Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 395: Chương 395




Lâm Khiết Vy nghiến răng: “Hạ Dịch Sâm, anh thật đáng khinh, đồ không biết xấu hổ!”

“Đúng vậy, anh thật đáng khinh, để tiện, nhưng anh thực sự yêu em, anh làm ra những việc này, cũng do em ép anh. Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên từ khi còn học đại học. Đã nhiều năm như vậy, không có người phụ nữ nào có thể đến gần anh. Bởi vậy anh luôn muốn cho em mọi thứ đẹp đẽ nhất. Nhưng còn em thì sao? Em đối xử với anh như thế nào? Em chà đạp sự chân thành của anh dưới chân, mặc kệ anh, bỏ qua anh, tránh xa anh. Mạc Lâm Kiêu đó rốt cuộc tốt hơn anh ở điểm nào? Em mới quen biết anh ta được bao lâu? Trên đời này vốn dĩ không ai yêu em nhiều hơn anh!” . truyện xuyên nhanh

“Tình yêu của anh làm tôi thấy ghê tởm!”

“Haha, ghê tởm?” Hạ Dịch Sâm mỉm cười, đôi mắt dần dần đỏ lên, giọng điệu đột nhiên trở nên dữ tợn: “Em phải chấp nhận anh kể cả khi ghê tởm! Đời này, anh nhất định phải trói buộc em. Em chỉ có thể thuộc về anh, anh muốn em ở bên cạnh anh, bên anh ngày qua ngày, chúng ta cùng nhau đi đến đầu bạc răng long.”

“Cho dù anh có trói buộc thân thể tôi, nhưng trái tim của tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ yêu anh”

“Anh không quan tâm! Anh không còn khao khát tình yêu của em nữa. Anh vẫn sẽ giữ em ở đây, để anh yêu em thật tốt.”

“Không thể nào! Tôi yêu Mạc Lâm Kiêu và sẽ không bao giờ rời xa anh ấy.”

Ánh mắt của Hạ Dịch Sâm hiện lên đầy sát khí: “Em yêu anh ta? Vậy thì anh ta không thể sống! Em có muốn anh ta chết ở nước ngoài không? Anh có thể khiến anh ta để lại xương cốt bởi chính ý nghĩ này của em đấy! Anh sẽ cho em biết sự thật, bên Ý

đã tập hợp lực lượng của ba phương. Anh là một, Mạc Lâm Dương là hai và bên còn lại là sức mạnh quân địa phương của Ý. Em nghĩ Mạc Lâm Kiêu có bao nhiêu năng lực mà có thể sống sót sau cuộc rượt đuổi và bao vây như vậy? Anh ta không có gì ngoài một thân thể bằng xương bằng thịt. Làm gì có đến ba đầu sáu tay! Em thật muốn anh ta chết sao?”

Thân thể Lâm Khiết Vy lạnh đến rùng mình.

Hạ Dịch Sâm thấy cô buông lỏng, lại càng không ngừng nói: “Ngày mai ba thế lực sẽ củng ám sát Mạc Lâm Kiêu. Nếu em nghe lời và ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh, anh có thể rút nhân lực của mình. Còn bên Mạc Lâm Kiêu sẽ được thông báo về kế hoạch hành động của hai bên còn lại để anh ta có thể tránh được nguy hiểm và an toàn”

Lâm Khiết Vy liếc mắt dò xét Hạ Dịch Sâm: “Nhưng tôi không tin, anh làm sao có thể bỏ qua cơ hội giết người tốt như vậy?”

Bàn tay Hạ Dịch Sâm nhẹ nhàng vuốt ve hai má Lâm Khiết Vy, đôi mắt mang theo tia máu trộn lẫn ý cười: “Đương nhiên giết anh ta rất dễ dàng, nhưng mà, anh không cam lòng. Anh muốn anh ta sống mà chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng ta ân ái ngọt ngào. Như vậy mới là trạng thái cao nhất của tra tấn. Vì vậy, em không cần thiết phải nghi ngờ rằng anh có buông tha cho anh ta không. Điều anh muốn chỉ là em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh và nhìn anh ta đau khổ”

Lâm Khiết Vy hít một hơi thật sâu: “Anh muốn tôi làm gì?”

“Rất đơn giản. Ngày mai, em hãy công bố đơn ly hôn của em và Mạc Lâm Kiêu cùng với những bức ảnh thân mật của hai chúng ta, để mọi người trên toàn thế giới biết rằng Mạc Lâm Kiêu đã bị đội mũ xanh. Anh muốn có được em, ăn em sạch sẽ từ trong ra ngoài, và sau đó gửi video của hai chúng ta ở cùng nhau cho Mạc Lâm Kiêu”

Nói về điều này, khuôn mặt của Hạ Dịch Sâm tràn đầy tự mãn và khao khát, đôi mắt ánh lên sự điên dại. “Chỉ cần em làm được điều này, sáng mai anh sẽ tiết lộ kế hoạch ám sát của người Ý cho Mạc Lâm Kiêu. Thế nào? Khiết

Vy, điều này đối với ba chúng ta, đều rất tốt. Anh với em trở

thành vợ chồng. Mạc Lâm Kiêu có thể giữ được một mạng, tình yêu của em dành cho anh ta cũng coi như là đã cứu được hẳn. Thật hoàn hảo phải không?”

Lâm Khiết Vy nén cơn lạnh lẽo vào lòng. Hạ Dịch Sâm bây giờ đã không còn bình thường mà giống như một kẻ điên, hoang tưởng, cố chấp, kiêu ngạo.

