Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 379: Chương 379




Lâm Khiết Vy bước chân định xuống tầng hơi dừng lại, Phùng Thiên Long giống như cũng phát hiện ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, tình cờ nhìn thẳng vào mắt cô.

“Nói nhỏ chút!”

Phùng Thiên Long kích động đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên, làm liên lụy đến bả vai đang bị thương, lập tức đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, người của anh ta tranh thủ thời gian đỡ lấy anh ta.

“Cậu Phùng, bác sĩ đã nói không cho cậu tùy tiện xuất viện, cậu lại không nghe”

Phùng Thiên Long đưa tay, ngăn cản lại lời vệ sĩ nói.

Nhớ tới lúc trước cả người trở nên đau đớn, giương mắt yên lặng nhìn vào Lâm Khiết Vy, thở nhẹ rồi hỏi:

“Em… Em vẫn tốt chứ?”

Lâm Khiết Vy hơi dừng lại gật đầu: “Rất tốt. Anh đây làm sao mà lại bị bệnh thành ra thể nào? Là có chuyện gấp gì sao?”

“Anh ư? Anh tới đây có chuyện muốn bàn bạc”

Phùng Thiên Long tự mình đánh trống lảng, trên mặt có mấy phần cô đơn.

Mạc Lâm Kiêu từ trong thư phòng ra, phát hiện hai người bọn họ đang đứng lại trò chuyện, lập tức trầm mặt, ngăn cản ở phía trước của Lâm Khiết Vy: “Em đi ăn cơm trước đi.”

Nói thì nhìn về phía Lâm Khiết Vy nói, nhưng ánh mất lại cực kỳ lạnh lẽo, giống như đang nhìn vào Phùng Thiên Long. Lâm Khiết Vy nhìn Phùng Thiên Long một chút, lạnh nhạt nói:

“Phùng Thiên Long, thân thế của anh cần chăm sóc, vẫn là nhanh chóng nên về bệnh viện để điều trị đi”

Nói xong, cô cũng không nhìn thêm Phùng Thiên Long một chút nào nữa, nhanh chóng đi vào phòng ăn.

Cô không để bị đói, nhất định mỗi bữa cơm đều phải ăn no nê, cùng là do khi còn bé phải chịu đói cho nên sợ bị đói. Mạc Lâm Kiêu nheo lại mắt phượng, nhìn vào Phùng Thiên

Long, hạ giọng nói: “Cậu không muốn sống nữa sao? Có chuyện gì mà không thể gọi điện thoại để nói?”

“Em có thể đồng ý với anh chuyện đó.”

Phùng Thiên Long hướng vào phòng ăn liếc nhìn một cái, rồi chỉ chỉ vào trong thư phòng nói: “Chúng ta đi vào bên trong rồi nói”

Mạc Lâm Kiêu khế vuốt cằm, dẫn trước đi vào trong thư phòng.

Phùng Thiên Long được vệ sĩ dìu đi vào, bên trong chỉ để lại

hai người bọn họ. “Nói đi, có phải đã gặp chuyện lớn gì rồi hay không?” Mạc Lâm Kiêu nhìn một chút vào bả vai anh ta hỏi.

“Em hôm nay mới nhận được tin tức, Italy ở phía bên kia nhận được một đơn hàng lớn”

Phùng Thiên Long lấy thuốc lá, đặt ở ngoài miệng ngậm, thì nghĩ đến việc bây giờ không thể hút thuốc lá, lại bực bội vứt đi.

“Ừ? Ở Italy sao?” Mạc Lâm Kiêu nhíu lông mày, hít sâu một hơi: “Đối phó với cậu ư? Anh sẽ cho một nhóm người đi bảo vệ ở phía sau cậu, mặt khác cậu hãy đi tới viện nghiên cứu của tập đoàn Mạc Thiên để mà dưỡng bệnh, chuyện bên ngoài cứ để tôi xử lý

Nghe được Mạc Lâm Kiêu cẩn thận an bài, Phùng Thiên Long ôm mặt, như có chút tỉnh táo hơn, thấp giọng cười tà: “Anh Kiêu, anh làm như the này, làm cho em biết phải làm sao bây giờ, muốn đụng tới anh, em cũng không tìm được lý do”

“Được rồi, lúc này rồi cũng đừng nói linh tinh, nghe anh an bài Phùng Thiên Long hướng cặp mat đào hoa nhìn thẳng vào

Mạc Lâm Kiêu, thở dài một tiếng “Là anh”

“U?”

