Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 283: Chương 283




Lâm Khiết Vy chửi rủa mấy câu trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Anh căng thẳng cái gì, tôi trêu anh thôi. Tôi không nhúc nhích, cũng không cướp giật, anh đừng làm hư cuốn sổ”

“Xóa đoạn ghi âm vừa rồi đi cho tôi! Nếu không tôi sẽ xé hai cuốn sổ này ngay lập tức! Còn ngây ra đó? Không muốn sổ ghi chép nữa sao? Tôi đếm đến ba, một!”

“Được được được, không cần đếm nữa, tôi xóa là được chứ gì?”

Lâm Khiết Vy bất lực cầm điện thoại lên, tìm thấy đoạn ghi âm vừa rồi và bấm xóa. Tạ Nguyên Thần vẫn luôn chăm chú nhìn cô cho đến khi cô xóa nó đi thì anh mới thở phào một hơi.

“Cất cuốn sổ đi, cẩn thận đừng làm hỏng”

“Người phụ nữ như cô quá xảo quyệt, tôi không yên tâm được.”

“Ai ya, không phải đã xóa bản ghi âm rồi sao? Có gì mà không yên

tâm chứ.” “Tôi thấy bữa cơm này không cần ăn nữa, cô cũng không đói, người đói chỉ có mình tôi, bây giờ đã đến lúc tôi ăn một bữa lớn lớn”

Tạ Nguyên Thần đứng dậy, trên tay vẫn cầm cuốn sổ, luôn trong tư thế có thể phá hủy bất cứ lúc nào, anh ta nhìn vào phòng ngủ bên trong và ra lệnh:

“Đi, nằm xuống tấm tatami trong đó, tự mình khóa hai tay vào còng ở hai bên.”

Lâm Khiết Vy bị sốc. Chết tiệt, thật không thể ngờ trong một quán ăn Nhật Bản lại có những tiện nghi dị thường như vậy.

Quả nhiên dân đảo quốc là bẩn thỉu nhất.

“Còng tay gì chứ, da thịt tôi mềm mại mỏng manh, sẽ làm đau tôi đó.”

“Nhanh lên! Nếu cô không đi, tôi sẽ phá hủy hai quyển sổ này ngay lập tức!”

Tạ Nguyên Thần đã hiểu rõ, Lâm Phi Diệp rất quan tâm đến hai

cuốn sổ này, sợ anh sẽ làm hỏng dù chỉ một chút, thế thì dễ dàng hơn

rồi, điểm yếu của cô đang trong tay anh, vậy anh còn khách khí gì chứ. Quả nhiên, khi nghe thấy sổ ghi chép bị phá hủy, Lâm Khiết Vy cũng lập tức mất bình tĩnh, sửng sốt, bất lực đứng dậy, đi vào phòng ngủ bên trong. Tẩm tatami kiểu Nhật rất ngăn nắp và sạch sẽ, được trải chiếu trắng như tuyết và chăn gấp gọn.

Nhìn lướt qua thì thấy trên gối có hai sợi xích sắt, xích sắt nối vào còng.

Chết tiệt!

Đây là nơi quái quỷ gì vậy? Cô còn nhìn thấy những đạo cụ như roi nhỏ và nến.

“Đừng đứng ngây ra nữa, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, từ lâu tôi đã muốn nếm thử cơ thể trăng nõn nà của cô. Năm xuống! Còng tay lại!” Tạ Nguyên Thần từ phía sau thúc giục, giọng nói tràn đầy ngọn lửa mãnh liệt.

Chỉ cần cô đeo còng, hôm nay cô đừng hòng phản kháng, cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Trong đầu không thể không nghĩ tới hình ảnh Lâm Khiết Vy quyến rũ bị khóa trong vòng tay, khóc lóc gào thét khi bị anh ta bắt nạt, anh ta có thể thoải mái chơi đùa với từng tấc da thịt của cô, muốn giày vò sao thì giày vò!

Miệng khô khốc, toàn thân nóng ran, một phút cũng không chịu được nữa, dã tính trong lòng như muốn phát điên.

Anh nóng lòng nhìn Lâm Khiết Vy, ngạc nhiên nhận ra cô đang đứng trước tấm chiếu tatami, không hề nhúc nhích, như thể đang cúi đầu suy nghĩ điều gì đó.

Anh không khỏi cảm thấy có chút gấp gáp, liền hét lên: “Cô ngây

ngốc cái gì? Mau lên đi!”

Lâm Khiết Vy chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đẽ ngẩn nước nhìn thẳng vào anh, đáy mắt mang theo ý cười nhẹ.

Nụ cười của cô thật đẹp, thật quyến rũ!

Nhưng… không đúng!

“Sao cô lại cười?”

Trong lòng Tạ Nguyên Thần xuất hiện một dự cảm không lành, vừa thúc giục vài câu đột nhiên cảm thấy đầu anh chìm xuống, cảnh tượng trước mắt trở nên mờ mịt, sau đó cơ thân không thể khống chế, lắc lư vài cái.

“Hả? Mình bị sao vậy?”

