Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 161: Chương 161: Không nghĩ tới cưới phải con bọ cạp tinh




Vừa mới bị người ta chiếm đi bảy mươi tỷ, lúc này Tạ Nguyên Thần đang im lặng đau lòng, bởi vì vừa rồi tức tới mức hộc máu, lửa giận sôi trào, khí huyết cuồn cuộn, dẫn tới vết thương thối rữa trên mặt đột nhiên bắt đầu chảy nước mủ, anh ta dùng tay khẽ chạm vào gương mặt, nước mủ dính trên tay, một mảng dinh dính ẩm ướt, chính anh ta đều ghê tởm tới mức thiếu chút nữa ói ra. Trong tình huống như vậy, anh ta căn bản không có tâm trạng tiếp tục lại đây, ước gì có thể trốn tới một căn phòng không có ai, nhìn ảnh chụp anh tuấn của mình trước đây chảy nước mắt.

Phần chính của buổi lễ đã gần kết thúc, hôm nay có nhiều chuyện như thế, không biết có phải biểu thị cuộc hôn nhân này của anh ta sẽ trải qua một cách chẳng yên bình hay không?

Tạ Nguyên Thần nhỏ giọng bảo vợ sắp cưới Lâm Thúy Lan mau chóng đỡ anh ta lên lầu nghỉ ngơi. Đi chưa được hai bước, bỗng nhiên anh ta cảm thấy Lâm Thúy Lan ở bên cạnh như bị điện giật, đột nhiên bắt đầu run lên, cánh tay đỡ anh ta cũng không vững vàng, Tạ Nguyên Thần kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thúy Lan, thì phát hiện mặt cô ta đang vặn vẹo run run, giống như phía dưới da mặt chôn giấu rất nhiều côn trùng. Chuyện này khiến Tạ Nguyên Thần bị dọa sợ, hét lên kinh hãi, hất tay Lâm Thúy Lan ra, trốn sang bên cạnh tránh đi, ngã xuống đất, vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm Lâm Thúy Lan.Lúc này mọi người đều đã xem nhẹ Tạ Nguyên Thần, nhưng anh ta kinh hoảng sợ hãi như vậy, lại thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Chú ý tới Tạ Nguyên Thần, chắc chắn sẽ nhìn theo tầm mắt hoảng sợ của anh ta, chú ý tới Lâm Thúy Lan ở bên canh.

Oa, cô dâu bị làm sao vậy? Cô ta đang làm gì thế? Hình như đang nhảy múa máy móc, cơ thể run rẩy vặn vẹo một cách kỳ lạ, trong lúc này tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía sau lưng Lâm Thúy Lan. Một giây sau Lâm Thúy Lan đột nhiên xoay người, tất cả tân khách không nhịn được kêu lên sợ hãi!

Gương mặt Lâm Thúy Lan đã vặn vẹo tới mức biến dạng! Giống như phía dưới da mặt có mấy con côn trùng đang nhúc nhích, da mặt cô ta nhú ra từng khe nước đồi núi, con mắt cái mũi đều lệch vị trí, cả gương mặt quả thực không thể xưng là mặt người. Ai ôi, nhìn còn đáng sợ kỳ dị hơn mặt người ngoài hành tinh.

Trần Kiệt trợn to mắt sửng sốt nhìn Lâm Thúy Lan, lớn giọng hét: “Mẹ nó! Đó là yêu quái à!”

Nam Cung Hào nấc cục, nghiêm túc nói: “Không được sỉ nhục yêu quái!”

Mọi người kinh hãi, giống như gặp quỷ.

Người duy nhất không thấy kỳ lạ chỉ có ba người: Lâm Khiết Vy, Mạc Lâm Kiêu, Hạ Dịch Sâm.

Tất cả tâm tư của Hạ Dịch Sâm đều dành trên người Lâm Khiết Vy, lúc này không thể đi đến bên cạnh cô, trong lòng anh ta tràn ngập không thoải mái, lo âu. Bên ngoài xảy ra bất cứ chuyện gì, anh ta đều không rảnh bận tâm.

Đôi mắt hẹp dài của Mạc Lâm Kiêu hơi híp lại, lạnh nhạt ghét bỏ dời tầm mắt khỏi mặt Lâm Thúy Lan, nhìn về phía mặt Lâm Khiết Vy. Vật nhỏ này sống chết không chịu đi, là muốn nhìn chuyện này sao? Đây là bút tích của cô à? Nhìn cô cắn môi dưới, cố gắng chịu đựng nén cười...

Đột nhiên anh cảm thấy lúc này cô thật đáng yêu, vừa xinh đẹp vừa giảo hoạt, còn có ý nghĩ xấu xa vớ vẩn, vậy mà trêu chọc anh dấy lửa. Không biết là mị lực của cô quá lớn, hay là anh trúng tà của cô, luôn không thể kìm nén được từ chỗ cô.

Trong lòng xuất hiện ý nghĩ này, không làm chút gì sẽ luôn hơi ngứa ngáy, Mạc Lâm Kiêu có vẻ như vô ý đặt tay lên ghế dựa của Lâm Khiết Vy, vươn tay véo mông cô.

Xúc cảm tuyệt mỹ y như trong tưởng tượng.

