Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 381: Chương 381




Lâm Khiết Vy tràn đầy tin tưởng mà nhìn Quách Kiều, nhưng Quách Kiều lại chần chờ.

“Châm kiểu này vừa đau vừa nguy hiểm, chị sợ..”

“Chị à, có gì đáng sợ đâu cơ chứ? Em còn không sợ thì thôi. Hơn nữa em tin vào năng lực của chị.”

“Nhỡ may…”

“Trên đời này nếu ngay cả chị cũng không có cách chữa cho em thì còn ai có thể làm được. Bất kể kết quả ra sao, chúng ta cứ cố gắng hết sức”

Quách Kiều rốt cuộc chịu hạ quyết tâm, gật đầu.

Hai người cùng đi vào phòng trị liệu, dặn người khác trông ở bên ngoài. Lâm Khiết Vy mỉm cười ngồi trên ghế. Thật sự thì cô cũng hơi SỢ, nhưng cô không biểu hiện ra.

Quách Kiều hít sâu mấy hơi, bắt đầu châm cho Lâm Khiết Vy.

Lâm Khiết Vy cắn chặt môi, tay trái bầu lấy tay phải, không dám nhúc nhích.

Quả nhiên là rất đau.

Trong nháy mắt, đầu Lâm Khiết Vy đã phủ kín kim châm, nom y như con nhím.

Điểm khó nhất của phương pháp châm này là phải châm tổng cộng 5 lần, mỗi lần châm tại cùng một huyệt vị. Điều này đòi hỏi tay nghề chính xác và sức chịu đựng của bác sĩ.

Hai tiếng sau, sắc mặt Lâm Khiết Vy trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn đầy đầu, môi bị can đen mức máu tươi chảy cả xuống cắm. Đợt rút kim châm lần thứ tư mới kết thúc,

Quách Kiều cũng kiệt sức rồi: “Lâm Khiết Vy, không chịu được thì bỏ đi, dừng lại ở đây thôi.”

“Đừng chị ơi. Chỉ còn một lần Quách Kiều kìm nén sự xót xa trong lòng, hít thở sâu, bắt đầu châm lần thứ năm. Nửa tiếng sau, lần châm thứ năm rốt cuộc cũng kết thúc. cuối cùng thôi, ráng lên.”

Thời điểm cây châm cuối cùng được rút ra, cả người Lâm Khiết

Vy tưởng chừng sắp ngã quy.

“Đau chết mất, may mà bà đây chịu được.”

Quách Kiều vừa định mở miệng trách cô ăn nói thô lỗ, ngờ đầu giây tiếp theo Lâm Khiết Vy đã nhắm nghiền mắt, lăn ra xỉu luôn.

“Lâm Khiết Vy”

Quách Kiều hoảng sợ nâng cô dậy, ôm cô lên giường nằm. Xong xuôi anh ta mới ngồi bệt xuống sàn nhà, dang tay dang chân hình chữ X không thèm động đậy.

Mạc Lâm Kiêu gọi cho Lâm Khiết Vy thì thấy Quách Kiều nghe máy. Chờ đến lúc Mạc Lâm Kiêu vội vàng chạy đến phòng

khám thì Lâm Khiết Vy đã thảnh thơi ngồi một chỗ uống trà.

“Lâm Khiết Vy, cô không sao chứ?”

Mạc Lâm Kiêu sốt ruột kiểm tra cô một lượt, đáy mắt không giấu được sự lo lắng.

“Anh Kiêu, anh tới rồi.” Lâm Khiết Vy tủi thân mà làm nũng, dang hai tay ra: “Ôm tôi.”

Mạc Lâm Kiêu không nói nhiều, bế bổng cô lên. Anh ngồi xuống, ôm cô ngồi trên đùi, âm thanh run rẩy: “Cô mạo hiểm như vậy để làm gì? Cô ngốc thì có làm sao, vẫn còn tôi cơ mà?”

“Anh dám nói tôi ngốc”

“Không ngốc không ngốc, tôi sai rồi, cô thông minh nhất. Bây giờ có chỗ nào không thoải mái không? Chúng ta cùng đến viện nghiên cứu y dược Mạc Thiên kiểm tra toàn diện, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Lâm Khiết Vy nép vào ngực Mạc Lâm Kiêu, cười khúc khích: “Hiện tại tôi rất khỏe, minh man sáng láng”

Trong đầu có ẩn chứa một tòa thư viện. Thì ra khi còn nhỏ cô học nhiều trị thức như vậy. Mình phục mình quá, chưa đầy 7 tuổi mà đã đọc đủ thứ sách vở. Hóa ra cảnh tượng trong mơ không phải là giả, ba của cô gọi cô…

“Tôi chính là thần đồng, há há”

Thân hình Mạc Lâm Kiêu cứng đờ, anh lo lắng nhìn về phía Quách Kiều, thấp giọng nói: “Đầu óc của cô ấy không sao đấy chứ?”

