Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 337: Chương 337




Trái tim Lâm Khiết Vy rung lên mạnh mẽ. Được là người tự do… Đối với cô mà nói, đây là mong muốn bấy lâu nay của cô.

Mối quan hệ giữa cô và Mạc Lâm Kiêu thực chất tất cả là vì em trai cô, cô bị buộc phải ký vào bản thoả thuận. Mối quan hệ này luôn là sự nhục nhã đối với cô.

Cô mím chặt môi, nhìn Phùng Thiên Long, cố kìm nén cảm xúc, hít một hơi thật sâu, nói: “Trước tiên xin cám ơn anh, nhưng cứ như chúng ta đã nói từ trước, tôi sẽ mua nó với giá gốc.”

Dù cho Phùng Thiên Long có đảm bảo như thế nào, cô cũng không muốn vì chuyện này mà bị anh ta đe doạ, cô cùng cẩn phải phòng bị, không để anh ta lợi dụng mình.

“Được, cứ quyết định vậy đi.”

Phùng Thiên Long rất hiếm khi cười, trong bộ dạng Lâm Khiết Vy lúc này anh ta không chịu được mà đưa tay lên nhéo má cô, cô sững sờ quay mặt đi thẹn thùng.

Không có vấn đề gì xảy ra sau đó, vì anh ta đã quyết định theo đuổi cô một cách công khai đàng hoàng nên cũng không thể cưỡng ép cô được. Với lại, mối quan hệ của cô với Mạc Lâm Kiều vẫn chưa chấm dứt, Phùng Thiên Long cũng không thể động chạm lên cô được.

“Khiết Vy, chúng ta bây giờ là đồng minh chứ? Hay gọi là chiến hữu đi! Chúng ta bây giờ là cùng hội cùng thuyền rồi” Lâm Khiết Vy không ngừng thở hổn hến, sợ anh ta sẽ lao

vào mình như một con hổ đói, rốt cuộc anh ta như một kẻ tâm thần, ai biết được sẽ phát điên lúc nào cơ chứ, nghe mấy lời tự mãn của anh ta, cô nói: “Bây giờ có thể đưa tôi ra khỏi đây được chứ, tôi ở trong đây cũng khá lâu rồi?”

Phùng Thiên Long gật đầu, vui vé mở cửa làm động tác cúi chào tiễn khách, Lâm Khiết Vy nhanh chóng bước ra ngoài, không do dự một phút giây nào.

Phùng Thiên Long không gấp gáp đuổi theo cô, anh ta từ từ đi thang máy xuống. Mặc dù Lâm Khiết Vy không nhìn thấy anh ta, nhưng cô vẫn có cảm giác anh ta đang đâu đây trước mặt cô.

Lúc sắp ra tới phòng khách, Phùng Thiên Long đột nhiên nắm lấy tay Lâm Khiết Vy, cô giật mình nhìn anh ta.

“Làm gì vậy?”

“Anh nhất định sẽ mang vòng ngọc về trao tận tay em” Lâm Khiết Vy gật đầu lia lịa, hất tay anh ta đi: “Được rồi, tôi hiểu rồi!”

Phùng Thiên Long đột nhiên thấp người xuống, ghé sát vào tai cô nói: “Anh đang đợi ngày em được tự do… Lúc đó em sẽ là vợ của Phùng Thiên Long này Lâm Khiết Vy không thèm nhìn anh ta, đi thẳng một mạch ra phòng khách, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cảm nhận được sự bình an, bên ngoài không khí thật dễ chịu.

Ai muốn làm vợ của anh ta chứ, cô chỉ muốn như trước đây, không thuộc về ai cả, sống những ngày tháng của riêng mình.

“Khiết Vy, cậu không đi thì thật tiếc cho cậu quá, mấy anh trai huấn luyện ở đó đẹp trai lắm đấy”

Ký ức như chỉ mới hôm qua lại rưng rưng ùa về, cô ấy vẫn còn bị ám ảnh bởi những anh chàng đẹp trai vừa nãy trên xe trong chuyến trở về, có lẽ cô ấ chơi mệt nên lăn ra ngủ ngay sau khi xe lăn bánh.

Nhưng Lâm Khiết Vy, không thể kìm được lòng mình, cô nhìn vào khoảng không bên ngoài bị lấp kín bởi màn đêm dày đặc, trong mắt cô lộ ra vẻ miên man.

Vừa rồi Phùng Thiên Long đã hỏi cô có phải thích Mạc Lâm Kiêu hay không, cô đã do dự một lúc.

Tại sao phải do dự chứ?

Cô ôm lấy ngực minh, cảm thấy có chút khó chịu,

Không lẽ cô có một tình cảm nào khác với Mạc Lâm Kiêu? Làm sao cô có thể như vậy được! Cô lắc đầu thật mạnh để gạt đi hết những suy nghĩ vớ vẩn, lúc này cô cảm thấy hơi mệt. Giữa cô và Mạc Lâm Kiêu vốn đĩ thuộc về hai thế giới khác nhau, chỉ là mối quan hệ bất bình đẳng thôi, dù sao thì cô cũng

không thể thích anh được.

Trong mắt của anh cô là cái gì chứ, chẳng qua cũng chỉ ngang với chó mèo mà thôi, người ta trả tiền, cô bán thân, dù sao đây cũng chỉ là mối quan hệ tiền bạc lạnh nhạt.