“Italy ở bên kia, nhận được một thông báo, là đến để giết anh.”

Mạc Lâm Kiêu lông mày nhảy một cái, đứng thẳng lưng lên. “Anh Kiêu, lần này không thể coi thường, tin tức này là do ba người anh em của em đã chết mới có thể chuyển về, có người đồng ý trả giá trên trời, mời một nhóm lính đánh thuê cao cấp ở Italy tới để lấy tính mạng của anh.”

“Cho nên tên tiểu từ nhà cậu mới liều cái mạng già cũng muốn đến nói cho anh biết sao, không sợ cậu sẽ trở thành tàn phế ư?” Mạc Lâm Kiêu khóe môi câu lên, ánh mắt tĩnh mịch: “Cậu chết đi, anh không phải càng vui mừng sao? Không còn người nào tranh giành phụ nữ với anh nữa.”

“Mạc Lâm Kiêu!”

Phùng Thiên Long cuống lên, liền kích động bả vai bị tổn thương, lập tức cả người toát mồ hôi lạnh, tê tái hít một hơi lạnh: “Đến lúc nào rồi, anh còn muốn những này? Em không thể nhìn anh bị người khác giết được, người của em, tất cả đều được điều đến bên cạnh anh bảo vệ cho anh. Nếu không được, thì anh hãy cùng cô ấy đi nơi khác tránh một chút.”

Cái người được nhắc đến kia, không cần nói cũng biết.

Mạc Lâm Kiêu buông thống lông mi, nhìn vào chiếc bút ở trong tay, một mực suy tư, không nói lời nào.

Phùng Thiên Long thở dài: “Được rồi, em sẽ rời khỏi đây, em

không còn cùng anh tranh đoạt phụ nữ nữa, được hay không? Em nói rồi, em không muốn anh chết trong tay người khác.”

Mạc Lâm Kiêu cười: “Vậy cậu hy vọng anh sẽ chết ở trong tay ai?”

“Đương nhiên là chết trong tay em! Hoặc là, chết trên người ai đó, hừ”

Hai người đàn ông thẳng thần nhìn nhau, qua nửa ngày, hai người đều không nhịn được cười nhạt, nở nụ cười quên đi thù

oán. “Yên tâm đi, anh nếu biết được có người đã có ý định như vậy, thì sẽ chuẩn bị sản sàng. Muốn giết anh ư, không có dễ

dàng như vậy đâu.”

Phùng Thiên Long gật gật đầu, vừa ra đến trước cửa, lại quay đầu lại nói:

“Đối xử với cô ấy thật tốt, tốt nhất là cả một đời. Nếu như anh có gan dám đối với cô ấy không tốt, đừng trách em đào chân tường, cả đời này em đều chờ đợi cơ hội này đấy.”

Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Mạc Lâm Kiêu, trên mặt anh lúc này có xẹt qua chút buồn bã.

Phùng Thiên Long người này anh hiểu rõ, cũng biết anh ta đối cô có bao nhiêu thật lòng, cho nên cũng biết để anh ta chủ động từ bỏ cô là rất khó, Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nghĩ Phùng Thiên Long cũng thấy đau lòng.

Đời này, thiếu nợ Phùng Thiên Long một ân huệ lớn như thế, làm thế nào để trả lại đây, cả một đời lại dài như thế.

Phùng Thiên Long được vệ sĩ vịn đi ra khỏi biệt thự, Lâm

Khiết Vy lúc này đã ăn no định đi ra ngoài. “Phùng Thiên Long, nhanh tới bệnh viện đi, về sau đừng có làm như thế, bác sĩ phải chăm sóc cho anh cũng thật đáng thương.”