Quách Kiều chỉ cười không nói gì.

Lâm Khiết Vy cực kỳ vui vẻ: “Giờ mà tôi tham gia thi quốc gia thì quá tuyệt vời. Tôi muốn làm nhà vô địch, muốn xưng bá thiên hạ”

Mạc Lâm Kiêu càng thêm lo lắng, vuốt ve cái đầu nhỏ trong ngực mình.

Không sao không sao, mình thích cô ấy, điên cũng vẫn thích, cùng lắm thì tôi kiếm tiền nuôi cô.

Mạc Lâm Kiêu khách sáo nói lời tạm biệt Quách Kiều, ôm bé cưng của mình lên xe.

Trở lại biệt thự Mạc Vũ, Lâm Khiết Vy suy tính càng thêm nhuần nhuyễn.

Bệnh phong thấp của bác Trần.

Chứng choáng đầu của dì Trương. Việc mất ngủ của Nam Cung Hào.

Cái tính nóng nảy của Trần Kiệt…

Lâm Khiết Vy xem một cái liền hiểu ra chứng bệnh, viết thật nhanh các phương thuốc, tốc độ ngang ngửa máy in.

“Tất cả tới đây. Giúp việc, bảo vệ tất cả mọi người xếp hàng cho tôi, tôi khám cho từng người”

Nam Cung Hào không còn gì để nói, che mặt lại.

Mạc Lâm Kiêu khóe miệng cứng ngắc, cuối cùng vẫn phẩy tay: “Làm theo lời Lâm Khiết Vy đi. Xếp hàng, khám bệnh.”

Biệt thự Mạc Vũ hôm nay náo nhiệt vô cùng,

Môi người một bài thuốc, hệt như phát lixi. Mọi người nhìn nhau. May cái như hắt xì, rung tóc, ăn ít uống

ít, giấc ngủ nông đâu có tính là bệnh? Vậy cũng cần uống thuốc ấy hả?

Tri thức tựa biển cả tràn vào não Lâm Khiết Vy. Cô hết sức phấn khởi và hồ hởi. Tận đến lúc 11 giờ đêm mà còn chưa ngủ, nhất quyết phải tiếp tục xem sổ sách.

Quá nửa đêm, Lâm Khiết Vy đang mơ màng ngủ thì bên tai truyền đến tiếng đàn ông cười nhẹ.

“Đây là chính miệng cô nói, sinh một đứa” Tôi nói gì đâu, bây giờ tôi chỉ muốn đi ngủ. Buổi sáng hôm sau Lâm Khiết Vy tỉnh lại đã là 9 giờ rưỡi.

“Trời ơi, muộn rồi.”

Cô vừa định nhảy dựng lên thì bị một cánh tay ôm trở về: “Muộn thì kệ muộn. Cô là vợ chủ tịch, ai dám phê bình cô.”

“Nhưng mà…”

“Từ hôm nay trở đi cô được điều đi khoa y học cổ truyền, không còn là y tá nữa”

Lâm Khiết Vy ngẩn ra, sau đó liền nở nụ cười.

“Đúng thế, em phải làm bác sĩ mới phải.”

Hai người từ tốn vệ sinh cá nhân rồi dùng bữa sáng. Ngồi trong ô tô Lâm Khiết Vy đột nhiên phát hiện xe không đi theo hướng đến bệnh viện.

“Ủa, chúng ta đi đầu vậy?”

“Tới nơi cô sẽ biết”

Lâm Khiết Vy được Mạc Lâm Kiêu nằm tay. Cô nhìn dòng chữ Cục Dân Chính mà ngơ ngác.

“Sao lại tới đây?”

Mạc Lâm Kiêu như đang nói về một điều hiển nhiên: “Tới đăng ký kết hôn”

Lâm Khiết Vy biến sắc: “Tôi đã đồng ý kết hôn đâu” Tuổi cô còn nhỏ, bằng tốt nghiệp còn chưa được nhận, kết hôn cái gi.

Mạc Lâm Kiêu khe chau mày, thở dài: “Quả nhiên, lời phụ nữ nói trên giường không thể tin mà. Mặc xong quần áo là lập tức

trở mặt phủi tay”

Gì vậy trời?

Lâm Khiết Vy choáng váng: “Anh có ý gì đây?” “Hôm qua em còn bảo sẽ sinh con cho tôi.”

“Nhưng tôi đâu nói là sẽ kết hôn”

“Không kết hôn thì sinh kiểu gì? Em định để con hai đứa mình sinh ra không có hộ khẩu hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.