“Tịnh, ai trang điểm cho cậu vậy?” Như là nữ quỷ trong phim ma vậy.
Hứa Tịnh ngẩng mặt lên, vô cùng kiêu ngạo nói: “Mẹ tớ. Có phải là vô cùng kinh diễm không?”
Lâm Khiết Vy khóe miệng giật giật, rất muốn nói một câu: Người mẹ mà cậu nói là mẹ ruột thật sao.
Hứa Tịnh tiếp đó phát hiện Lâm Khiết Vy hôm nay cũng trang điểm, đi quanh cô hai vòng, khen ngợi nói: “Tớ đã nói rồi mà, cậu mà trang điểm lên chắc chắn sẽ trở thành người đẹp nhất. Chà chà, mới chỉ trang điểm một chút, những người phụ nữ khác liền không có cửa so sánh”
Lâm Khiết Vy đè cái tay đang múa may loạn xạ của Hứa Tịnh xuống, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta tới đây để tham gia náo nhiệt, không phải để so ai đẹp hơn ai”
Hứa Tịnh gật đầu: “Đúng đúng đúng, tham gia náo nhiệt, tiện thể đem bọn họ ra so sánh một thể.”
Hai người cầm lấy tấm thư mời quý giá đi đến cổng trường, sau đó phải qua cửa kiểm tra thư mời một lần mới có thể tiến vào. Vừa bước vào cổng trường, liền có thể nhìn thấy vô số bảng biểu ngữ dựng hai bên đường. Tất cả đều là tên những sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp từ khi trường mới thành lập cho đến nay.
“Khiết Vy cậu nhìn xem, đây không phải là phó giám đốc Kim sao? Cô ta vậy mà cũng là sinh viên ưu tú của trường chúng ta. Hứa Tịnh có chút không dám tin tưởng chỉ vào tấm bảng biểu ngữ của Phó viện trưởng Kim.
Lâm Khiết Vy cười nhạo một tiếng nói: “Nếu không cậu cho
rằng Kim Ngọc dựa vào cái gì mà có thể nhận được thư mời? Chỉ là có núi lớn dựa vào mà thôi.”
“Dựa vào việc có một người cha tốt, hừ, ông trời thật là bất công”
“Trên đời làm gì có cái gì là công bằng tuyệt đối, đi thôi.”
Lâm Khiết Vy kéo Hứa Tịnh đi vào bên trong, nhưng trên đường đi lại nghĩ, một cái bác sĩ nửa vời như Kim Ngọc tương lại liệu có thể sẽ chẩn đoán sai cho bệnh nhân hay không, vậy thì người bệnh nhân bị chẩn đoán sai đó thật là quá đen đủi.
Đại hội kỷ niệm thành lập trường hôm nay được tổ chức tại hội trường chứa được hàng nghìn người. Trong hội trường lớn đã vô cùng náo nhiệt rồi. Còn chưa đến thời gian khai mạc chính thức, rất nhiều người quen thân với nhau đã tụ tập lại một chỗ nói chuyện vui vẻ.
“Trời ơi, đó không phải là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng trên thế giới Lôi Minh sao? Anh ấy đều đã từ Mỹ quay về rồi.”
Hứa Tịnh vừa kinh ngạc kêu lên, vừa lén lút dùng điện thoại chụp ảnh, sau đó lôi kéo cánh tay của Lâm Khiết Vy nói: “Cậu có nhìn thấy không, Lôi Minh vậy mà lại đang nói cười vui vẻ với Hạ Dịch Sâm. Nhìn có vẻ như họ rất thân. Khiết Vy, cậu biết như này nói lên điều gì không?” Lâm Khiết Vy lười trả lời cô ấy, giả ngốc: “Nói lên điều gì?”
“Ôi chao, điều đó nói lên rằng bác sĩ Hạ của chúng ta cũng rất ưu tú, đều có thể lọt vào tầm mắt của Lôi Minh! Nếu như cậu và ông chủ bao nuôi kia của cậu không thể bền lâu, cậu thật sự có thể xem xét một chút đến bác sĩ Hạ. Người ta vừa đẹp trai lại có năng lực, mấu chốt là vẫn luôn rất để tâm đến cậu.
