Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 299: Chương 299




Ông hai cạn lời dùng ngón tay chọc vào trán Lâm Phi Diệp, “Đồ ngốc! Biết cái gì gọi là dao ám khí không? Người ta muốn giết cháu, có thể tự mình đến à? Mũi tên ám khí rất khó tránh hiểu không?”

Lâm Phi Diệp cắn môi, sau đó nản lòng nói, “Cháu chỉ cảm thấy cơ hội ngày hôm nay thật đáng tiếc.

“Cháu nhớ kỹ cho ông, Lâm Thúy Lan kia, cháu đừng động tới nó, nhà bọn họ rất tàn nhẫn! Với cái đầu óc như cháu, chỉ đáng xách dép đi theo Lâm Thúy Lan thôi, còn cậu ta thì cháu không đừng nghĩ tới nữa, nhớ chưa?”

“Hừ, nhớ rồi ạ.”

Lâm Thúy Lan và Trần Xuân Liễu vội vàng trở về ngôi nhà cũ nhà họ Lâm, thấy Tạ Nguyên Thần đang nằm bơ phờ trong phòng, tay vẫn cầm một cái chai.

Tạ Nguyên Thần yếu ớt, hai mắt đầy tơ máu, cáu kỉnh nói: “Tôi đang ở trong bệnh viện rất tốt, tại sao cô lại đưa tôi đến đây? Tôi là

bệnh nhân, có chuyện gì muốn nói thì cô không thể đến bệnh viện nói à?” Lâm Thúy Lan cười hờ hững, ngồi trên ghế, ánh mắt nhàn nhã

nhìn Tạ Nguyên Thần, “Tại sao hôm nay anh lại gặp Lâm Khiết Vy?” Trong lòng Tạ Nguyên Thần lộp bộp, rũ mi mắt, nhất thời không biết nên nói gì.

Câu hỏi này không dễ trả lời.

Lâm Thúy Lan nhìn kỹ khuôn mặt anh ta, hiểu ra liền cười, “Quên hết rồi hả? Là Lâm Khiết Vy hẹn gặp anh!”

Hả?

Tạ Nguyên Thần giật mình, ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Thúy Lan, bắt gặp tia tàn nhẫn trong mắt cô ta.

“Thúy Lan, ý của cô là gì?”

“Nghi thức đính hôn giữa tôi và anh tổ chức lớn như vậy, chắc anh cũng không muốn hai ta hủy hôn ước đâu nhi, nếu đã như vậy, cậu Tạ à, anh lại không biết xấu hổ, bổ của anh sẽ đánh chết anh. Tin không?”

Tạ Nguyên Thần nghĩ đến gương mặt của bố mình, nghĩ đến thôi

đã thấy run cả người. Lâm Thúy Lan từng bước nói ra, “Lâm Khiết Vy không cam lòng bị anh vứt bỏ, muốn quyến rũ chồng chưa cưới của chị gái mình, hôm nay hẹn gặp anh, muốn trải qua một đêm xuân với anh, anh từ chối cô ta, nhưng lòng dạ cô ta độc ác, vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định quyến rũ anh, trong lúc anh không để ý cô ta hạ dược anh, vì Lâm Phi Diệp đuổi theo, nên cô ta bỏ chạy. Có đúng như vậy không?”

Tạ Nguyên Thần sững sờ, anh ta sững sờ vài giây mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu, “Ừ, đúng thế. Thuý Lan, em đừng giận anh. Hôm nay đều là trò ma quỷ của Lâm Khiết Vy, cô ta muốn hại anh”

Trên mặt Lâm Thúy Lan nở nụ cười nhàn nhạt, “Tôi có thể không giận anh, nhưng anh phải thuyết phục ông nội tôi tin vào cái lý do thoái thác của anh. Nếu không, hôm nay anh làm ra chuyện xấu hổ như vậy, có lẽ hôn ước của chúng ta sẽ thật sự hủy bỏ.”

Tạ Nguyên Thần nhìn Lâm Thúy Lan không vội vàng hay nóng nảy, không biết tại sao, trong lòng anh ta càng sợ hãi, anh ta vội vàng gật đầu, “Anh biết phải làm như thế nào mà, em yên tâm, trước mặt ông nội anh nhất định sẽ nói ra toàn bộ những chuyện xấu mà Lâm Khiết Vy đã làm”

Ánh mắt Lâm Thúy Lan rất dịu dàng, đứng lên, “Được rội, anh nghỉ ngơi một lát đi, đợi Lâm Khiết Vy đến, anh còn phải ba mặt một lời với cô ta.”

Trong lòng Tạ Nguyên Thần run lên, sắc mặt đột nhiên tái đi, lúc Lâm Thúy Lan rời đi, anh ta yếu ớt nằm xuống, bực bội vò đầu bứt tai.

Phải làm sao đây? Vốn dĩ anh ta muốn lén lút ngủ với em vợ, kết quả là bị đám người nhà họ Lâm nhìn thấy trò hề của anh ta.

Không được, anh ta không thể nói ra chuyện cuốn sổ kia, dù sao thì Lâm Thúy Lan cũng không quan tâm đến hai cuốn số đó, chúng đều bị anh ta ném trong góc, anh ta không thể nói ra, nếu không Lâm Thúy Lan chắc chắn sẽ khó chịu hơn.

Cô vợ chưa cưới này quá kinh khủng, cô ta không tức giận, không lo lắng, lại cứ nở nụ cười như vậy, khiến người ta lạnh cả sống lưng. Có cảm giác như bị một con rắn độc nhắm vào, rợn cả tóc gáy.