“Không được nghĩ lung tung, chấm dứt ngay sự ngu si đi, Khiết Vy tỉnh táo lên nào, đừng vì sự đẹp trai mà lu mờ con mắt”

Lâm Khiết Vy nhẹ giọng lẩm bẩm như đang tụng kinh, Chuông điện thoại reo lên, cô cầm lên xem, là Mạc Lâm Kiêu gọi tới, tay cô run run.

Thật sự rất bất thường, muốn ai, ai đến.

“Alô?”

“Sao giờ mới bắt máy? Đang ở đâu đấy?” Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng hỏi.

“… Về ngay đây, đang trên đường về

“Ăn tối chưa?”

“Tôi ăn rồi” Không biết vì lý do gì mà mỗi lần trả lời Mạc Lâm Kiêu, giọng anh ta có chút gì đó thất thường.

“Tôi chưa ăn”

“Sao cơ?”

“Cơm chưa ăn, thuốc bắc chưa uống.”

“Hả? Sao còn chưa uống? Giờ là mấy giờ rồi? Muộn quá thuốc không có tác dụng”

“Khó nuốt, khỏi uống vậy.”

Nói xong, Mạc Lâm Kiêu cúp máy, Lâm Khiết Vy sững lại vài giây, cau mày, trong lòng thầm lo lắng.

Cơm không ăn, thuốc cũng chưa uống, anh ta coi thường sức khoẻ quá vậy?

“Anh có thể lái nhanh hơn chút được không?” Lâm Khiết Vy không thể không thúc giục tài xế.

“Được rồi.”

Tài xế bắt đầu tăng tốc, người con gái mà Phùng thái tử để ý, ai dám trái lời chứ. Theo lời cô, tài xế chở họ tới khu phố thương mại rồi rời đi.

Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh chia tay nhau, gọi cho tài xế, chờ xe tới.

Đột nhiên cô giật bắn cả người.

Kể từ sau cuộc gọi của Mạc Lâm Kiêu, cô luôn sốt sắn, muốn trở về ngay chăm cho anh ta ăn cơm, uống thuốc.

Có thể nói, cô đây là đang lo lắng cho Mạc Lâm Kiêu?

Không thể không quan tâm đến anh sao? Nhận thấy điều này, Lâm Khiết Vy che mặt lại, thở dài: “Chết

rồi, chết rồi, sao mình lại ngu si vậy nè?”

Thật quá ngớ ngẩn khi dành tình cảm cho chủ nợ. Đợi lúc trở về biệt thự Mạc Vũ, tất cả các đèn được bật sáng

Bước vào cửa, trái tim cô như ngưng đập lên.

Cô nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu đang uể oải nghiêng người trên ghế sô pha trong phòng khách, anh đang mặc một bộ đồ ngủ rộng, hai vạt trước để hở, lộ ra một bộ ngực cường tráng, mái tóc của anh dường như hơi ướt, vài giọt mồ hôi đầm quanh vùng trán trắng trẻo, trên cằm của anh.

Không thể miêu tả được sự quyến rũ và đẹp trai của anh ngay vào lúc này.

Nhìn thấy Lâm Khiết Vy, Mạc Lâm Kiêu nhìn cô với đôi mắt thâm sâu, lạnh lùng nói: “Vẫn còn biết đường quay về à?” Giọng điệu đó, như phảng phất vị chua chua hoà cùng với gió mưa ngoài trời.

“Uhm, vẫn còn sớm, chưa tới 9 giờ mà.”

Lâm Khiết Vy hơi thẹn thùng, cô tháo giày, mang dép đi vào phòng, lặng lẽ quan sát sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu, vẫn vẻ mặt đó, vẫn luôn kiêu ngạo và lạnh lùng.

“Anh uống thuốc chưa?”

Mạc Lâm Kiêu liếc mắt nhìn cô: “Uống cái gì, liên quan gì đến cô.”

Sắc thái không tốt, có lẽ là do tâm trạng không tốt.

“Anh bao nhiêu tuổi rồi mà không tự biết chăm sóc bản thân cho tốt. Ăn no uống thuốc nghỉ ngơi hợp lý cho mau khỏi bệnh.” Lâm Khiết Vy ngồi bên số pha quát lớn: “Bác Trần! Mang thuốc tới đây!”

Mạc Lâm Kiêu cười chọc: “Xem ra cô có vẻ quan tâm tôi quá, cẩn thận kẻo lại phát điên lên vì tôi đấy.”

Lâm Khiết Vy liếc nhìn Mạc Lâm Kiêu, bắt gặp ánh mắt sâu như sao mai của anh, cô có chút không nói nên lời: “Anh nên chú ý sức khoẻ bản thân thì hơn.”

Lẽ nào còn phải trông chờ vào sự quan tâm chăm sóc của người khác? Anh đâu còn là đứa trẻ lên ba nữa đâu.

Bác Trần mang cơm, thuốc vội vã chạy tới, bất lực nói: “Cô Vy, cuối cùng thì cô cũng về rồi, cậu Kiêu không nghe tôi, cơm không ăn, thuốc cũng không chịu uống”

Lâm Khiết Vy hé miệng, không biết phải trả lời như thế nào. Cơ Mạc Lâm Kiêu không muốn ăn, cũng chẳng muốn uống, Lâm Khiết Vy có về cũng không có tác dụng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.