Lâm Khiết Vy cười khổ nói: “Tớ và anh ấy không phải là người cùng một thế giới, hai chúng tớ không phù hợp. Anh ấy ưu tú như vậy, nên tìm một cô gái cũng ưu tú như anh ấy để kết giao. Mà người đó tuyệt đối không phải là tớ.
“Cái gì mà hợp hay không hợp? Bác sĩ Hạ người ta thích cậu. Chỉ cần một điều này là đủ rồi.”
Lúc này, Hạ Dịch Sâm cũng đã nhìn thấy Lâm Khiết Vy mim cười với cô một cái, trong lòng Lâm Khiết Vy cảm thấy không hay. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo liền nhìn thấy Hạ Dịch Sâm vẫy tay với cô: “Khiết Vy, em lại đây một chút.”
Da đầu cô tê rần, rất muốn giả vờ như không nghe thấy, đáng tiếc bản thân Hạ Dịch Sâm vốn đã khiến người ta phải chú ý. Anh ấy vừa cất tiếng thì mọi người đều quay sang nhìn cô, ngay cả Lôi Minh cũng nhìn cô cười, còn không có việc gì mà gật đầu với cô.
Hứa Tịnh đẩy đẩy Lâm Khiết Vy: “Khiết Vy, đừng ngẩn ra như vậy, mọi người còn đang chờ cậu qua đó nói chuyện đấy”
Lâm Khiết Vy thở dài một hơi, rất không tình nguyện đi về phía Hạ Dịch Sâm, đứng bên cạnh Hạ Dịch Sâm, nhàn nhạt cười một tiếng: “Bác sĩ Hạ, có chuyện gì vậy?”
“Khiết Vy đến đây, để anh giới thiệu cho em. Đây là Lôi Minh, đàn anh đã hướng dẫn cho anh khi ở nước ngoài”
Hạ Dịch Sâm nhiệt tình giới thiệu, khi nhìn Lâm Khiết Vy ánh mắt đặc biệt dịu dàng: “Đây là Lâm Khiết Vy..”
“Ô, ha ha ha, tôi biết, đây là cô gái mà cậu hay nhắc đến” Đôi mắt Lôi Minh khẽ cong, tính tình tốt, chớp mắt nhìn Lâm Khiết Vy: “Đàn em Lâm, tên của cô với tôi mà nói như sấm bên tai. Ở nước ngoài, tên nhóc Dịch Sâm này cứ đến tối lại nhắc đến cô. Quả thật như tôi dự đoán, cô gái có thể thu phục được Dịch Sâm chắc chắn phải là một đại mỹ nữ”
Hạ Dịch Sâm hơi đỏ mặt, có chút ngại ngùng, trìu mến nhìn về phía Lâm Khiết Vy.
Nụ cười của Lâm Khiết Vy cứng lại.
Lôi Minh như này là có nghĩa là gì!
Lời của anh ta thật rõ ràng, anh ta đem chuyện Hạ Dịch Sâm đã thích cô nhiều năm công khai trước mặt mọi người.
Khiết Vy đang định giải thích thì bỗng cảm thấy xung quanh một mảnh im lặng, dường như cả hội trường đều bị đóng băng lại. Cô như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu đang đứng cách đó mười mét!
Anh mặc một bộ tây trang màu đen, tôn lên khuôn mặt tuyệt đẹp, càng phát ra vẻ tình xảo quyến rũ. Đáng tiếc, quanh thân anh luôn tỏa ra khí chất lạnh lùng nghiêm cẩn. Đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng như hồ bằng kia, giống như như một thanh kiếm
sắc bén khiến cho lòng người sợ hãi, dường như không có ai dám nhìn thẳng vào anh.
Hiệu trưởng và những người khác hiểu chuyện, dè dặt cẩn thận đứng cạnh anh, tất cả như đều làm nền cho anh. Anh cứ như thế lạnh lùng nhìn cô.
Không nói một lời.
Nhưng lại khiến cô có thể cảm nhận sâu sắc rằng lúc này anh đang rất tức giận.
Lâm Khiết Vy muốn mắng con mẹ nó.
