Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 289: Chương 289




Cô sắp ngã xuống rồi!

Liên Hoài, chị sắp chết rồi, chị xin lỗi vì đã không thể luôn ở bên cạnh em để chăm sóc cho em. Là chị ngu ngốc, vì chị không muốn bị ông nội đuổi ra khỏi cửa nên chị mới đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy.

Khi này cô mới biết, thể nào gọi là bị tổn hại đến danh dự, thế nào là bị đuổi ra khỏi cửa, cái mạng nhỏ của bà đây cũng chẳng quan trọng nữa!

Nếu như có thể được lựa chọn lại một lần nữa, thì cô thà bị Tạ Nguyên Thần làm nhục, thà bị ông nội nhốt ở trong phòng, thà bị đuổi ra khỏi cửa và thà trở thành trò cười ở trên mạng, như thế thì cô cũng sẽ không cần phải nhảy ra ngoài cửa sổ nữa!

Tại tòa nhà bất động sản Mạc Thiên.

Tất cả mọi người đang ngồi ở trong phòng họp đều không ngờ rằng, Mạc Lâm Kiêu chợt đi ra ngoài và cũng chẳng thấy anh trở lại. Đám người này ngồi đợi anh muốn mòn mỏi, đợi anh đến tận

cùng, đợi đến khi anh thư ký Hoàng đẹp trai bước vào phòng hợp với vẻ mặt như người chết, anh ta từ tốn nói với bọn họ đúng một câu, cậu Kiêu đã đi trước rồi. Câu này của anh ta giống như là lời nhắn đến bọn họ vậy. Nghe được lời này từ anh ta, tất cả những nhân vật quan trọng

vẫn còn kiên quyết ở trong phòng hội nghị này, đột nhiên trở nên yên lặng như tờ.

Khi này, bọn họ mới thấm thía được một điều rằng, cho dù bản thân họ có là những người chiếm vị trí quan trọng, gánh trên mình biết bao nhiêu trọng trách ở cái thành phố này, thì ở trước mặt cậu Kiêu, bọn họ chẳng là cái gì cá.

Cuộc họp ngày hôm nay… Quan trọng đến nỗi không thể quan

trọng hơn, tất cả những công trình xây dựng đô thị ở quận mới tại

thành phố ở phía nam, đều có con số khủng lên đến mấy nghìn tỷ. Kết

quả, cậu Kiêu không nói lời nào mà đã ung dung đi ra ngoài?

Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả mấy nghìn tỷ kia chứ? Cũng chẳng có ai dám hỏi.

Mà có hỏi thì thư ký Hoàng cũng chỉ biết lắc đầu và nói ba chữ tôi không biết.

Anh ta lạnh lùng như người sếp vô tình của anh ta vậy.

Ở trên tầng thượng của tòa bất động sản Mạc Thiên.

Một chiếc trực thăng đang chờ mệnh.

Lúc này, dáng người cao lớn và cân đối của Mạc Lâm Kiêu xuất hiện, anh đang sải bước vội đến chỗ của chiếc trực thăng kia.

Trần Kiệt cũng đi theo sát ở đằng sau, khuôn mặt của anh ta giờ đây hiện lên vẻ như không thể tin được: “Anh Kiêu, anh phải làm đến mức này sao? Với lại, ở đầu dây bên kia cũng không có tiếng động gì hết, sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra đâu, cuộc họp ấy vẫn chưa kết thúc mà.”

Hoặc có thể nói là Lâm Khiết Vy là một người gây hoạ. Chỉ bởi vì là một cuộc gọi điện khó hiểu từ cô, không nghe thấy tiếng mà đã khiến anh Kiểu lập tức nảy sinh nghi ngờ, kết luận là Lâm Khiết Vy đã xảy ra chuyện gì đó. Sau đó, anh cứ nằng nặc muốn định vị vị trí của cô, anh còn vì vậy mà sử dụng công nghệ mới nhất để xác định chính xác vị trí của cô trong phạm vi hai mét.

Anh ta nói anh ta có thể đi xem thử đã có chuyện gì, nhưng anh Kiêu nhất quyết không đồng ý, anh khăng khăng phải là đích thân anh đi, cứ thế mà anh mặc kệ cuộc hội nghị quan trọng ngày hôm nay.

Trần Kiệt – người chưa bao giờ xem phim cổ trang, ngay lúc này đây, anh ta thật sự rất muốn la lên một tiếng với cái bóng lưng hoàn mỹ của anh Kiêu: Chỉ ham mê sắc đẹp mà bỏ bê việc triều chính, hôn quân!

