Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 17: Chương 17: Cô ta còn cần phải sống nữa không?




“Hả? Vì cái gì?” Trần Kiệt không nhịn được nữa, anh ta khó hiểu mà hỏi lại.

Mạc Lâm Kiêu mở miệng trả lời lại đây nóng tính: “Cậu bề bộn nhiều việc lắm ha Trợ lý Kiệt, bận thì cậu xuống xe trước đi!”

Trần Kiệt bị đại bác bắn đến nỗi vẻ mặt biến đen, anh ta nuốt nước miếng rồi sai khiến người lái xe: “Mau lên, chạy quanh công viên Wetland một vòng di.”

Tôi cũng không biết cậu Kiệt bị làm sao nữa, tôi cũng không dám hỏi luôn.

Mạc Lâm Kiêu âm thầm vận khí, anh điều chỉnh lại hơi thở, còn không quên niệm tâm kinh. Vừa rồi, móng vuốt của Lâm Khiết Vy trong lúc vô ý đã ấn vào cậu em nhỏ của anh, đến bây giờ nó vẫn chưa xìu xuống thì sao mà anh xuống xe được? Anh xuống xe cũng không có cách nào đi đường được!

Lâm Khiết Vy đáng chết!

Cậu Kiêu, người luôn đúng giờ, hôm nay lại ngoài ý muốn mà đến muộn. Hội nghị được xác định vào lúc chín giờ rưỡi sáng, chín giờ năm mươi anh mới chậm chạp xuất hiện.

Mấy vị tổng giám đốc của mấy công ty con thuộc Tập đoàn Mạc Thiên. Mạc Thiên Airlines, Y dược Mạc Thiên, Công nghiệp nặng Mạc Thiên và Bất động sản Mạc Thiên, tất cả đều đến tham dự hội nghị. Đây có thể nói là một cuộc hội nghị toàn thành viên cấp cao, toàn là một đám người có quyền lực nhất thành phố.

Rõ ràng là Mạc Lâm Kiêu đã mang theo bực tức mà đến.

Khuôn mặt hoàn mỹ được trưng ra kia vốn đã vô cùng lạnh lùng, giờ phút này lại giăng đầy ác nghiệt và giết chóc. Đôi con ngươi thâm trầm tùy ý quét một vòng toàn trường, nhiệt độ trong phòng hội nghị lập tức giảm xuống rất nhiều độ.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được nên sợ hãi đến lạnh cả sống lưng.

Các mô hình máy bay mới do Airlines Mạc Thiên mới nghiên cứu ra còn chưa được đưa ra thị trường, Mạc Lâm Kiêu đều không hài lòng với tất cả những chỉ tiêu của các hạng mục này. Hai đường hàng không mới được xây dựng, anh cũng thấy còn nhiều chỗ thiếu sót. Vị tổng giám đốc lão làng còn chưa báo cáo được mấy câu thì đã bị Mạc Lâm Kiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà cắt ngang ba lần, vị tổng giám đốc tinh anh đã từng được đài truyền hình phỏng vấn kia nói xong thì liên tục lau mồ hôi.

Ở trước mặt Mạc Lâm Kiêu, họ đều không hơn được cái gì cả.

So về học thức, tài hoa, năng lực, sáng tạo, bối cảnh hay thủ đoạn. Tất cả bọn họ đều chỉ có thể xứng với việc ngước nhìn Mạc Lâm Kiêu mà thôi.

Tổng giám đốc của Bất động sản Mạc Thiên càng xui xẻo hơn, trực tiếp bị anh đình chỉ công tác để kiểm tra.

Đến phiên Y dược Mạc Thiên, Mạc Lâm Kiêu vẫn không nói chuyện, người đứng đầu quản lý Y dược Mạc Thiên đã nói đến run run rẩy rầy, lập tức rơi vào loại cảm giác mình đang trải qua một trận tra tấn dã man.

Đúng là rất kỳ diệu, Mạc Lâm Kiêu không hề phê bình ông ta, đại bác cũng không hề bắn đùng đùng vào ông ta. Chờ ông ta báo cáo bla bla xong hết thì chợt nghe anh đột nhiên hỏi một câu.

“Bệnh viện Nhân Ái là của Y dược Mạc Thiên chúng ta à?”

“Hå?” Vị tổng giám đốc nào đó có chút ngơ ngác, sau đó gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, là của chúng ta! Thế nào ạ? Cái bệnh viện kia có vấn đề gì ạ?”