Vì cái gì những lời trêu ghẹo của Lôi Minh lại bị Mạc Lâm Kiêu nghe thấy hết.
Lôi Minh và Hạ Dịch Sâm cũng phát hiện ra Mạc Lâm Kiêu, cả hai người đối với nhân vật đứng trên tận tầng mây trong truyền thuyết này đều vô cùng kính sợ, lần lượt cụp mắt xuống.
Mạc Lâm Kiêu mang theo khuôn mặt băng giá lạnh lùng bước đến hàng ghế đầu ở khu vực dành cho khách quý, ngồi xuống.
Lâm Khiết Vy có cảm giác như có một bàn tay bóp chặt lấy cổ họng mình, khiến cô như muốn nghẹt thở.
Mong muốn sống sót nhắc nhở cô rằng lúc này cô cần phải nói điều gì đó để xóa đi hiểu lầm vừa rồi. Vì vậy, khi mọi người còn đang kinh ngạc bởi sự xuất hiện của Mạc Lâm Kiêu, giọng nói trong trẻo của Lâm Khiết Vy bỗng nhiên vang lên: “Đàn anh Lôi Minh, anh nhất định là hiểu lầm rồi. Tôi và bác sĩ Hạ Dịch Sâm không thân. Hơn nữa tôi đã có bạn trai rồi” Để tránh khiến cho Hạ Dịch Sâm tiếp tục hiểu lầm, Lâm Khiết Vy còn bổ sung thêm một câu: “Bạn trai tôi đẹp trai hơn Hạ Dịch
Sâm nhiều”
Điều này cứ như ném một hòn đá xuống mặt hồ vậy. Trong đại sảnh vốn yên tĩnh như vậy, chỉ có duy nhất giọng nói của Lâm Khiết Vy không ngừng vang vọng.
Lôi Minh sửng sốt. Sắc mặt của Hạ Dịch Sâm lập tức đen lại, vô cùng khó coi.
Vào lúc này, nói ra những lời như vậy giống như tát thắng vào mặt của Hạ Dịch Sâm. Đã thế còn ở trước của của tất cả các sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp của trường.
Kim Ngọc đứng ở phía sau sững sờ, sự kinh ngạc đi qua cô ta không nhịn được mỉm cười. Lâm Khiết Vy khiến Hạ Dịch Sâm xấu hổ trước công chúng, Hạ Dịch Sâm chắc chắn sẽ chán ghét CÔ.
Nhưng lại không ngờ được, Hạ Dịch Sâm hít vào một hơi rồi chậm rãi cất tiếng, thanh âm cũng rất trong trẻo: “Không phải là vẫn chưa kết hôn sao? Vậy thì anh vẫn còn cơ hội, phải không? Đàn anh Lôi Minh nói không sai. Ở nước ngoài, mỗi ngày anh đều nhớ đến em. Vì vậy muốn anh dễ dàng từ bỏ em, tuyệt đối không có khả năng. Khiết Vy, anh thích em, không phải là ngày một ngày hai, mà là đã rất nhiều năm rồi.
Lôi Minh hai mắt trợn tròn, vô cùng kinh ngạc. Lâm Khiết Vy cũng sững sờ tại chỗ.
Mẹ ơi, Hạ Dịch Sâm có phải là muốn chết hay không? Tại sao phải nói ra những lời khiến người ta đau đầu như thế này? Anh ấy có biết vẫn còn có một người tính tình kỳ quái là Mạc Lâm Kiêu đang ngồi phía trước hay không? Người kia mà phát giận thì thật sự có thể hủy diệt cả thế giới đó.
Xoảng!
Một ly trà ở hàng ghế đầu bị Mạc Lâm Kiêu làm vỡ, tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc.
Lâm Khiết Vy run lên, kiên trì nói tiếp: “Anh nên chết tâm đi, cả đời này em đều sẽ không thích anh, em chỉ yêu bạn trai của mình, yêu anh ấy đến tận xương tủy. Hơn nữa, anh không có cách nào để so sánh với bạn trai em”
Hy vọng những lời nói buồn nôn này có thể dập tắt cơn giận của Mạc Lâm Kiêu.