Anh ta cúi người, ôm cô chặt hơn, hôn lên cổ cô bằng đôi môi nóng bỏng, giọng nói mê người, “Khiết Vy, Khiết Vy… Anh vì em như vậy, ở bên anh đi, anh sẽ đối xử tốt với em, kiếp này anh

sẽ chỉ yêu mình em, sinh cho anh vài đứa con, chúng ta cùng bọn trẻ lớn lên.”

Lâm Khiết Vy cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng.

Hạ Dịch Sâm đưa Lâm Khiết Vy trở lại biệt thự bên cạnh, cũng nằm dọc theo bờ biển, nhưng anh ta ở phía Đông Bắc còn Lâm Khiết Vy ở phía Đông Nam. Tất cả đều ở trên bờ biển, mỗi người chiếm một bên.

Ngôi biệt thự nguy nga và tráng lệ, có vài người giúp việc đang chạy ra đón.

Hạ Dịch Sâm nhẹ nhàng đặt Lâm Khiết Vy lên ghế sofa và phấn khích thốt lên: “Vợ tôi về nhà rồi. Mau đưa cô ấy đi tắm.”

Sau đó, anh ta quỳ một gối cạnh chân của Lâm Khiết Vy, nắm lấy tay cô và hôn: “Những người giúp việc này là những người rất lão luyện trong nhà họ Hạ, họ rất hiểu chuyện. Hãy để họ phục vụ em. Sau khi tắm xong, chúng ta sẽ ăn tối”

Ngay cả những người giúp việc đều là người nhà họ Hạ, anh ta chính là muốn giám sát cô. Xem ra muốn chạy trốn là điều không có khả năng. Lâm Khiết Vy không nói lời nào, thậm chí cũng không nhìn anh ta một cái, đứng dậy đi theo hai người giúp việc lên lầu.

Hạ Dịch Sâm thất vọng thở dài, nhưng nhìn bóng lưng cong lên của Lâm Khiết Vy anh ta không khỏi nóng mắt.

Căn phòng trong phòng ngủ chính rất rộng, thông với phòng tắm lớn có hồ bơi suối nước nóng bên ngoài vô cùng sang trọng.

“Thưa cô, chúng tôi sẽ tắm cho cô. Mặc dù là giọng điệu xin phép, nhưng hai người giúp việc

trung niên đã bắt đầu cởi quần áo của Lâm Khiết Vy, bọn họ rất mạnh mẽ, thậm chí còn xé rách quần áo của cô, mà cô cũng không phản kháng. Vì vậy, họ thả cô nằm xuống hồ bơi suối nước nóng, hai người họ bắt đầu gội đầu cho cô.

Giống như một phi tần chờ được hoàng đế sủng ái ở thời cổ đại.

Lâm Khiết Vy nhắm mắt lại, ép những lời trước đó của Hạ Dịch Sâm qua tâm trí mình nhiều lần, cố gắng tìm ra cách giải quyết.

Sau khi tắm xong, có người đợi cô lau khô tóc, mặc cho một chiếc váy ngủ màu hồng đào, Lâm Khiết Vy bước xuống lầu. Hạ Dịch Sâm vốn đĩ đang ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại, nhưng khi vừa ngẩng đầu nhìn lên thì điện thoại đã bị rơi xuống ghế sô pha, ánh mắt anh đờ đẫn.

Người phụ nữ trông giống như một nàng tiên thanh tú, với khăn choàng như lụa, một mái tóc dài, làn da trắng như anh đào hồng, nét mặt xinh đẹp và một đôi mắt ngấn lệ.

“Khiết Vy.”

Giọng nói Hạ Dịch Sâm khàn khàn, chỉ cần nhìn thoáng qua, liền có thể nhìn thấy hơi nóng từ trong lồng ngực.

Khi Lâm Khiết Vy đi đến vài bậc thang cuối cùng, cô vô tình bị vấp ngã, Hạ Dịch Sâm sợ hãi chạy tới, đưa tay lên đỡ lấy tay cô.

Khi chạm vào, anh ta thấy cánh tay cô thật mềm mại và mịn màng.

“Cẩn thận.

Lâm Khiết Vy cười tinh quái: “Tôi dọa anh thôi.”

Nụ cười này như muốn cướp đi linh hồn của Hạ Dịch Sâm, anh ta ngẩn ngơ ở đó một lúc, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Chỉ cần cô muốn, anh ta sẽ không có một chút phản kháng

nào trước mặt cô và sẵn lòng trao cho cô mạng sống của mình.

Lâm Khiết Vy hai mắt gợn sóng, quan sát xung quanh: “Cơm nước xong chưa? Tôi đói lắm rồi”

Hạ Dịch Sâm bước chậm lại: “Không sao, anh đã chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon xem có hợp khẩu vị em không”

Hai người bước vào nhà hàng, Khiết Vy cũng ngồi xuống, nhìn cái bàn quả nhiên hẳn không hề nói khoa trương, một bàn thức ăn hơn ba mươi món, có thể gọi là đủ no nê cho một bữa tiệc.

“Khiết Vy, em nếm thử món này nè… món này nữa” Hạ Dịch Sâm ân cần phục vụ Lâm Khiết Vy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà ánh mắt tràn đầy quyến rũ.

Chỉ khi cô no thì anh ta mới có thể “bắt đầu bữa ăn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.