Phùng Thiên Long quay đầu lại, cười nói: “Hẹn gặp lại, em dâu”

Lâm Khiết Vy sững sờ đứng ở đó.

Em dâu sao!

Đây là do Phùng Thiên Long bị đánh vào mồm, nên mới thay đối xưng hô sao.

Mac Lâm Kiêu vẫn đưa Lâm Khiết Vy đến bệnh viện, ở ngay dưới tầng vẫn như cũ hôn tạm biệt, Lâm Khiết Vy hôm nay đã quen thuộc với sự thân mật này của anh nên vô cùng thản nhiên di lại trước mắt bao người.

Haizz, da mặt dày là được làm ra từ đó.

“Khiết Vy!”

Vừa vào tới phòng bệnh, liên nghe thấy có người ở sau lưng gọi cô, Lâm Khiết Vy còn không kịp xoay người, liên bị một đôi tay hung hăng ôm lấy, dọa đến mức Lâm Khiết Vy cứng đờ một lúc.

“Khiết Vy…

Hạ Dịch Sâm lớn tiếng thở dốc, vào trên đỉnh đầu của cô. “Bác sĩ Hạ, đề nghị anh thả tôi ra.”

“Không thả, từ nay về sau, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ thả em ra nữa, là anh biết đến em trước, chính là anh.”

Hạ Dịch Sâm đem Lâm Khiết Vy đẩy lên trên tường, anh ta như nhớ lại chuyện gì đó, đem cô giữ chặt trong người, cúi đầu, tìm kiếm môi của cô.

Anh ta định cưỡng hôn cô!

Ý nghĩ này từ trong đầu Lâm Khiết Vy xẹt qua, lửa giận trong cô dâng lên, giãy dụa rút lấy tay ra, hung hăng vả cho Hạ Dịch Sâm một cái bàn tay.

Ba! Một tiếng, như vậy thanh thủy, cô dùng sức ra tay, đánh cho nửa bên mặt của Hạ Dịch Sâm đỏ lên, Hạ Dịch Sâm hơi nghiêng mặt, nửa ngày không có động tĩnh.

“Ha ha ha…”

Sau đó, anh ta cười quỷ dị, một đôi mắt kiên quyết đến cùng: “Thế nào, hôn một chút cũng không được? Em lại muốn vì anh ta mà thủ thân như ngọc sao?”

“Hạ Dịch Sâm, anh thả tôi ra, anh điên rồi?”

“Anh chính là bị điên rồi, không chiếm được em, anh thà rằng bị điên mà nhập ma còn hơn! Em hãy nhớ kỹ, em là của anh, nhất định phải là của anh!”

“Anh phải cùng với Kim Ngọc kết hôn, anh còn dây dưa với tôi làm gì.” “Ha ha, Kim Ngọc u? Em cho rằng cô ta có thể sống đến ngày kết hôn không?”

Lâm Khiết Vy không dám tin nhìn vào Hạ Dịch Sâm, một người đã từng ôn nhuận như ngọc, nhưng giờ phút này trong đáy mất nối lên sát khí, đã hoàn toàn khác biệt với trước đây.

“Hạ Dịch Sâm, anh hãy tỉnh táo một chút đi, dưa hái xanh không ngọt, tôi không thích anh, tôi và anh không có duyên phận, anh hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi không có gì tốt, tôi chỉ là một cô gái bình thường mà thôi”

Hạ Dịch Sâm cả người như run lên, ngón tay run rẩy vuốt ve gương mặt của cô, ôn nhu nói:

“Xuyt, đừng tự coi nhẹ mình như thế, em không biết em tốt đẹp như thế nào đâu, em là người phụ nữ anh yêu nhất, đời này em phải ở lại bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau già đi, có được hay không?”

Anh ta cố chấp đến điên cuồng, dọa cho Lâm Khiết Vy cả người từng đợt phát lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.