Như Lâm Thúy Lan dự đoán, rất dễ dàng đã thu phục được Tạ Nguyên Thần, anh ta là một con quỷ không có đầu óc lại bốc đồng, chỉ doạ một chút thôi anh ta đã sợ hãi rồi. Nếu như thế hệ này của nhà họ Tạ được giao vào tay Tạ Nguyên Thần, thì nó nhất định sẽ dần suy tàn.

“Ông nội, đoạn video giám sát bị người ta cố tình làm hỏng, đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Haha, không biết ai lương tâm cắn rứt mà lại làm ra chuyện như vậy.” Lâm Thúy Lan ưu sầu uất hận thở dài, ông nội Lâm tức giận.

“Chuyện này còn cần phải nói sao? Chắc chắn là trò quỷ của con nhóc Lâm Khiết Vy! Hừ, cô ta tưởng làm hỏng camera giám sát thì có thể thoát khỏi bị trừng phạt sao?”

“Vậy ông nội, muốn nhắm vào chuyện này, bắt Lâm Khiết Vy chịu trách nhiệm?”

Lâm Thúy Lan rót một tách trà cho ông nội, nhẹ nhàng nói: “Hay là

thôi đi ạ, mặc dù Lâm Khiết Vy không phải là người thông minh, nhưng cô ấy rất ngoan, hay là lần này tha cho cô ấy đi ạ” Trong gia tộc ông nội Lâm ghét nhất cái loại phế vật, trong lòng ông ta, vinh dự của gia tộc, lớn hơn bất cứ thứ gì. Lâm Khiết Vy có tư chất bình thường, Trung y thì học dở, có thể nói là dốt đặc cán mai, làm mất mặt nhà họ Lâm. Loại phế vật này, từ lâu ông ta đã muốn tìm lý do trục xuất khỏi gia tộc. Ngu ngốc đến cực điểm, lại không thể đem lại vẻ vang cho gia tộc, chẳng lẽ giữ cô ta lại để ăn tết?

“Lần này tuyệt đối không thể tha thứ cho cô ta! Cô ta ngoan thì sao? Cháu không cần phải tử tế nói chuyện cho nó, cháu đã quên tất cả những điều đáng xấu hổ mà cô ta đã làm hả? Hỗn loạn với người đàn ông lạ ở trong khách sạn, còn bị người nào đó đuổi theo gọi là mẹ, hôm nay còn quả đáng hơn, còn muốn ở cùng Nguyên Thần… Các loại dơ bẩn cô ta đều ôm vào người hết rồi, cái đồ tai hoạ này, tuyệt đối không thể ở lại nhà họ Lâm! Thông báo cho cô ta, bảo cô ta về ngay đi, họp gia đình! ”

Lâm Thúy Lan cười trong lòng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ bất đắc đĩ, “Ông nội, ông nghĩ lại đi ạ, dù sao cô ấy cũng không chịu nổi, tốt xấu gì thì cô ấy cũng là em họ của cháu.”

“Thúy Lan tốt của ông, cháu quá mềm lòng. Cháu quên lúc ở cửa hàng đồ ăn Nhật Bản, cháu đã đau lòng cỡ nào sao? Nghe lời ông, lập tức để cái loại phế vật kia lăn về đây cho ông!”

“Ông nội, ông đừng tức giận, vì một người như vậy mà ông tức giận sẽ không đáng đâu ạ. Ông nghỉ ngơi, uống trà đi ạ, cháu sẽ thông báo bảo Lâm Khiết Vy qua đây.”

Ở trước mặt ông nội, Lâm Thúy Lan là người có đầy đủ tài đức, khôn ngoan và nhân hậu, so với người chói sáng nhất trong thế hệ của nhà họ Lâm, thi Lâm Khiết Vy giống như một cục phân lừa.

Biệt thự Mạc Vũ, phong cảnh hợp lòng người, có rất nhiều vệ sĩ

thực hiện nhiệm vụ của họ.

Trần Kiệt hấp ta hấp tấp chạy từ bên ngoài vào, đến cửa phòng làm việc ở lầu một, gõ cửa, nghe thấy bên trong nói mời vào, liền nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

Mạc Lâm Kiêu đang đọc sách, nhưng bị nội thương nghiêm trọng, máu chảy dữ dội khiến anh cảm thấy khó chịu, đứng ngồi không yên, ngủ cũng không ngủ được, nên anh chỉ có thể ôm cuốn sách, lật xem lung tung, giết thời gian. “Anh Kiệt, đoạn video giám sát ở cửa hàng đồ ăn Nhật Bản đã được trích xuất”

“Ừm, cậu đã tìm được người khả nghi chưa?”

“.Chưa ạ.” Trần Kiệt áy náy cúi đầu.

“Hử?”

Mạc Lâm Kiêu nhướng mày, giọng nói tao nhã nhưng lạnh lùng,

“Tại sao?”

Trần Kiệt gãi đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Lâm Kiêu, ngập ngừng nói: “Tất cả nội dung giám sát trích xuất ra đều đã bị phá hủy. Lẽ ra những hacker mà chúng ta phái đi, đều là những cao thủ hàng đầu thế giới, có thể tích hợp tất cả tư liệu sống, nhưng toàn bộ đều trống rồng, màn hình đầy bông tuyết”

Nhận được kết quả đáng thất vọng này, đám người được gọi là nhân viên kỹ thuật cao của anh đáng đánh đòn, trả lương cao như vậy để làm gì, dùng được cái vẹo gì đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.