn ước với chị ấy đi, anh rể hãy cưới em.” Xoet.

Tạ Nguyên Thần sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Hủy hôn ước với Lâm Thúy Lan.. Anh nào có dám.

Anh ta bất đắc dĩ cười đáp: “Chuyện này từ từ giải quyết. Chỉ cần Khiết Vy theo anh, anh hứa chắc chắn sẽ yêu thương em hết mực, sau này cũng không đụng vào Lâm Thúy Lan, để cô ta sống một mình, được không?”

Lâm Khiết Vy âm thầm cười chế nhạo.

Tạ Nguyên Thần đúng là đồ cặn bã, may mà loại rác rưởi này đã vào tay Lâm Thúy Lan.

Lâm Khiết Vy từ tốn lấy điện thoại di động ra, cười nhạt nói: “Anh rể, anh nói xem, nếu chị họ nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng ta, chị ấy sẽ thế nào nhỉ?”

Nụ cười trên mặt Tạ Nguyên Thần đông cứng lại, anh ta nheo mắt nhìn Lâm Khiết Vy: “Làm sao cô ấy có thể nghe thấy? Ý em là gì?” “Thực xin lỗi, anh rể, vừa rồi vô tình ấn vào nút ghi âm, ghi lại

cuộc nói chuyện của chúng ta không sót một chữ.”

Lúc này Lâm Khiết Vy mỉm cười không chút che đậy, khuôn mặt đầy sự quỷ quyệt.

“Lâm Khiết Vy! Làm sao có dám?”

“Ai ya, tôi đã nói là không cẩn thận mà, anh rể, thực ra chị họ tôi cũng rất tốt, rất xứng đôi vừa lứa với anh, tôi thấy, đoạn ghi âm này vẫn là không nên để chị ấy nghe được, anh nói có đúng không?”

Tạ Nguyên Thần nghiến răng: “Cô không muốn lấy sổ ghi chép bệnh sao?”

“Muốn chứ, đó vốn là do bố tôi để lại cho tôi, tôi đương nhiên phải lấy lại.”

“Lâm Khiết Vy, tôi cũng không đùa giỡn với cô nữa. Hôm nay, cô không hầu tôi ngủ thì cũng đừng mong lấy được cuốn sổ này!”

Lâm Khiết Vy cười khẩy, đôi lông mày quyến rũ: “He he, Tạ Nguyên Thần, một khi chị họ tôi nghe được đoạn ghi âm cuộc đối thoại này, anh có nghĩ đến hậu quả chưa?”

Tạ Nguyên Thần suy nghĩ một chút, cả người liền run lên.

Lâm Khiết Vy thu lại vẻ mặt giễu cợt của mình và nghiêm nghị nói: “Tạ Nguyên Thần, quân bài trong tay mỗi người chúng ta bây giờ là như nhau, tôi có bản ghi âm, anh có sổ ghi chú, chi bằng chúng ta trao đổi, như vậy đỡ phiên phức mà ai nấy đều vui”

Tạ Nguyên Thần tức đến xanh mặt, đôi môi run rẩy.

Chẳng trách Lâm Khiết Vy thường ngày vốn lạnh lùng mà hôm nay vừa bước vào đã cười tươi như hoa, nhiệt tình quyến rũ anh như một tiểu yêu tinh, thì ra cô ta cố ý dụ anh nói ra những lời nói ngọt ngào ấy.

Chỉ trách bản thân, đối mặt với một người nữ mê hoặc như vậy lại không cầm lòng được, bị cô ta làm cho choáng váng.

Nếu có thể quay ngược thời gian, bắt đầu lại từ đầu… anh vẫn sẽ rơi vào tay cô ta như vậy, ai bảo cô ta quyến rũ chết người như vậy chứ?”

Lâm Khiết Vy trở nên có chút không kiên nhẫn, cô nhướng mày “Tạ Nguyên Thần, suy nghĩ xong chưa? Rốt cuộc thể nào? Đổi hay không?”

“Không đổi!”

“Hům?”

Lâm Khiết Vy hoài nghi nhìn Tạ Nguyên Thần, phát hiện đôi mắt anh ta đầy sjw độc ác và tàn nhân.

“Muốn có hai cuốn sổ này, nhất định phải hầu ngủ ông đây!” “Anh thực sự không sợ Lâm Thúy Lan nghe thấy những lời anh nói

hôm nay?”

“Thiếu gia đây thừa nhận! Cùng lắm sau này ta xin lỗi cô ấy, nhưng còn cô, ông đây hạ quyết tâm rồi, nhất định phải hầu ngủ!” Lâm Khiết Vy nhíu mày, cô thực sự không ngờ Tạ Nguyên Thần lại cố chấp như vậy.

“Ôi trời, Tạ Nguyên Thần, anh có phải bị ma nhập rồi không? Cấu tạo của phụ nữ đều giống nhau, anh ngủ với ai thì cũng vậy, đều là làm một chuyện, ngủ với tôi cũng nở ra hoa. Thật sự không cần thiết, tôi khuyên anh vẫn là nên duy trì hôn nhân với Lâm Thúy Lan. Chị ấy chính là nhân tài y học cổ truyền nổi tiếng nhất thành phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.