Vẻ mặt của Mạc Lâm Kiêu không biểu hiện ra bất cứ điều gì, anh chỉ nhẹ nhàng dùng bút ký tên gõ lên trên mặt bàn: “Nói một chút tình hình về bệnh viện ấy xem.”

“Đây, đây...” Vị tổng giám đốc nào đó lập tức đổ mồ hôi lạnh. Cái này thì sao mà ông ta biết được chứ. Một cái bệnh viện không có gì đáng để mắt như thế, vốn không đáng được nhắc tới trong toàn bộ Y dược Mạc Thiên. Giá trị mà nó tạo nên cũng rất bình thường, chính là bệnh viện đa khoa hạng ba A vì dân phục vụ mà thôi.

“Là như vậy, Chủ tịch Kiêu. Bệnh viện Nhân Ái là bệnh viện đa khoa hạng ba A của công ty con chúng tôi, toàn bộ các khoa, khoa phẫu thuật thần kinh và khoa ngoại tim mạch là thế mạnh của bệnh viện chúng tôi. Là một bệnh viện có y tín lâu đời, có rất nhiều nhân tài nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Vì thế nên lợi tức mà bệnh viện tạo nên thật sự thua xa lợi tức từ việc sản xuất dược phẩm. Tinh lực chủ yếu của chúng tôi vẫn đều đặt vào việc nghiên cứu dược phẩm và sản xuất dược phẩm. Ví như trung tâm nghiên cứu và phát triển của chúng tôi, tháng này vừa tham gia một cuộc nghiên cứu các loại thuốc mới...”

“Được rồi, tôi không thích nghe những thứ này. Tôi hỏi ông về Bệnh viện Nhân Ái, ông dong dài nhiều như vậy làm cái gì.”

Mạc Lâm Kiêu không chút vui vẻ mà cắt ngang lời nói của ông ta.

“Bệnh viện Nhân Ái thì... Tôi cũng không quá hiểu rõ về nó, một lát nữa tôi sẽ kiểm tra xem rồi sẽ báo cáo với cậu. Chỉ là cậu Kiêu à, cậu muốn bán Bệnh viện Nhân Ái đi sao?” Dù sao, từ góc độ của một người kinh doanh mà suy xét, bệnh viện là doanh nghiệp được mở ra vì nhân dân mà phục vụ thì lợi ích mà nó mang lại sẽ không nhiều.

Không ngờ sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu lại trầm xuống: “Bệnh viện đang hoạt động tốt, bán đi làm cái gì! Tuy rằng chúng ta là người làm ăn, nhưng cũng không thể chỉ suy nghĩ đến việc kiếm tiền không thôi. Chúng ta cũng phải có tinh thần cống hiến vì xã hội.”

Những người tham dự hội nghị đều là những người tinh anh trong xã hội, nhưng trong lúc nhất thời, họ cũng không thể nào hiểu được, cuối cùng thì ý của Mạc Lâm Kiêu là gì.

Anh hỏi về Bệnh viện Nhân Ái cả buổi, cái gì cũng không làm, vậy hỏi tới nó làm cái gì chứ? Không hiểu là anh muốn làm gì.

Trong phòng làm việc của trợ lý đặc biệt, Trần Kiệt đang tám trời dưới đất cùng với Nam Cung Hào. chuyện trên

“Ui ui ui, cậu cũng chưa từng thấy đâu, con người của cậu Kiêu của chúng ta dường như đã thay đổi rồi, chỉ hận không thể dán cả người lên trên người của Lâm Khiết Vy thôi. Khẩn cấp lắm nhé, tôi thật sự đã tận mắt chứng kiến đấy.”

“Nói như vậy thì thật ra cậu Kiêu cũng chẳng phải chán ghét gì Lâm Khiết Vy.” Nam Cung Hào uống trà dưỡng sinh, bày ra bộ dáng ông cụ non: “Nếu cô ta có thể làm giảm bớt độc tính tạm thời trong cơ thể của cậu Kiêu, điều này đã nói lên rằng cô ta còn tồn tại một trường hợp đặc biệt. Có lẽ cô ta đã từng dùng thuốc gì đó, mới có cái tác dụng đó. Hơn nữa tôi còn suy đoán, cô ta cố tình dùng cái thứ đó, mới làm cho cậu Kiêu không khống chế được với cô ta.”