Lâm Khiết Vy đang vui vẻ không thôi nhìn tình cảnh của Lâm Thúy Lan, đột nhiên dưới mông bị người ta đánh lén, sợ tới mức cô hơi run rẩy, tầm mắt dời xuống dưới, nhìn thấy bàn tay của người nào đó duỗi ra, lại nhìn từ cánh tay tới gương mặt anh, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh giống như cháy lên lửa mạnh, tầm mắt nóng như vậy, anh hơi nhếch miệng nở nụ cười trêu tức.

Đang xem hay như vậy, người này đánh chủ ý bậy bạ gì thế, tránh ra!

Trong lúc này Lâm Khiết Vy có chút không biết nói gì, trợn trắng mắt với anh, nhẹ nhàng dùng tay đẩy cái tay đặt lên mông cô ra, tiếp tục nhìn Lâm Thúy Lan.

Mạc Lâm Kiêu hơi cười xấu xa, có vẻ như đang nhìn Lâm Thúy Lan, nhưng lại lén lút vươn tay tới sau lưng cô, vuốt ve, dạo chơi.

Lưng Lâm Khiết Vy cứng đờ, cảm thấy sau lưng như có dòng điện, động tác của anh rất chuẩn, trêu chọc cô thiếu chút nữa kêu ra tiếng, tuy cố gắng duy trì trấn định, nhưng vẫn không thể khống chế được mà hơi run theo động tác của anh. Cuối cùng cô không nhịn được nữa chịu thua nhìn anh một cái, gương mặt nhỏ nhắn bị trêu chọc mà đỏ bừng, đôi mắt to vô tội chứa đầy nước.

Cầu xin anh đừng động nữa mà đại ca, tay anh có điện đúng không, nếu tôi không nhịn được kêu ra tiếng, như vậy sẽ mất hết mặt mũi rồi.

Mạc Lâm Kiêu nở nụ cười tà tứ, nhìn thấy gương mặt tràn ngập hoa đào của cô, chứng minh mình vẫn có thể thoải mái ảnh hưởng đến cô, cuối cùng anh cũng cảm thấy mỹ mãn, lười biếng thu tay.

Hành động mờ ám giữa hai người bị rất nhiều vệ sĩ của Mạc Lâm Kiêu che đi, không có ai nhìn thấy. Nhưng Hạ Dịch Sâm ở nơi xa vậy mà cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi bầu không khí giữa Mạc Lâm Kiêu và Lâm Khiết Vy có chút kỳ lạ, kỳ lạ không thể nói rõ được.

Hiện giờ Lâm Thúy Lan đã hoàn toàn không thể suy nghĩ rồi! Mới đầu còn có thể chịu được, nhưng rất nhanh phần ngứa ngáy kia trở nên mãnh liệt hơn nữa, trong đầu nổ tung, chỉ có một ý nghĩ đó chính là rất ngứa, mình muốn gãi ngứa!

Ngứa tới mức toàn bộ thế giới đều biến mất trước mặt cô ta, giọng nói cũng đều đã đi xa, ngứa ngáy giống như con sói đói lập tức bao phủ lấy cô ta, ngứa tới mức cô ta sinh ra ảo giác. Cảm thấy phía dưới lớp da của cô ta có rất nhiều côn trùng, cô ta muốn đào ra, cô ta phải gãi hết đám con rệp chết tươi gặm cắn cô ta ra ngoài, bóp chết cả đám.

Lâm Thúy Lan bắt đầu gãi mặt mình, liên tục gãi gương mặt, gương mặt bắt đầu máu chảy đầm đìa, từng đường máu chảy xuống, những chỗ lộ da thịt đều không thể may mắn thoát khỏi, bị cô ta gãi loạn. Lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, vậy mà cô ta bắt đầu xé rách bộ đồ cô dâu trên người, trải qua lực mạnh, bộ đồ trên người đều bị xé nát, lộ ra

nội y ở bên trong. Vừa điên cuồng cởi quần áo, gãi loạn lên người, vừa mở miệng hét to: “Ra đây! Tất cả đều đi ra cho tôi! Ngứa chết mất! Rất ngứa!”

Trần Kiệt thấy thế thì vô cùng kích động, đúng là vui, trong buổi lễ đính hôn vậy mà cô dâu cởi sạch đồ của mình, anh ta lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được tập tục như thế.

Tạ Nguyên Thần ngồi dưới đất, sợ tới mức liên tục dịch về sau, e sợ Lâm Thúy Lan tới gần người. Chỉ trong nháy mắt anh ta đều đã hoài nghi, có phải Tây Du Ký thành hiện thực hay không? Anh ta không cẩn thận cưới phải con bò cạp tinh, yêu quái sắp

hiện nguyên hình rồi.

Thần tiên Đại La, Quan Âm Bồ Tát, cầu xin người mau đến đây, mang nghiệt súc này đi.

Khi các tân khách trợn mắt há miệng nhìn, Lâm Thúy Lan đã thành công cởi sạch đồ cô dâu trên người, điên cuồng gãi loạn, căn bản không dừng lại được. Vậy mà phía dưới cô ta mặc quần chữ đinh tình thú, cô gái ngoan của tôi đâu, tất cả khách nam đều sắp rớt mắt ra, cảm thấy hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt rồi.

Người kịp phản ứng đầu tiên là Trần Xuân Liễu, bà ta vội vàng xông tới ôm lấy Lâm Thúy Lan, hoảng sợ kêu lên: “Cục cưng của mẹ, con làm sao thế? Con không thể làm vậy! Mau dừng lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.