Mạc Lâm Kiêu cũng không ngừng sải bước chân, khuôn mặt anh tuấn của anh toát lên vẻ lạnh lùng, anh hạ thấp giọng xuống mà quát anh ta: “Đừng có đứng đó nói nhảm nữa, cậu cũng đừng có đi theo tôi!” Dát.

Nghe anh nói vậy thì Trần Kiệt há hốc mồm, anh ta cũng không dám nói thêm một chữ nào nữa.

Có mấy người bước lên máy bay trực thăng, từ nãy đến giờ hàng chân mày của Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn nhíu chặt lại, không biết vì sao mà giác quan thứ sáu của anh cứ luôn mơ hồ cảm thấy có chút lo lång.

“Cất cánh nhanh đi!”

Mạc Lâm Kiêu lên tiếng ra chỉ thị cho bọn họ một cách nghiêm nghị, sau đó anh lại lấy điện thoại di động ra mà gọi vào số của Lâm

Khiết Vy. Từ sau khi cuộc điện thoại không một tiếng động kia bị ngắt kết nối, thì anh có liên tục gọi cho cô mấy cuộc, nhưng tất cả đều không thể kết nối thành công được.

Lúc này cũng vậy, vẫn không thể kết nối được. Cái điện thoại gì vô dụng!

Vừa sốt ruột vừa cảm thấy phiền phức, thế nên Mạc Lâm Kiêu đã thẳng tay ném chiếc điện thoại di động vào trong một góc của chiếc trực thăng. May là Trần Kiệt đã có được kinh nghiệm sau bao nhiêu lần, anh ta cũng đã sớm có phòng bị, nhanh chóng đưa tay ra và nhặt chiếc điện thoại lên, anh ta không nhịn được mà âm thầm bĩu môi.

Anh Kiêu lại trút giận vào điện thoại rồi.

Cũng đã có rất nhiều chiếc điện thoại có cùng kiểu dáng bị anh ném hỏng rồi, nhất là sau khi có sự xuất hiện của Lâm Khiết Vy.

Lúc này, sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu trông rất nghiêm trọng, anh híp mắt đôi mắt lại, cả người anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo giống như tảng băng vậy.

Trần Kiệt lẩm bẩm ở trong miệng: “Có khi nào cô ta cố ý không muốn nghe không?”

“Câm miệng!”

Nghe đến đây thì Mạc Lâm Kiêu tức giận mà lớn tiếng quát anh ta, trong giọng nói của anh còn mang theo sát khí đằng đằng. Trần Kiệt lập tức rụt cổ lại, nếu bây giờ mà anh ta nói thêm câu

nào nữa, thì chắc hẳn anh ta sẽ bị ném ra khỏi trực thăng mất.

Haiz, vì người phụ nữ họ Lâm kia, mà điều động cả trực thăng.

Chỉ trong thời gian ngắn, chiếc trực thăng cũng đã đến tầng thượng – nơi mà bọn họ xác định ra vị trí của Lâm Khiết Vy. Khi mà chiếc trực thăng vừa định đáp xuống ở tầng thượng của tòa nhà này, thì Mạc Lâm Kiêu có nhìn xuống phía dưới, lúc này anh chợt thấy kinh ngạc mà hỏi một câu:

“Kia là ai vậy?”

Hình như, có người nào đó đang bám ở bên ngoài bức tường của tòa nhà đồ sộ.

Trần Kiệt dùng ống nhòm để nhìn xuống phía dưới, sau đó anh ta hít sâu vào một hơi: “Bà mẹ nó, cô ta đang muốn làm cái gì vậy? Anh Kiêu, người đang bám vào trên tường chính là Lâm Khiết Vy!”

“Cái gì hả?”

Mạc Lâm Kiêu vừa nghe anh ta nói thế thì trái tim anh chợt run lên, nỗi sợ hãi dâng lên cuồn cuộn như muốn dời non lấp biển.

“Ổn định vị trí! Tôi xuống cứu cô ấy!”

Mạc Lâm Kiêu cũng không chần chừ thêm một giây nào cả, vừa

ra lệnh cho bọn họ xong thì anh đã lập tức thất dây bảo hộ quanh bên hông anh.

“Này! Anh Kiêu! Anh để tôi đi cho!”

Trần Kiệt vội vã nói với anh, anh ta còn chưa kịp đứng lên, thì Mạc Lâm Kiêu đã nhảy một cái vèo xuống trực thăng rồi.

Nhảy xuống rồi..

“Ôi chúa tôi!”

Trần Kiệt cảm thấy hốt hoảng mà la lên một tiếng, anh ta sợ tới mức bám vào thân chiếc trực thăng mà củi đầu xuống nhìn phía dưới: “Anh Kiêu không muốn sống nữa sao?”

Người ta đi xuống thì là từ từ trượt xuống, còn anh Kiêu thì trực tiếp nhảy xuống luôn.