Vẻ mặt của Trần Kiệt tò mò: “Thật sự có thuốc dụ dỗ đàn ông à? Tôi nghe nói mùi của nó khiến cho người khác muốn “Hãm phanh xe” cũng không được?”

Nam Cung Hào tỏ ra thần bí mà gật gật đầu.

Có một người bảo vệ đi vào đưa cho Trần Kiệt một túi tài liệu, Trần Kiệt mở ra, anh ta chỉ mới nhìn thoáng qua thì sắc mặt đã lập tức tối đen.

Mạc Lâm Kiêu kết thúc hội nghị, anh nhanh chóng xuống lầu rồi ngồi хе đi đến cảng biển để kiểm tra bến tàu, mới đây anh có ý định mua lại một tuyến vận tải viễn dương, anh cần phải đi khảo sát tại hiện trường.

Trên đường đi, Mạc Lâm Kiêu lật xem một số tài liệu, bày ra kiểu dáng đầy tinh anh,

Trần Kiệt ở phía trước có vài lần muốn nói nhưng lại thôi, anh ta móc ra một túi tài liệu từ trong ngực, đưa tới cho anh.

Mạc Lâm Kiêu nhướng mắt lên nhìn: “Một lát nữa tôi sẽ xem, bây giờ không rảnh.” Anh lại định cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay, nhưng một câu nói của

Trần Kiệt khiến cho anh chú ý tới: “Hôm nay vừa có người đưa một tập tài liệu điều tra về Lâm Khiết Vy tới.”

Ấn đường của Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu lại, anh tiếp nhân túi tài liệu rồi ra, rút tư liệu ở bên trong ra và lật xem.

Càng xem, sắc mặt của anh càng khó nhìn.

Trần Kiệt hơi tức giận, nói: “Không thể ngờ được Lâm Khiết Vy là người của cậu ba Dương! Hừ!”

Đứa con trai của chú của Mạc Lâm Kiêu, cậu em họ tên Mạc Lâm Dương. Anh ta vẫn luôn ngấp nghé tới vị trí của Mạc Lâm Kiêu, luôn âm thầm chống lại Mạc Lâm Kiêu.

Tư liệu chứng tỏ đêm đó Lâm Khiết Vy đến khách sạn, Mạc Lâm Dương cũng đã tới đó trước một tiếng, hơn nữa là sau khi Lâm Khiết Vy rời khỏi thì anh ta mới rời đi. Một khách sạn có chất lượng trung bình thế này, căn bản không phải là chỗ mà loại ăn chơi trác táng như Mạc Lâm Dương sẽ đi đến. Chuyện khác thường thì tất sẽ có vấn đề. Nói cách khác, việc Mạc Lâm Dương xuất hiện ở nơi này, đã nói lên điều gì đó không bình thường.

Nếu như Lâm Khiết Vy đúng là người do Mạc Lâm Dương phái tới...

Hừ! Cô ta còn cần phải sống nữa không?

Mạc Lâm Kiêu bỏ tài liệu qua một bên, anh nhắm mắt dưỡng thần, dùng ngón tay xoa lên huyệt Thái Dương đang đau nhức của mình.

Trong xe yên lặng tới mức làm cho người ta sợ hãi.

Lâm Khiết Vy len lén tới phòng chăm sóc đặc biệt của khoa nội tim mạch để hỏi xem tình hình của em trai. Sau khi nghe nói là rất ổn định, bởi vì không cho phép thăm nom nên Lâm Khiết Vy cũng yên tâm hơn mà trở về lại bộ phận của mình để tiếp tục làm việc.

Lúc về lại, cô phát hiện không thấy một y tá hay bác sĩ nào, chỉ còn một mình Hứa Tịnh đang trực ở quầy y tá, vẻ mặt cô ấy có chút không thoải mái mà bĩu môi.

“Hứa Tịnh, sao chỉ có một mình cậu thế? Mọi người đâu hết rồi?”

“Hừ, đừng nói nữa, có chuyện tốt nên cả đám người đều chạy đi còn mở nhanh hơn thỏ nữa, chỉ còn lại có một mình tớ ở đây trông coi căn cứ thôi.”

Hứa Tịnh tức giận đến mức vẽ loạn xạ ở trên giấy.

“Chuyện tốt gì hả?”

“Nam thần trong mộng của cậu đã trở lại! Còn được sắp xếp tới bệnh viện của chúng ta đấy! Tất cả bọn họ đều như ong vỡ tổ mà đến trước sân nghênh đón nam thần của cậu rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.