Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 287: Chương 287




Bởi vì nhìn bên ngoài quả nhập tâm, cô nhất thời quên mất Tạ Nguyên Thần, tên nguy hiểm chết người này, khi Lâm Khiết Vy nhận thấy hai cánh tay đột ngột bị đau thì Tạ Nguyên Thần đã kẹp cánh tay cô, ôm cô vô cùng chặt.

“Em yêu, cho anh đi.”

Giọng nói của Tạ Nguyên Thần nôn nóng, bức thiết, phun ra một ngụm khí nóng như thiêu đốt, mắt anh ta mờ đi, khuôn mặt hướng thẳng vào môi cô.

Lâm Khiết Vy nhanh chóng quay đầu sang một bên, miệng Tạ Nguyên Thần hôn lên tấm cửa phía sau cô, cơ thể to lớn của anh áp sát vào cô, đôi môi nóng bỏng khám phá cô.

Bên tai truyền đến thấy tiếng thở gấp gáp của anh ta, Lâm Khiết Vy vừa ghê tởm vừa lo lắng, khoảng khắc này, cô thật sự muốn đá Tạ Nguyên Thần vào chỗ chết. Anh ghé vào tai cô, hôn lên tóc cô một cách tùy ý, động tác thô bạo, mạnh mẽ, sau đó đi xuống hôn lên cổ cô.

Đầu Lâm Khiết Vy nổ tung một tiếng, cảm giác chán ghét vô tận ập đến đỉnh đầu, hai mắt trắng bệch.

Một ánh sáng vàng lóe lên phía trước.

Dường như có một người tí hon đang nhảy múa trên các huyệt đạo, cơ thể được mở rộng, dường như đang dạy cho cô một bài học.

Lâm Khiết Vy đột nhiên giấm lên ngón chân của Tạ Nguyên Thần.

Tạ Nguyên Thần kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay đang khóa hai tay cô lập tức được nới lỏng, lợi dụng một giây ngắn ngủi này, ngón trỏ của Lâm Khiết Vy cong lên, nhanh chóng bấm mạnh đánh vào bốn huyệt trên bụng của Tạ Nguyên Thần.

Kỹ thuật, thứ tự và sức mạnh giống hệt như những gì được hình nhân dạy trong đầu,

Mà tất cả điều này vỏn vẹn chỉ mất hai giấy.

Tạ Nguyên Hạo cứng đờ, lui về phía sau ba bốn bước, dường như vùng bụng vô cùng đau đớn, anh ta cúi người ngã sấp xuống sàn, cuộn tròn như con tôm lớn, còn không ngừng co giật.

Trên trán Bạch Duy toát ra một tầng mồ hôi, anh ta thở hổn hển.

May mắn thay, vào thời điểm quan trọng, thư viện bí ẩn trong tâm trí cô đã cứu có một lần.

Ngoài cửa chỉ có Lâm Phi Diệp, sức quả chiến đấu rất yếu, đây là cơ hội tốt để rời đi. Lâm Khiết Vy dùng lực đẩy mạnh cửa, nhưng đẩy thế nào cũng không mở được.

Lâm Phi Diệp đang canh giữ ở cửa, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta nhòm vào khe cửa cười đắc ý.

“Ha ha, Lâm Khiết Vy, cô ở bên trong sao? Đừng phí công vô ích nữa. Chiếc cửa này bên ngoài khóa bằng ổ khóa, cô không mở được đầu.”

Lâm Khiết Vy cắn môi không nói gì.

“Hửm? Sao không nói gì vậy? Đợi lát nữa ông nội và mọi người đến đâym tôi xem sau này chị làm thế nào! Hừ, thật là mất mặt, dám dụ dỗ anh rể, ông nội nhất định sẽ không bỏ qua cho chị? Lâm Khiết Vy nhanh chóng suy nghĩ, từ lời nói của Lâm Phi Diệp,

có thể biết rằng Lâm Thúy Lan đã trở về nhà để gọi ông nội đến đây, làm sao cô ta biết về cuộc gặp gỡ hôm nay của cô với Tạ Nguyên Thần? Chẳng lẽ hai người đàn ông hồi nãy là do Lâm Thúy Lan sắp đặt?

Bây giờ, trong khi Lâm Thúy Lan và ông nội chưa đến, cô phải rời khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt, dựa vào miệng của Lâm Thúy Lan, cho dù cô và Tạ Nguyên Thần không làm gì, nhưng khi bị nhốt trong căn phòng này họ vẫn có thể bị cô ta đổi trắng thay đen.

Làm sao mới khiến Lâm Phi Diệp mở cửa?

Lâm Khiết Vy đảo mắt, đi vài bước vào trong, xoa xoa cổ họng, bắt đầu khoa trương kêu lên.

“Ôi, anh rể, em không chịu được nữa rồi, anh rể, anh thật mạnh mẽ, nhẹ một chút, nhỡ có ai vào mà nhìn thất thì thật không hay, bị chụp lại thì xong đời, mau dừng lại. Á! Ôi trời ơi!”