Đang tự lẩm bẩm một mình, thế giới trước mặt anh ngả về phía sau, rầm một cái, anh đập thẳng người về phía sau, nhìn lên đèn chùm trần, đầu ong ong.

“Lâm, Lâm Khiết Vy… Cô, cô đã làm gì tôi… tôi, tôi bị sao vậy?” Anh nói chuyện ngắt quãng, hơi thở trở nên vô cùng chậm chạp, mí mắt bắt đầu nặng trĩu.

Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng bước đến trước mặt anh rồi nhìn xuống Tạ Nguyên Thần đang nằm trên chiếu trúc, trên mặt là nụ cười rạng rỡ hon.

Đắc ý, mà quỷ quyệt.

“O, xin lỗi nha, vừa rồi tôi vô tình làm đổ thứ gì đó trong ly, có lẽ anh phải ngủ một giấc rồi.”

Tạ Nguyên Thần trái tim lạnh lẽo, vô cùng khó chịu: “Đồ đàn bà tâm địa xảo trá…”

“Hì hì, anh rể đang nói cái gì vậy? Anh rõ ràng là đang say rượu và muốn ngủ một giấc thật ngon trong môi trường đẹp đẽ như vậy. Liên quan gì đến tôi? Hôm nay tôi phải làm thêm giờ ở bệnh viện, tôi chưa bao giờ đến đây, cũng chưa từng gặp anh.”

Lúc nãy khi sẽn súa rót rượu cho anh ta, cô đã bí mật nhúng bột giấu trong móng tay vào rượu, chuyện vừa nãy với việc trì hoãn trò chuyện là để chờ thuốc phát huy tác dụng. Rốt cuộc thì chỉ dùng một ít bột, liều lượng cũng không mạnh lắm.

“Lâm Khiết Vy cô… cô.”

Tạ Nguyên Thần nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy, lồng ngực anh ta nhấp nhô dữ dội, rồi dần dần nhằm mắt chìm vào giấc ngủ. Mặc dù đã ngủ say nhưng khuôn mặt tuấn tú kia vẫn tràn đầy sự

không cam tâm, khẽ nhíu mày.

Lâm Khiết Vy đá anh ta một cái rồi hừ lạnh: “Hứ, đồ cặn bã để tiện, còn muốn lợi dụng tôi? Thứ anh mà xứng sao!” Cô nhanh chóng cướp lấy hai cuốn sổ ghi chép bệnh rồi nhét vào túi.

Hoàn thành nhiệm vụ, thành công lấy lại được hai cuốn sổ, nhiệm vụ hôm nay thành công viên mãn, tâm trạng thực sự rất tốt.

Cũng không mất nhiều thời gian để quay lại bệnh viện, còn có thể cùng Hứa Tịnh ăn thứ gì đó ngon ngon, không chừng còn có thể ngủ bù một giấc.

Lâm Khiết Vy vui vẻ chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, đột nhiên, cửa ra

bị đẩy từ người vào. Lòng cô lo lắng, vội vàng cướp lời: “Anh Tạ buồn ngủ rồi, đang nghỉ ngơi một chút…”

Những lời sau, cô không nói được từ nào, bởi vì cô nhìn thấy cửa bị chặn bởi hai người đàn ông cường tráng, cả hai đều đeo kính râm, mình đây sát khí.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Lâm Khiết Vy gượng cười hỏi, sau đó lùi lại vài bước. Trong lòng có dự cảm không hay, hai người này rõ ràng không phải người tốt. Hai người đàn ông to lớn không nói một lời, bước vào rồi đóng cửa lại. Tư thế vô cùng hiên ngang tự tin.

Một tên cầm điện thoại ghé vào lỗ tai thô lỗ nói: “Quả nhiên hai người đều ở đây, Tạ Nguyên Thần đã ngất… Được rồi, tôi hiểu rồi!” Nghe tên đó nói chuyện điện thoại, nhịp tim của Lâm Khiết Vy đập

nhanh. Thôi xong rồi, hai tên lực lưỡng này rõ ràng là đến tìm cô, thậm

chí còn biết Tạ Nguyên Thần. Tại sao lại có chút mờ ám gì ở đây vậy.

“Rốt cuộc hai người đang làm cái trò gì vậy?” Lâm Khiết Vy bình tĩnh cao giọng hét lên.

Từ tận đáy lòng, cô hy vọng người phục vụ bên ngoài có thể nghe thấy và sẽ đi tới kiểm tra. Người đàn ông lực lưỡng không chút biểu cảm, lạnh lùng nói với người kia: “Đi bắt cô ấy đi. Tôi sẽ xử lý anh ta.”

Người đàn ông lực lưỡng đó từng bước đến gần Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy sợ hãi đến mức lui vào trong, từ khóe mắt cô phát hiện ra người đàn ông kia đã cởi áo sơ mi của Tạ Nguyên Thần ra, rồi còn đang cởi quần.

Trong khoảnh khắc, Lâm Khiết Vy dường như hiểu được ý định của hai người đàn ông này.

Họ muốn tạo ra cảnh cô và Tạ Nguyên Thân mờ ám!

Ôi không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.