Nếu làm không tốt, thì xương cánh tay hay xương lưng của anh Kiêu cũng đừng hòng giữ lại. Nghĩ đến đây, Trần Kiệt hoảng sợ đến nỗi lớn tiếng nói với phi công: “Mấy người duy trì độ cao này cho tôi, ổn định thân máy! Dám

hoảng loạn dù chỉ một chút, thì tôi sẽ giết chết mấy người đấy!”

Vừa nói, ánh mắt cũng anh ta vẫn mang theo vẻ sợ hãi mà nhìn chằm chằm xuống phía dưới. Lúc này, anh ta không kìm được mà giận dữ mắng mỏ: “Cái người phụ nữ Lâm Khiết Vy đáng chết này! Cô thật đúng là mối họa lớn mà! Cô mà không hại chết anh Kiêu của chúng tôi, thì cô không cam lòng sao! Ông nội cô, cô cứ đợi đấy cho ông đây!”

Khi Mạc Lâm Kiêu rơi thắng xuống dưới, khoảng cách giữa anh và Lâm Khiết Vy chỉ còn hơn mười mét, anh bắt đầu tăng thêm lực lên cánh tay để nắm chặt lấy dây thừng. Khi này, toàn bộ nội lực trong người anh cũng được bộc phát ra trong tức thì, để có thể giữ cho cơ thể của anh vẫn ở trong trạng thái thả lỏng khi rớt xuống cấp tốc. Nếu không nhờ anh có nội công thâm hậu thì có lẽ bây giờ cánh tay anh đã bị gãy mất rồi.

Cũng trong lúc này, Lâm Khiết Vy nhễ nhại mồ hôi trán, sắc mặt của cô đã trở nên tái nhợt như tờ, ngón tay của cô cũng không còn chút máu nào. Từ nãy đến giờ cô vẫn cố gắng bám chặt lấy tấm rèm cửa sổ, nhưng cô lại không kìm được mà run rẩy.

Cô, thật sự không còn sức nữa rồi.

Một phần sức lực cũng không còn.

“A…” Lâm Khiết Vy hét lên thảm thiết một tiếng, cuối cùng cô cũng không thể năm lấy tấm rèm cửa được nữa, nó tụt khỏi tay cô và cô bắt đầu rơi xuống.

Cô không muốn chết đâu!

Trong lòng mang theo nỗi sợ hãi, lúc này cô bắt đầu nhắm đôi mắt lại. “Lâm Khiết Vy!”

Thấy thế thì Mạc Lâm Kiêu gào lên tên cô một tiếng, nghe nhói đau đến nỗi tê tâm liệt phế, trái tim anh giống như bị bóp nghẹt lại vậy, anh vội vàng thi triển hết toàn bộ nội lực của bản thân ra. Thế là trong nháy mắt, anh tuột xuống dưới mấy mét, một phát bắt được cánh tay của Lâm Khiết Vy, sợi dây thừng bị trọng lực đè chặt, cũng chính ngay lúc này, lồng ngực của Mạc Lâm Kiêu đột nhiên có cảm giác dâng trào lên, sau đó thì anh phun ra một ngụm máu.

Anh cắn răng, rồi hít sâu vào một hơi, anh cố gắng áp chế lại phần hơi thở đang dâng trào cuồn cuộn bên trong cơ thể anh một cách hỗn loạn, anh khẽ rên lên một tiếng. Sau đó, anh kéo Lâm Khiết Vy lên bằng một tay, anh nhanh chóng ôm lấy vòng eo của cô và ôm cô vào trong lòng ngực của anh.

Anh dùng sức ôm chặt lấy cô, nghĩ tới cảnh tượng khi nãy thì cánh tay anh đang ôm lấy cô không khỏi run lên nhè nhẹ.

Suýt chút nữa.

Anh đã mất cô rồi.

Nếu anh chậm một giây, thì cô sẽ rơi xuống.

Anh dùng một tay để ổn định dây thừng, tay còn lại của anh thì ôm chặt lấy cô, lúc này anh chẳng nói được lời nào cả, chỉ vùi mặt xuống cổ của cô mà thỏ hồng hộc từng đợt. Tiếng thở gấp gáp và nặng nề của anh quanh quẩn bên tai cô.

Cám ơn trời là anh đã đi trực thăng tới đây, cám ơn trời vì anh đã học được tuyệt thế võ công.

Cám ơn trời đất, cô vẫn còn sống, cô đang được anh ôm vào trong lòng ngực, cơ thể của cô vẫn mềm mại, vẫn tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.

Vào ngay lúc này đây, cuối cùng Mạc Lâm Kiêu cũng hiểu được cái gì gọi là nghĩ lại thấy rùng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.