Vừa rên rỉ cô vừa cảm thấy ghê tởm đến mức mặt mũi co quắp, nghĩ đến những bộ phim mà cô cùng Hứa Tịnh xem, cô lại đẩy cao những tiếng rên rỉ khoa trương này lên, kêu thêm mấy bận. Nghe thấy những âm thanh này, chắc hẳn là đang làm việc, hơn nữa còn vô cùng dữ dội.

Lâm Phi Diệp ở bên ngoài nghe thấy những âm thanh này thì gấp gáp gãi đầu, cô rất muốn vào trong chụp vài tấm ảnh và quay phim để chứng minh Lâm Khiết Vy đã làm tất cả những chuyện xấu này, nhưng cô lại không dám mở cửa, nhỡ may có chuyện gì thì không biết phải làm sao.

Lâm Phi Diệp do dự, đặt tai lên tấm, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong, rồi lại đưa mắt nhìn qua khe cửa, cô hận không thể xem được tình hình bên trong. “A, anh rể, anh mạnh mẽ quá, mau dừng đi, em sắp chết rồi, mau dừng lại”

Lâm Khiết Vy giả vờ la hét thất thanh ngắt quãng, càng diễn càng hăng, trong đầu nghĩ đến những âm thanh trong phim mà cô đã xem, bắt chước rất giống, tiếng phóng đãng thi nhau vang lên.

“Anh rể, tranh thủ không có người tới, mau dừng lại đi, hôm khác chúng ta lại tiếp tục. Anh rể, anh thật xấu xa, sắp đè chết người ta rồi, tha cho em”

Cô ta cố tình kích thích đứa không đầu óc như Lâm Phi Diệp, lầm tưởng rằng hai bọn họ sắp xong chuyện, dụ dỗ cô ta mở cửa quay video. Chỉ có cách này, cô mới có cơ hội thoát khỏi đây, nhân lúc Lâm Thúy Lan và ông nội vẫn chưa đến.

Lâm Phi Diệp ở ngoài cửa quả nhiên ngày càng lo lắng, có nghe tiếng kêu la thảm thiết của phụ nữ bên trong, cô tưởng tượng ra một bức tranh khó coi trước mắt, lại nghe hai người bên trong sẽ kết thúc bất cứ lúc nào, cô càng lo lắng hơn.

Trời ơi, bây giờ là thời cơ tốt, vào chụp ảnh, quay video làm bằng chứng xác thực. Nhỡ hai người họ xong chuyện rồi, đợi khi ông nội đến, cả hai đều đã mặc quần áo thì đã muộn rồi, tiệc đã tàn rồi.

Lúc này, Lâm Phi Diệp nóng ruột nhảy dựng lên, hoàn toàn quên mất hai người đàn ông cường tráng vừa rồi đã dặn gì trước khi rời đi. Bọn họ nói rằng người bên trong đã uống một loại thuốc đặc biệt,

thuốc có tác dụng trong hai đến ba tiếng đồng hồ.

Lời nói của người ta ý tử rất rõ ràng, chính là không cần vội vàng gấp gáp, có thời gian xử lý người đàn ông bên trong. Nhưng bây giờ, nghe tiếng kêu lớn nhỏ, quyến rũ của Lâm Khiết

Vy, Lâm Phi Diệp đã rất bối rối.

Không nhịn được nữa, Lâm Phi Diệp liền lấy điện thoại ra, bật chức năng camera, cầm lấy ổ khóa treo trên cửa, nhanh chóng đẩy vào.

Vừa định chụp vài tấm ảnh bên trong, Lâm Khiết Vy lao tới như một quả đạn đại bác, đánh mạnh vào người cô ta, bất ngờ làm cô ta ngã xuống đất, điện thoại văng khỏi tay, xương cốt đập vào góc tường.

“Á! Đau chết tôi!”

Lâm Phi Diệp không kịp chuẩn bị, ngã xuống chóng mặt, xương cốt khắp người như muốn gãy, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy được.

“Đồ bỉ ổi! Muốn tính kế bà đây sao, không có cửa đâu!”

Lâm Khiết Vy hung ác nói, cô đi tới chỗ Lâm Phi Diệp, dùng xương ngón tay chọc vào huyệt đạo sau gáy cô, Lâm Phi Diệp khịt mũi rồi ngất đi. Lâm Khiết Vy bước tới, cầm điện thoại di động lên, tắt đi rồi ném nó sang một bên. Nếu không phải vừa rồi nghiên răng nghiến lợi không uống loại thuốc đó thì bây giờ cô hoàn toàn xong đợi rồi.

Vừa nghĩ tới Lâm Thúy Lan và Lâm Phi Diệp độc ác như vậy, cô thật sự muốn trả thù Lâm Phi Diệp, nhưng thời gian có hạn, cô không thể chậm trễ, phải tranh thủ trước khi Lâm Thúy Lan đến, cô phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, dường như từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của ông nội hiện lên ở cuối hành lang, trong lòng Lâm Khiết Vy căng thằng, chưa kịp suy nghĩ đã nhanh chóng che cửa lại quan sát.

Nhìn vậy, lòng cô chợt lạnh. Quả nhiên là ông nội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.